Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Khả Hân nghe xong bĩu môi nói:

- Thôi vậy, em làm người biết đủ luôn vui vẻ, nếu em thật sự kiếm được hơn bốn triệu, vậy thì tốt không có gì phải nói cả, em chẳng qua chỉ kiếm được hơn hai triệu thôi, anh thật cho rằng rượu đó không tốn tiền hả, mấy chai rượu bị anh đập nát hết đó cũng đáng giá mấy chục nghìn, đúng là lụn bại, đập không chớp mắt!

- Hơn hai triệu, không đúng, anh với tên ngốc đó tổng cộng đưa ra hơn bốn triệu rưỡi, sao em nói hơn hai triệu chứ, chẳng lẽ rượu của em thật sự đắt như vậy sao?

Diệp Lăng Phi kỳ lạ hỏi.

- Anh ngốc thật, em lấy tiền của anh làm gì, chẳng lẽ em không biết không quét thẻ sao!

Lý Khả Hân cười nói.

- Sao em có thể lấy tiền của ông thần tài anh được chứ, lần này anh đem lại cho em hơn hai triệu, lần sau anh gặp thêm nhiều tên ngốc như vậy thì dẫn hết đến quán bar này của em, em không sợ tụi anh đập vỡ chai, chỉ cần có tiền, tất cả không thành vấn đề!

Bạch Tình Đình cười cười nói:

- Khả Hân, xem ra tôi nên bảo chồng tôi gây chuyện ở ngoài đường nhiều nhiều, chỉ có như vậy mới có thể dẫn khách cho cô được!

Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

- Được rồi, mọi người cũng đừng có ngồi ở đây mà buôn chuyện nữa, anh đói bụng rồi, đi, tìm chỗ nào đó ăn, chúng ta cùng đi!

Tưởng Thiên Dương từ trong quán bar đi ra, hắn trợn mắt tức hồng hộc. Tưởng Thiên Dương đến trước xe nói:

- Tiểu Vũ, em qua lái xe đi!

Cô gái đó nhìn Tưởng Thiên Dương nói:

- Thiên Dương, em cảm thấy quán bar đó có vấn đề, làm gì có chuyện đắt như vậy, đây rõ ràng là cướp tiền mà, em đi tìm bố em, nói cho bố em biết chuyện này để cho bố em xử lý!

- Tiểu Vũ, hôm nay anh quá mất mặt rồi!

Tưởng Thiên Dương căm hận nói.

- Em có thấy khẩu khí của tên đó nói không, hắn đang chơi anh đó. Chuyện này em đừng nói với bố em, anh phải điều tra rốt cuộc người đàn ông có tên Diệp Lăng Phi đó có bối cảnh gì, anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn ta!

- Thiên Dương, bố em là thị trưởng, anh nhờ ông ấy điều tra ra lai lịch của người đàn ông đó càng dễ hơn!

Cô gái đó chính là cô con gái một của Tùy Trường Hồng, thị trưởng thành phố Vọng Hải, tên là Tùy Vũ. Tùy Vũ luôn học ở nước ngoài, và đã quen Tưởng Thiên Dương ở nước ngoài, lần này Tưởng Thiên Dương dẫn Tùy Vũ về gặp bố cô.

Tiểu cô nương Tùy Vũ này ở nước ngoài toàn học thói xấu. Tùy Trường Hồng đưa cô con gái bảo bối ra nước ngoài để cho cô con gái tiêu tiền thỏa thích ở nước ngoài. Nếu dựa vào số tiền lương của Tùy Trường Hồng thì không thể nào cung cấp nổi cho cô con gái đi học nước ngoài, con đường kiếm tiền của ông ta khá nhiều, tiền ẩn hình của Tùy Trường Hồng rất nhiều.

Tiểu cô nương Tùy Vũ này ở nước ngoài đã quen Tưởng Thiên Dương trong đợt du lịch đến nước ngoài, hai người quen nhau được hơn hai tháng thì dính như keo, lần này Tùy Vũ tốt nghiệp về nước. Tưởng Thiên Dương liền theo Tùy Vũ đến thành phố Vọng Hải, muốn gặp phụ thân của Tùy Vũ, Tùy Trường Hồng.

Tưởng Thiên Dương đâu có ngờ sẽ gặp phải Diệp Lăng Phi ở thành phố Vọng Hải, lúc nãy bị Diệp Lăng Phi chơi một vòng tự nhiên không không vung ra hai triệu rưỡi, trong tay Tưởng Thiên Dương cũng có chút tiền, ông già hắn cũng không phải là nhân vật đơn giản, mẫu thân hắn cũng làm ăn buôn bán, chút tiền đó có thể bỏ ra, chỉ là Tưởng Thiên Dương cảm thấy tiêu số tiền đó quá thiệt thòi, cuối cùng đã mất tiền mà còn bị người ta xỉ nhục cho một phen nữa.

Tưởng Thiên Dương không nhịn nổi cục tức này, sau khi hắn nghe Tùy Vũ nói vậy Tưởng Thiên Dương gật đầu nói:

- Tùy Vũ, chúng ta đi gặp bố em trước!

- Ừm!

Tùy Vũ đáp.

Tùy Trường Hồng nghe Tùy Vũ nói cô đã có bạn trai tên là Tưởng Thiên Dương, đó lại là người nhà Tưởng gia. Tùy Trường Hồng rất vui, không ngờ con gái mình có bản lĩnh như vậy, bố của Tưởng Thiên Dương đảm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh Đông Hải. Có Tưởng gia làm chỗ dựa bố của Tưởng Thiên Dương sẽ rất nhanh được thăng cấp đến trung ương. Tùy Trường Hồng không muốn dễ dàng bỏ qua cây cổ thụ này, đặt biệt ở nhà chuẩn bị kỹ càng đợi Tùy Vũ dẫn Tưởng Thiên Dương về nhà ăn cơm.

Lúc Tưởng Thiên Dương và Tùy Vũ về đến nhà. Tưởng Thiên Dương nhìn ra sắc mặt của Tưởng Thiên Dương không được tốt lắm. Tưởng Thiên Dương khách khí chào hỏi Tùy Trường Hồng xong thì ngồi trên ghế sô fa trong phòng khách, hắn nhíu mày hình như là đang nghĩ cái gì đấy.

- Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?

Tùy Trường Hồng thắc mắc trong lòng hỏi cô con gái bảo bối của mình. Tùy Vũ kéo Tùy Trường Hồng qua một bên, khuôn mặt của cô nhanh chóng nhíu lại như khổ qua, khóc cáo tội với bố của mình, đương nhiên cô cũng không nhắc đến chuyện lúc ở bách hóa Việt Dương đã xảy ra xung đột với Bạch Tình Đình, việc đó là do cô gây ra, cô không ngốc đến nỗi nói với bố mình chân tướng sự việc. Tùy Vũ nói xiêu vẹo đi sự thật, nói có người khiêu khích bọn họ, rồi lại nói chuyện xảy ra ở quán bar.

Tùy Trường Hồng vừa nghe liền sa sầm nét mặt xuống, căm giận nói:

- Mấy tên đó gan to thật, dám gây chuyện ở thành phố Vọng Hải chứ, tiểu Vũ, con nhớ quán bar đó ở đâu không, bây giờ bố sẽ bảo người đi đến quán bar đó, quán bar gì chứ, rõ ràng là quán giết người cướp của!

Tùy Vũ lập tức nói cho Tùy Trường Hồng biết địa chỉ và tên của quán bar. Tùy Trường Hồng lập tức gọi điện cho phó thị trưởng phụ trách công thương bảo hắn ta lập tức xử lý chuyện này. Khẩu khí của Tùy Trường Hồng nói rất cứng, nói trước trong điện thoại với phó thị trưởng phụ trách công thương một hồi, ý là không nên để xảy ra chuyện thế này ở thành phố Vọng Hải, rất nhanh lão bí thư mới này đang đối mặt với quá trình giao nhận công việc. Giờ phút quan trọng mà xảy ra chuyện như thế này sẽ gây nên ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.

Sau khi Tùy Trường Hồng gọi điện thoại xong vỗ vai cô con gái nói:

- Tiểu Vũ, được rồi, chúng ta gọi Thiên Dương đi ăn cơm thôi, con không biết đó, bố đã chuẩn bị xong xuôi cho tụi con hết rồi, nhưng tụi con bảo không về ăn cơm, giờ cơm cũng nguội hết rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi!

Tùy Vũ gật đầu, bố mình đã xử lý chuyện này rồi, tâm trạng cô cũng không cảm thấy phải nén giận nữa. Tùy Vũ không có nói với Tưởng Thiên Dương chuyện vừa rồi cô bàn với Tùy Trường Hồng, mà chỉ là gọi Tưởng Thiên Dương cùng đi ra ngoài ăn cơm. Trong lòng Tưởng Thiên Dương đang nén giận, nhưng đối diện với bố của Tùy Vũ. Tưởng Thiên Dương vẫn biểu hiện rất lễ phép.

………………………………

Diệp Lăng Phi vốn định dẫn Lý Khả Hân cùng đi ăn cơm, nhưng Lý Khả Hân lại cười nói phải dọn dẹp quán bar, vừa rồi bị Diệp Lăng Phi đập mấy chai rượu đó xuống đất, đương nhiên phải lo thu dọn lại rồi.

Diệp Lăng Phi cũng không miễn cưỡng Lý Khả Hân, nếu Lý Khả Hân đã không muốn đi cùng bọn họ thì Diệp Lăng Phi chỉ có thể dẫn Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình ra khỏi quán bar. Ở đây có không ít chỗ ăn. Diệp Lăng Phi chạy xe đi không quá xa thì đỗ trước cổng một quán lẩu ở đầu đường.

Mùa đông đi ăn lẩu là một chủ ý rất tuyệt, quán lẩu này buôn bán khá tốt, trong quán đã ngồi không ít khách đến ăn. Diệp Lăng Phi chọn một bàn bốn người. Diệp Lăng Phi ngồi trong cùng. Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh, còn Vu Tiêu Tiếu lại ngồi đối diện Bạch Tình Đình.

- Ba vị, xin hỏi dùng lẩu gì ạ?

Một nữ phục vụ bước qua, trong tay đang cầm thực đơn, cô đặt thực đơn trên bàn. Diệp Lăng Phi lật xem thực đơn nói:

- Bà xã, em muốn ăn lẩu gì?

- Lẩu uyên ương đi!

Bạch Tình Đình nói xong nhìn qua Vu Tiêu Tiếu ngồi đối diện nói:

- Tiêu Tiếu, được không?

- Em không vấn đề!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Em ăn gì cũng được!

- Vậy được, ăn lẩu uyên ương nghe!

Diệp Lăng Phi nói, cô nhân viên phục vụ đó ghi lại. Diệp Lăng Phi lại bảo Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu gọi thịt, rau củ… rồi mới giao thực đơn lại cho cô nhân viên phục vụ đó.

Rất nhanh lẩu uyên ương đã được đưa lên. Diệp Lăng Phi bỏ một ít thịt và rau vào trong nồi lẩu, rồi gọi thêm ba chai nước giải khát.

- Bà xã, đợi sau khi về nhà, em mặt chiếc váy lót chít eo đó cho anh xem thử, chiếc váy lót đó nhất định rất đẹp!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Giờ anh có chút không đợi nỗi muốn xem bà xã em mặc chiếc váy lót đó rồi!

Vu Tiêu Tiếu cũng nói:

- Đúng thế, chị à, em cũng muốn xem thử, chiếc váy lót của chị thật sự rất đẹp!

- À, ông xã, anh không nhắc em còn quên mất!

Bạch Tình Đình nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiêu Tiếu, số tiền của chiếc váy đó em cầm đi, đợi sau khi ăn xong chị rút ba nghìn đưa cho em!

Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Chị, chị quên rồi sao, em còn có năm triệu tiền lì xì, hôm nay cũng chẳng mua được gì cả, em còn thừa cả mớ!

- Nha đầu ngốc, đó là tiền lì xì của em, sao chị có thể dùng tiền của em được chứ!

Bạch Tình Đình nói:

- Tiêu Tiếu, đợi chị gửi lại em!

- Chị à, chị đừng có như vậy phiền phức lắm!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Em không lấy đâu, xem như là lễ vật em tặng chị đi!

- Cái này…!

Bạch Tình Đình còn định nói thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, em đừng nhắc chuyện này nữa, nha đầu Tiêu Tiếu này có tiền, mới có ba nghìn, vốn riêng của mình Tiêu Tiếu cũng đủ dư rồi. Tiêu Tiếu, em nói xem anh nói thế có đúng không?

- Em làm gì có, em mới lớn thế này rồi, tiền mừng tuổi đã tiêu hết sạch từ lâu rồi!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Em không có tiền, chứ nếu như em có tiền thì em có bảo cần đi làm thêm với chị không, có điều giờ em có tiền rồi. Diệp đại ca, sau này ăn tết cứ đến nhà anh ăn tết, anh lì xì tiếp cho em được không?

- Tiểu nha đầu này, nói một hồi em còn nghĩ đến tiền lì xì à!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Được rồi, chỉ cần sau này năm nào em cũng ăn tết ở chỗ anh, anh đều lì xì cho em hết!

- Ok!

Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Diệp đại ca, quyết định vậy nha, đến lúc đó không được chơi xỏ đó!

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Tiêu Tiếu, anh giống thằng chơi xỏ sao?

- Đương nhiên không giống rồi. Diệp đại ca là đại hảo nhân nói được làm được trên thế giới này!

Vu Tiêu Tiếu cười nói.

Bạch Tình Đình thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, cô nói:

- Tiêu Tiếu, em đừng khen anh ấy nữa, em là khen nữa thì chị thấy anh ấy đẹp đến mức không tìm thấy đông nam tây bắc nữa rồi!

- Chị à, em đâu có khen Diệp đại ca, em nói đều là sự thật. Diệp đại ca quả thực là người tốt!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Ăn tết cho em năm triệu tiền lì xì, chẳng lẽ còn không phải là người tốt sao?

Bạch Tình Đình nháy mắt với Vu Tiêu Tiếu nói:

- Tiêu Tiếu, nói nhỏ chút, chẳng lẽ em không lo có người nghe thấy câu nói này của em sẽ nghĩ ngay đến tiền của em đó sao?

- Có người sao?

Vu Tiêu Tiếu lập tức căng thẳng thần sắc nhìn đông ngó tây, bộ dạng này giống như làm kẻ trộm vậy. Diệp Lăng Phi không nói cười gì với Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cả, hắn hơi đói rồi nên chỉ biết đến việc chăm chú lót đầy cái dạ dày của hắn mà thôi.

Nồi lẩu nhanh chóng được ăn gần xấp xỉ rồi. Diệp Lăng Phi cũng đã uống sạch nước uống, vừa định tính tiền thì điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên nhìn, là của Lý Khả Hân.

- A lô. Khả Hân, có chuyện gì thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Trong điện thoại vọng lại giọng của Lý Khả Hân:

- Diệp Lăng Phi, anh qua đây mà xem nè, lần này đều là anh chuốc phiền phức cho em rồi, anh đến giải quyết đi!

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên không biết Lý Khả Hân có ý gì cả, hắn hỏi:

- Khả Hân, anh giải quyết cái gì chứ?

- Người của cục công thương qua nói em phải đình chỉ kinh doanh, hơn nữa còn đòi phạt tiền em, mà phải phạt em năm triệu, người của cục công thương nói nhận được có người báo!

Lý Khả Hân nói.

- Giờ mấy người này đang ở trong quán bar của em, anh qua giải quyết đi, việc này là do anh làm ra, có phải anh nên đến giải quyết gọn không đây?

- Mẹ kiếp, tên khốn đó lại chơi chiêu này với anh!

Diệp Lăng Phi chửi một câu nói.

- Được. Hân Mính, em bảo người đó ngồi đợi ở quán bar, anh qua gặp bọn họ, xem xem rốt cuộc tên nhóc ranh đó ăn không ngồi rồi rảnh quá mà phải chạy đến đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK