Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Diệp Lăng Phi đến vốn không đem theo vũ khí, nếu như thông qua bên Lang Nha vận chuyển vũ khí đến thì tốn thời gian khá lâu. Diệp Lăng Phi quyết định mua vũ khí ở bên Ma Cao, chợ đen ở bên này tuy chẳng bán những vũ khí tốt gì cả nhưng chí ít cũng có thể thu thập lại để dùng.

Ngược lại không nhất định sẽ dùng đến những vũ khí này, nhưng trên người không có vũ khí thì luôn khiến cho người ta có cảm giác không yên tâm.

Có người bản địa thì rất dễ làm việc, hai người Dã Lang và Dã Thú đi khoảng chừng hơn hai tiếng đồng hồ thì đem về bốn khẩu súng ngắn. Bốn khẩu súng này đều là bắt chước, bất luận là từ tính năng hay nhìn từ bề ngoài đều hiện rõ có chút thua kém. Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi, đây chính là vũ khí bên Trần Tam, nếu như đi chợ đen mua thì chí ít cũng phải tốn mất một ngày, vì còn phải liên hệ với người bán, Dã Thú ghét phiền phức nên đã lấy bốn khẩu súng từ bên Trần Tam.

Diệp Lăng Phi giữ một khẩu, ba khẩu còn lại giao cho Dã Thú, bảo Dã Thú nhìn thấy Angel thì cũng đưa cho Angel một khẩu. Sau khi xử lý việc xong cũng đã sắp mười hai giờ đêm, Diệp Lăng Phi không có ý muốn đi ngủ, mà là đến đứng trước cửa sổ, lại nhớ đến Hắc Báo.

Chuyện xảy ra trong quá khứ không thể dễ dàng quên đi như vậy, nếu không có Hắc Báo đỡ phát súng đó thay cho hắn thì Diệp Lăng Phi cũng không biết mình còn có thể sống được trên thế gian này nữa hay không.

.....................................

Ngày hôm sau, Diệp Lăng Phi thức dậy rất sớm. Hắn định hôm nay đi thăm mộ của Hắc Báo, mấy năm nay hắn chưa hề quay trở lại Ma Cao thăm Hắc Báo, chủ yếu là vì Diệp Lăng Phi không muốn đặc chân đến Ma Cao nữa.

Diệp Lăng Phi vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy Dã Thú đang đứng trước cửa phòng Angel gọi lớn:

- Angel, cô mau dậy đi, lão tử không rảnh đợi cô đâu, mau dậy mở cửa cho lão tử!

Giọng của Dã Thú rất lớn khiến cho Diệp Lăng Phi thấy tai mình ù cả lên. Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú:

- Cậu làm gì thế?

Dã Thú nhìn thấy Diệp Lăng Phi vội nói:

- Lão đại, tối qua em tìm bà cô Angel này, kết quả là cô ta không có trong phòng, em nghĩ thôi để sáng ngày gọi cô ấy dậy, giao thứ này cho bà cô theo sự dặn dò của lão đại!

- Có ai như cậu không, Dã Thú, ở đây là Ma Cao, chú ý bị ảnh hưởng chút!

Câu nói này của Diệp Lăng Phi không sai, bọn họ vào ở trong khách sạn Grand Lisboa, một khách sạn hào hoa của Ma Cao, rất nhiều người đến Ma Cao chơi đều ở trong khách sạn này. Những người đến đây chơi ai mà chả phải có giá trị không nhỏ, Dã Thú nạt nộ như thế khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến người ta.

Diệp Lăng Phi muốn phải âm thầm hành sự, không muốn quá huênh hoang khoác lác. Hắn bảo Dã Thú đi chuẩn bị trước đi, đợt lát nữa đi thăm mộ Hắc Báo.

Dã Thú vừa rời khỏi Diệp Lăng Phi đến đứng trước cửa phòng Angel gõ cửa. Đột nhiên cánh cửa mở ra, Diệp Lăng Phi còn chưa nhìn rõ thì một vật gì trắng trắng bay ra, Diệp Lăng Phi theo bản năng tránh qua thì nghe một tiếng răng rắc, vật đó đâm thẳng vào bức tường đối diện vỡ vụn.

Thì ra đó là một ly nước, liền nhìn thấy Angel trên người chỉ mặc quần áo lót đang trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, miệng ấp a ấp úng:

- Dã... tên khốn Dã Thú đâu rồi?

- Angel, cái này cũng quá nguy hiểm rồi đấy, cũng may anh tránh nhanh, nếu không đầu anh giờ nở hoa hết rồi!

Diệp Lăng Phi không ngừng lắc đầu. Nhân viên phục vụ của khách sạn vội chạy lại, Diệp Lăng Phi rút ra một tờ tiền Hồng Kông đưa cho người phụ vụ đó nói:

- Hãy dọn sạch chỗ này, còn về việc bồi thường của khách sạn thì chúng tôi sẽ tính riêng!

Cho nhân viên phục vụ ít tiền boa đó cũng là việc bình thường không quá đáng, sau khi Diệp Lăng Phi cho tiền xong liền bước vào trong phòng của Angel thì nhìn thấy trong phòng của Angel có hai thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi đang trần truồng nằm trên giường. Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước vào hai thiếu nữ đó vội lấy chăn đắp người lại.

- Cầm tiền cút khỏi đây!

Angel từ trong ví rút ra mấy tờ tiền Hồng kông một ngàn tệ ném vào người hai thiếu nữ đó. Hai thiếu nữ đó vừa nhìn thấy tiền vội vàng cầm lên, cũng mặc kệ Diệp Lăng Phi ở trong phòng, mặc nhanh quần áo vào rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Angel cởi quần áo trước mặt Diệp Lăng Phi rồi bước vào trong phòng tắm.

- Satan, có cần vào cùng tắm không?

Giọng của Angel từ trong phòng tắm vọng ra.

- Buổi sáng anh đã tắm qua rồi, anh chẳng có sở thích đặc biệt là phải tắm hai lần!

Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sô fa hút thuốc nói:

- Angel, từ lúc nào em cũng đã phổ biến tìm tiểu thư rồi!

- Ai nói bọn họ là tiểu thư, bọn họ đều là những nữ phục vụ trong sòng bạc, tối qua em thắng không ít ở sòng bạc liền nổi hứng dẫn hai nữ phụ vụ về, sao thế, Satan, không phải anh cũng thích hai cô nữ phục vụ đó chứ, hay để em gọi bọn họ lại để cho anh thoải mái?

- Thôi đi, anh vốn không có hứng thú với loại con gái thế này!

Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Em cũng chú ý chút, tình hình bên Ma Cao hơi loạn, đừng có gây ra chuyện. Những nữ phục vụ ở trong mấy sòng bạc đó em ít đụng vào sẽ tốt hơn, ở ngoài đường chả phải có rất nhiều phụ nữ đó sao, đủ để hấp dẫn em rồi!

- Sợ gì chứ, có anh đây, em có gì phải sợ nữa!

Angel nói.

- Dù sao em gây ra chuyện anh cũng đến giúp em giải quyết sạch, còn như tại sao em tìm mấy nữ phục vụ đó, em nói nè Satan, việc này cũng không thể trách em được, tối qua ở trong sòng bạc chẳng có phụ nữ nào có thể khiến em thích thú cả, cũng chỉ có một cô gái còn có được chút quyến rũ nhưng đáng tiếc người ta đã có bạn trai theo cùng rồi!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:

- Angel, xem ra cô gái đó em rất hài lòng, rất ít khi anh nghe thấy em nói những lời như vậy!

- Satan, đó là anh chưa gặp cô gái đó đó, em đoán khoảng chừng hăm bảy hăm tám tuổi, chưa đến ba mươi tuổi đâu, trời sinh chính là nguyên liệu làm hồ ly tinh, ngay cả em nhìn thấy cũng phải động lòng. Cô gái đó quả thật là phong tình lẳng lơ, chỉ là người đàn ông bên cạnh cô ta hơi xấu một chút, trên mặt còn có vết sẹo, em vừa nhìn đã thấy buồn nôn rồi.

- Thật sao?

Diệp Lăng Phi nói.

- Cũng có thể người đàn ông đó rất có thế lực, vì thế tối qua em không đụng đến cô gái đó là đúng, nếu như em gây ra chuyện anh không có rảnh mà quản em đâu, tự em đi xử lý đó!

- Satan, em tin anh sẽ không như thế đâu!

Angel tự tin nói.

- Em biết anh sẽ không muốn nhìn thấy em bị thương!

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, cái này Angel đã thấu tận đáy lòng hắn. Diệp Lăng Phi dập điếu thuốc, đổi tư thế khác, hai tay đặt trên đầu gối nói với Angel:

- Tối qua Dã Thú và Dã Lang cầm bốn khẩu súng ngắn về, anh xem qua rồi, đều là hàng chế thôi, thu thập bắn mấy cánh cửa sổ còn được, có điều lần này chúng ta đến Ma Cao không có đem theo súng, nếu từ điều vũ khí từ tổng bộ qua chí ít cũng phải mất năm sáu ngày, cứ dùng cái này vậy, anh có bảo Dã Thú giữ lại cho em một khẩu!

- Em không cần đồ chơi đó, quá nặng!

Angel chỉ tắm qua loa một tí, cô cầm lấy khăn tắm lau khắp người, từ trong phòng tắm bước ra nói:

- Ở bên này có gì phải sợ chứ, cho dù không có vũ khí em cũng lấy được mạng của bọn chúng!

- Thôi vậy, anh không ép buộc em!

Diệp Lăng Phi nhìn Angel khỏa thân bước ra, hắn đứng lên nói:

- Em mau mặc quần áo vào, bọn Dã Lang và Dã Thú đã đợi ở nhà ăn rồi, sau khi chúng ta ăn xong còn đến thăm mộ Hắc Báo, mấy năm nay cũng đã không đến thăm Hắc Báo rồi, cũng không biết cậu ấy ở dưới âm phủ có trách móc anh không nữa!

- Em thấy anh ta đầu thai từ lâu rồi!

Angel tiện tay vứt cái khăn tắm xuống đất đối lưng với Diệp Lăng Phi nói:

- Chẳng phải chúng ta có một câu, chết chẳng qua là bắt đầu một cuộc sống mới đó sao, nếu như ngày nào đó em cũng chết rồi, Satan, anh cũng đừng có làm mộ gì cho em cả, trực tiếp thiêu em đi, tro cốt vãi ngoài biển, đến lúc đó có thể em sẽ không vướng víu gì cả mà đi đầu thai rồi!

- Phì, tiểu nha đầu, chỉ biết nói bậy!

Diệp Lăng Phi không vui nói:

- Em nghe rõ cho anh, sống thật tốt vào, đừng có động cái là nhắc đến mấy chuyện chết chóc đó!

Sau khi Angel nghe xong những lời nói này của Diệp Lăng Phi, nũng nịu cười với Diệp Lăng Phi:

- Satan, em biết anh quan tâm đến em, anh yên tâm đi, em sẽ không dễ dàng chết đi đâu, em còn muốn được sống bên anh nữa mà!

- Mau mặc quần áo vào, anh đợi em ở nhà ăn!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy cái mông rất đàn hồi đó của Angel cảm giác trong lòng có chút nóng lên, không dám ở trong phòng quá lâu nên vội vàng rời khỏi phòng.

Đợi lúc Angel đến nhà ăn thì ba người Diệp Lăng Phi đã ăn xong rồi, đang ngồi ở trong nhà ăn đợi Angel. Nói thực lòng thì ở đây có những món không thể nào nói là ngon được, lại cộng với việc Diệp Lăng Phi đã quen những món ăn bữa sáng ở nhà do Trương Vân nấu rồi, ăn mấy món Tây ở đây vẫn không được quen lắm.

Khẩu vị của Angel lại rất được, một mạch ăn hết bốn cái bánh trứng và một bát cháo trứng muối. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ đã gần chín giờ rưỡi rồi.

- Đi thôi, chúng ta mau đi thăm mộ!

Diệp Lăng Phi giục mấy người còn lại.

Bốn người đi ra cổng của khách sạn Grand Lisboa, lúc đứng đợi taxi Angel đột nhiên dùng tay chỉ một người phụ nữ vừa bước lên một chiếc Jiamei màu bạc nói:

- Satan, chính là người phụ nữ đó!

Diệp Lăng Phi nhìn theo hướng tay Angel chỉ, hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ, tiếp theo sau người phụ nữ đó đóng cửa xe lại, chiếc Jiamei màu bạc đó lập tức chuyển động rời khỏi khách sạn Grand Lisboa.

- Satan, anh thấy chưa, chính là người phụ nữ lúc nãy em nói đó, em không nói sai chứ!

Angel tưởng Diệp Lăng Phi nhìn thấy rõ tướng mạo của người phụ nữ đó, nhưng Diệp Lăng Phi chỉ nhìn thấy dáng sau lưng, nhưng cái dáng này lại khiến cho Diệp Lăng Phi thấy quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu, chỉ là nhất thời không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Angel thấy Diệp Lăng Phi không nói gì mà chỉ lo nhìn chiếc xe đó, cô đưa tay ra vỗ lên vai Diệp Lăng Phi nói:

- Satan, sao thế, hoa mắt rồi à!

Diệp Lăng Phi thu ánh mắt lại nói:

- Không phải, anh chỉ cảm thấy dáng của người phụ nữ này rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu rồi!

Giọng của Diệp Lăng Phi vừa dứt thì nghe Dã Thú lầm bầm:

- Mẹ kiếp, em cũng cảm thấy cái dáng này rất quen, hình như em cũng đã gặp ở đâu rồi!

Câu nói này của Dã Thú đã nhắc nhớ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lần nữa chuyển ánh mắt qua nhìn lại chiếc xe Jiamei đang rẽ đi dần mất hút, thầm nghĩ:

- Không phải đó chứ, chẳng lẽ là cô ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK