Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của tiểu Triệu ở đội hình cảnh, lập tức gọi điện cho Điền Vi Dân, nói chuyện với Điền Vi Dân về chuyện của tập đoàn Suzuki. Mấy hôm trước Diệp Lăng Phi đã nói với Điền Vi Dân về chuyện của tập đoàn Suzuki, Điền Vi Dân lúc đó đã đồng ý, đợi ông ta về Vọng Hải sẽ tiến hành điều tra. Hôm nay Diệp Lăng Phi nói vậy với Điền Vi Dân, ông ta lập tức đồng ý nói:

- Tiểu Diệp, tôi sẽ hỏi rõ chuyện này, nhanh chóng trả lời cho cậu.

- Điền bí thư, có câu nói này của ông tôi yên tâm rồi.

Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình hôn đến nỗi cảm thấy chỗ kín của mình có phản ứng, hắn nhìn Bạch Tình Đình, đúng lúc đó thấy Bạch Tình Đình cố tình đặt mông lên chỗ kín của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình quyến rũ đến mức nòng lên, hắn nói:

- Bí thư Điền, vậy tôi không nói nhiều thêm với ông nữa.

- Ừ! Điền Vi Dân đồng ý nói.

Diệp Lăng Phi vừa cúp điện thoại, liền ôm Bạch Tình Đình vào lòng, nói:

- Tình Đình, có phải em muốn anh ở đây…

Bạch Tình Đình không đợi Diệp Lăng Phi nói hết câu, bèn giãy dụa trong lòng Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:

- Ông xã, anh đừng nghĩ lung tung, em chỉ đùa với anh thôi.

Bạch Tình Đình nói rồi chạy khỏi ban công tầng ba, Diệp Lăng Phi khi đó bị Bạch Tình Đình quyến rũ nóng hết người, chỗ kín cũng có phản ứng, thấy Bạch Tình Đình quyến rũ làm mình phát hỏa lên rồi bỏ chạy, đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Chỗ kín của Diệp Lăng Phi có phản ứng, cũng không thể đứng ngay lên được, chỉ còn cách đợi hỏa khí tan đi, mới đứng lên đi khỏi ban công.

Mọi việc hôm nay không ít, khi Bạch Tình Đinh ăn cơm đã nói với Diệp Lăng Phi về dự định hôm nay của cô ta. Diệp Lăng Phi cúi đầu ăn cơm, cũng không ngẩng đầu nhìn Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính ngồi cạnh Bạch Tình Đình thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi có chút sửng sốt, cô ta khẽ kéo vạt áo Bạch Tình Đình nói nhỏ:

- Tình Đình, anh ấy sao thế?

Bạch Tình Đình biết Diệp Lăng Phi nhất định đang giận mình, sáng hôm nay cô ta cô tình quyến rũ để Diệp Lăng Phi phát hỏa rồi bỏ chạy. Diệp Lăng Phi khi đó nhất định rất khó chịu, nên mới cố tình cúi đầu, không để ý đến mình. Bạch Tình Đình ghé vào tai Chu Hân Mính nói thầm: Hân Mính, sáng hôm nay tớ…Bạch Tình Đình nói rất nhỏ, chỉ có Chu Hân Mính mới nghe được. Khi Chu Hân Mính nghe xong, không nhìn được bèn cười, cô ta quay sang Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, ăn cơm xong anh cùng em vận động một chút nhé.

- Ừ!

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói xong bèn ngẩng đầu lên nhìn Chu Hân Mính gật đầu. Bạch Tình Đình nói:

- Em ăn cơm xong sẽ đến công ty, ông xã, chúng ta liên hệ qua điện thoại.

Diệp Lăng Phi lại cố tình cúi đầu xuống không để ý đến Bạch Tình Đình.

Ăn cơm xong, Bạch Tình Đình lên gác thay quần áo. Diệp Lăng Phi đỡ Chu Hân Mính đến hoa viên trong biệt thự tảo bộ. Bụng của Chu Hân Mính càng ngày càng to, còn hơn ba tháng nữa sẽ sinh. Chu Hân Mính đi một lúc cảm thấy hơi mệt, bèn ngồi xuống ghế ở hậu hoa viên.

Diệp Lăng Phi ngồi cạnh Chu Hân Mính, hắn ngồi xuống đưa tay ra nói:

- Hân Mính, để anh nghe xem tiểu tử nhà chúng ta đang làm gì.

Diệp Lăng Phi áp tai vào bụng Chu Hân Mính, Chu Hân Mính khẽ nói:

- Ông xã, anh sao lại giống trẻ con vậy hả.

- Giống trẻ con?

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói vậy, ngẩng đầu lên nhìn Chu Hân Mính nói:

- Anh đâu có.

Chu Hân Mính nói:

- Sao anh lại không có, ông xã, sáng hôm nay có phải anh giận Tình Đình không?

- Làm gì có chuyện đó. Anh đang yên đang lành giận cô ấy làm gì, Hân Mính, có phải em nghe Tình Đình nói lung tung không, cho rằng anh giận cô ấy?

- Ông xã, đây là em sáng nay nhìn thấy. Sáng nay em thấy ông xã tức giận, em biết sáng nay Tình Đình cố tình quyến rũ ông xã, trong lòng ông xã nhất định tức giận.

Chu Hân Mính nói rồi cầm tay Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, em thấy anh bây giờ càng ngày càng giống đứa trẻ con, còn tức giận Tình Đình, chỉ vì…

Chu Hân Mính chưa nói hết câu, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi cười. Diệp Lăng Phi nói:

- Làm gì có chuyện đó, anh không tức giận.

Diệp Lăng Phi biện minh nói:

- Hân Mính, em đừng nghĩ lung tung, em thấy anh giống đứa trẻ không?

Chu Hân Mính cười nói:

- Đương nhiên giống rồi. Ông xã bây giờ giống một đứa trẻ to đầu.

- Được, Hân Mính, em cũng lấy anh ra làm trò đùa, xem anh có dạy dỗ em không.

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói xong, kéo tay Chu Hân Mính đặt vào chỗ kín của mình. Hắn nói:

- Hân Mính, vậy anh cũng quyến rũ em, xem em phản ứng thế nào.

- Ông xã, đừng.

Chu Hân Mính muốn rút tay về, nhưng Diệp Lăng Phi không để cô ta rút tay về. Hai má Chu Hân Mính ửng hồng, nũng nịu nói:

- Ông xã, đừng như vậy, em chịu không nổi đâu.

- Chịu không nổi?

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói vậy xong cười khoái trá nói:

- Anh chính là muốn em chịu không nổi.

Diệp Lăng Phi hôn vào môi Chu Hân Mính, hắn nói:

- Hân Mính, để anh từ từ yêu em, yêu bảo bối của anh …

Trần Dương nằm trong bệnh viện, tối hôm qua cậu ta làm mọi người hết hồn nhưng không còn nguy hiểm nữa, sáng nay cậu ta đã tỉnh lại. Lý Cương luôn ở bên cạnh Trần Dương, trong lòng Lý Cương cảm thấy có lỗi, nếu không phải do cậu ta thì Trần Dương cũng không bị đâm.

Điền Tư cũng ở bên cạnh Trần Dương, Điền Tư thấy Trần Dương tỉnh lại, thở dài nhẹ nhõm, khi Trần Dương thông qua Điền Tư biết được viện phí của cậu ta đều do Vu Đình Đình ứng ra, Trần Dương cảm thấy ấm áp trong lòng.

Điền Tư gọt táo đưa cho Trần Dương, Lý Cương ngáp một cái, thấy Điền Tư gọt táo cho Trần Dương, Lý Cương nói:

- Điền Tư, có phải cậu thích Trần Dương rồi không, chăm sóc Trần Dương như vậy.

Điền Tư nói:

- Cậu im đi. Chuyện này đều do cậu gây ra, nếu không phải do cậu, Trần Dương cũng không bị thương, cậu còn ở đây mà đùa nữa.

Lý Cương nghe Điền Tư nói vậy bèn nói:

- Tớ chỉ tuỳ tiện nói mà thôi. Điền Tư, cậu nói tiền viện phí do Vu Đình Đình ứng ra, có thật không?

Điền Tư quay sang Lý Cương nói:

- Lẽ nào chuyện này lại là giả. Câu thấy tớ có giống người đang nói dối không?

Lý Cương nói:

Tớ muốn nói là Vu Đình Đình có nhiều tiền vậy sao. Hai vạn đồng chỉ trong nháy mắt có thể lấy ra, thật là nhìn không ra, ồ, tớ nhớ ra một chuyện, người đàn ông cứu tớ hình như là ông chủ của tập đoàn Tân Á.

Điền Tư nghe xong quay sang Lý Cương nói:

Ông chủ của tập đoàn Tân Á? Lý Cương , cậu đang đùa à, lẽ nào cậu quen biết với ông chủ của tập đoàn Tân Á?

- Tớ đương nhiên không quen rồi. Là tiểu Thanh nói, tiểu Thanh nói người đàn ông đó là ông chủ đứng đằng sau của tập đoàn Tân Á, hình như họ Diệp, tiểu Thanh cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nói hôm qua cô ấy gặp người đàn ông đó đi vào tập đoàn Tân Á, nghe đồng nghiệp của cô ấy nói người đàn ông đó rất ít khi đến tập đoàn Tân Á.

- Không phải chứ, ông chủ của tập đoàn Tân Á cứu cậu. Điền Tư hỏi.

- Tớ cũng thấy rất lạ. Tớ nghe người đàn ông đó nói hình như có người nhờ ông ta giúp, còn nói tớ may mắn, không nói chuyện khác.

Điền Tư nghe Lý Cương nói vậy, cô ta nói:

- Tớ nhớ ra rồi, tớ nhìn thấy Đình Đình lên xe của người đàn ông đó, chính là chiếc xe đưa các cậu đến, hình như Đình Đình quen người đàn ông đó, lẽ nào…

Điền Tư quay sang nhìn Trần Dương đang nằm trên giường nói:

- Không phải chứ, Đình Đình không phải loại con gái đó, cậu ấy không thể để người khác bao nuôi…

Điền Tư không nói tiếp theo hướng đó, Trần Dương cũng không nghĩ nhiều, nghe Điền Tư nói vậy Trần Dương nói:

- Điền Tư, cậu đừng nói lung tung, tớ thấy Đình Đình không phải là loại con gái đó.

- Tớ cũng nghĩ là không phải. Tớ chỉ tùy tiện nói thôi, ồ, đúng rồi, Đình Đình nói buổi sáng sẽ đến, cậu ấy sáng nay có một tiết học.

Điền Tư đi ra khỏi phòng bệnh, Lý Cương cũng đi ra theo.Lý Cương gọi Điền Tư khẽ nói:

- Điền Tư, tớ thấy cậu cố tình nói những điều này với Trần Dương.

Điền Tư quay sang Lý Cương nói:

- Cậu nói cái gì mà cố ý. Không phải là cậu nhắc đến trước hay sao, tớ và Vu Đình Đình là bạn tốt, lẽ nào tớ lại đi nói xấu cậu ấy, Lý Cương, cậu đừng nói lung tung.

- Tớ làm sao có thể nói lung tung. Nhưng cũng phải nói, Điền Tư, cứ cho là cậu đối tốt hơn nữa với Trần Dương, Trần Dương cũng sẽ không thích cậu đâu, tớ quá hiểu cậu ta, cậu không thấy Trần Dương luôn thích Vu Đình Đình sao, chỉ là cậu ta không biết cách thể hiện mà thôi, nếu cậu thật sự muốn Trần Dương thích cậu thì cậu phải nghĩ cách khác đi

Điền Tư nhìn Lý Cương hỏi:

- Cách khác? Cách gì?

Lý Cương nói:

- Cái này mà còn phải hỏi sao, để Trần Dương hết hy vọng với Vu Đình Đình. Nhưng, cái này rất khó, theo tớ cậu nên từ bỏ đi, Vu Đình Đình cái gì cũng tốt, quan trọng nhất là Vu Đình Đình có tiền, vậy là đủ rồi.

- Miệng chó không thể khạc ra ngà voi. Tớ không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với cậu, cậu còn có tâm trạng ở đây đùa lung tung, chuyện tối hôm qua đều do cậu gây ra, cậu có để yên không nào.

Điền Tư nói xong, quay người rồi đi. Lý Cương nhìn theo bóng Điền Tư bĩu môi nói:

- Tớ không phải chỉ là muốn giúp cậu hay sao?

Lý Cương đi vào trong phòng bệnh, thấy Trần Dương cầm điện thoại đang gọi. Lý Cương ngồi bên cạnh Trần Dương nghe trộm điện thoại. Trần Dương gọi điện thoại xong, cười với Lý Cương nói:

- Lý Cương, tiểu tử này dám nghe trộm tớ gọi điện thoại hả.

- Làm sao, xem xem, cậu gọi cho ai. Cậu lại gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, sao rồi, cậu muốn nhân cơ hội kéo gần quan hệ với Vu Đình Đình hả?

- Cậu nói lung tung cái gì vậy, người ta đã lấy ra hai vạn động để ứng tiền viện phí cho tớ, tớ dù sao cũng phải nói một tiếng cảm ơn với người ta chứ. Tớ còn nghĩ làm thế nào để trả tiền cho người ta đây.

- Được rồi, cậu theo đuổi Vu Đình Đình không phải là xong sao. Nếu Vu Đình Đình là bạn gái của cậu, còn nói gì chuyện trả không trả tiền nữa, Trần Dương, tớ không phải đùa đâu mà là nói thật đấy, cậu nên suy nghĩ về ý kiến của tớ. Tớ thấy Vu Đình Đình không tồi, không giống những người con gái thích hư danh, còn về những gì Điền Tư vừa nói, cậu cứ coi như không nghe thấy, tối hôm qua, tớ nhìn thấy người đàn ông đó, hơn ba mươi tuổi rồi, xem ra là một người tốt, tóm lại, tớ không cho rằng Vu Đình Đình và người đàn ông đó có quan hệ gì.

Trần Dương nghe xong nhìn Lý Cương nói:

- Cậu cứ thích nói lung tung, cậu cả đêm không ngủ rồi, mau đi ngủ đi, tớ ở đây không cần cậu.

- Không sao, tớ không buồn ngủ. Lý Cương nói.

Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết nói với Diệp Lăng Phi rằng Trần Ngọc Đình và cô ta đã bàn bạc qua rồi, thấy có thể hợp nhất hai tập đoàn.

- Vậy tốt quá rồi, Lộ Tuyết, em gọi điện cho Tình Đình,nói với Tình Đình một tiếng. Anh thấy buổi chiều chúng ta có triệu tập hội nghị bàn bạc chuyện sáp nhập, bên Tình Đình đã chuẩn bị xong rồi.

- Em không gọi điện thoại đâu. Đây là chuyện anh yêu cầu, tại sao em phải gọi điện cho Bạch Tình Đình, nếu anh muốn tiến hành hội nghị, vậy chiều nay tổ chức ở tập đoàn Tân Á là được rồi, em sẽ triệu tập những người liên quan đến họp, cùng nhau bàn bạc cụ thể chuyện hợp nhất.

- Như vậy hả, vậy cũng được. Anh goi điện cho Tình Đình cũng được.

Diệp Lăng Phi gọi điện cho Bạch Tình Đình, nói với Bạch Tình Đình buổi chiều đến tập đoàn Tân Á họp. Buổi chiều Diệp Lăng Phi cũng đến tập đoàn Tân Á, nói thế nào Diệp Lăng Phi cũng là ông chủ của hai tập đoàn, một khi hai bên xảy ra xung đột Diệp Lăng Phi ở giữa cũng dễ giải quyết.

Buổi sáng ở nhà Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính thân mật khá lâu, đương nhiên Diệp Lăng Phi cũng biết, tình trạng sức khỏe hiện nay của Chu Hân Mính không thích hợp với những vận động mạnh. Diệp Lăng Phi cũng chỉ thân mật vừa phải với Chu Hân Mính, nhiều nhất cũng chỉ là những hành động đụng chạm âu yếm. Xe của hắn vẫn chưa lấy được, Diệp Lăng Phi ra ngoài chỉ còn cách đi bộ. Diệp Lăng Phi ăn trưa xong, đi ra ngoài biệt thự. Bước sang tháng năm, thời tiết rõ ràng nóng lên, Diệp Lăng Phi đi trên đường, một lúc bèn toát mồ hôi. Diệp Lăng Phi khó khăn lắm mới đi bộ được đến bến xe buýt gần nhất, hắn lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra có xe vẫn thoải mái, trong xe có điều hòa, trời có nóng đến đâu cũng không vấn đề gì.

Diệp Lăng Phi đang nghĩ thì xe buýt đã đến. Có không ít người đợi xe buýt ở đây, cũng không biết hôm nay là ngày gì lại có nhiều người ở đây đợi xe đến vậy.

Xe buýt đến, những người này đều lên xe. Diệp Lăng Phi không muốn đứng với họ nên đợi bọn họ lên xe hết mới lên xe. Hắn ngồi ở giữa xe buýt. Chiếc xe buýt này có gắn điều hòa nhưng chỉ là danh nghĩa chứ chẳng có điều hòa gì cả, mà mở cửa sổ trên xe, để khởi xướng cái gọi là gió tự nhiên.

Chiếc xe buýt đi qua năm sáu trạm, khách trên xe đã rất đông rồi, trong xe bắt đầu trở lên chật trội, may mà Diệp Lăng Phi có chỗ ngồi, nếu không chắc chắn bị chen toát mồ hôi.

Xe buýt lại dừng ở một trạm, có ba thanh niên lên xe, trong đó có một gã đứng cạnh Diệp Lăng Phi. Gã thanh niên đó thở hổn hển, hình như ở đâu đó chạy đến, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro, trên vai có hình xăm. Trên cổ gã ta còn đeo một sợi dây chuyền, vừa nhìn có thể đoán được đó là sợi dây chuyền vàng. Mấy năm gần đây, người đeo dây chuyền vàng càng ngày càng ít, đều sợ trên đường bị giật, gã thanh niên này vẫn đeo một sợi dây chuyền to như vậy, rất thu hút sự chú ý của người khác. Hai gã thanh niên kia đứng ở đằng sau giữa đám đông cũng thở hổn hển giống như vừa ở đâu đó chạy đến.

Người tài xế xe thấy khách đã lên hết, bèn đóng cửa xe lại, tiếp tục lái xe về phía trước. Diệp Lăng Phi nhìn gã thanh niên đứng trước mặt mình thấy tay phải gã thanh niên đó luôn để ở hông, hình như đang giữ vật gì đó. Từ người gã ta bốc ra mùi hôi nức mũi của mồ hôi. Khi Diệp Lăng Phi nhìn gã thanh niên đó bèn bị gã ta quát: Nhìn gì mà nhìn.

Diệp Lăng Phi có việc, không muốn so đo với gã thanh niên kia, quay mặt về phía cửa sổ. Gã thanh niên thấy Diệp Lăng Phi không nói gì, gã cho rằng Diệp Lăng Phi sợ hãi, không để ý đến Diệp Lăng Phi nữa quay xuống cuối xe hình như nhìn vật gì đó.

Đột nhiên, có tiếng xe cảnh sát vọng đến, hai chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo phía sau xe buýt. Ba gã thanh niên trong xe buýt thấy xe cảnh sát, bèn vô thức nấp vào sau lưng các hành khách trên xe, có vẻ rất lo lắng bị cảnh sát trong xe cảnh sát nhìn thấy.

Hai chiếc xe cảnh sát đi qua bên cạnh xe buýt, ba gã thanh niên kia thấy hai chiếc xe cảnh sát đi qua hình như thở dài nhẹ nhõm, đúng lúc đó chiếc xe cảnh sát vốn đã đi qua đột nhiên giảm tốc độ sau đó một chiếc xe cảnh sát đỗ lại bên đường, từ trên xe có hai cảnh sát đi ra, chặn trước chiếc xe buýt, ngăn chiếc xe buýt dừng lại. Người tài xế xe buýt thò đầu ra ngoài hỏi người cảnh sát đứng cạnh buồng lái.

- Có chuyện gì?

- Thi hành nhiệm vụ. Mở cửa xe ra.

Người tài xế nghe cảnh sát nói xong bèn mở cửa xe buýt ra, lúc đó có hai người cảnh sát đứng ở phía trước xe buýt nói với hành khách đang đứng trên xe:

- Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, xin mọi người hợp tác, bây giờ, mời từng người một xuống xe, không được chen lấn.

Hành khách trên xe không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ nghe cảnh sát nói xong, mấy người khách ở gần cửa đi xuống xe trước, phía sau xe buýt, bốn người cảnh sát đứng ở cửa, quan sát kỹ từng người khách đi xuống. Hành khách xuống xe đều bị gọi đến bên đường đứng đợi, một số người qua đường thấy ở đây xảy ra chuyện dần dần tụ lại xem. Rất nhanh đã có bảy tám hành khách xuống xe, ba gã thanh niên trong xe tỏ ra rất lo lắng. Ba gã thanh niên nhìn nhau, đột nhiên hai gã thanh niên ở cuối xe rút dao găm trong người ra, mỗi tên tóm lấy một hành khách ở cạnh mình, kề dao vào cổ hai hành khách, còn gã thanh niên đứng cạnh Diệp Lăng Phi rút dao ra xông thẳng về phía trước kề dao vào cổ người tài xế quát:

- Mau đóng cửa xe lại, mau đóng cửa xe lại.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, không ai nghĩ rằng lại xảy ra sự việc này, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ đến. Ban nãy hắn đã nhìn thấy trên người gã thanh niên đứng cạnh mình có vẻ bất thường nhưng Diệp Lăng Phi không hề nghĩ nhiều, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Trên cổ người tài xế bị dao kề vào, anh ta không dám không đóng cửa, đóng cửa xe buýt xong, hai gã thanh niên ở phía sau dùng dao kề vào cổ hai hành khách đi lên. Trong đó có một cô gái chưa thành niên, nhìn bộ dạng cô gái đó khoảng mười bốn tuổi, mặc chiếc váy nhỏ, bên trên mặc một chiếc áo phông màu hồng, lúc đó sắc mặt cô gái nhợt nhạt, sợ đến mức hai chân run lên.

- Không ai được động đậy.

Hai gã thanh niên đi đến trước xe, lớn tiếng quát. Gã thanh niên đeo dây chuyền trên cổ lại uy hiếp: Mau lái xe đi, mày mà không lái xe tao giết mày chết.

Người tái xế không dám không lái xe đi, đành phải lái xe buýt đi. Thấy vậy, những cảnh sát kia vội lên xe cảnh sát đuổi theo chiếc xe buýt.

Gã thanh niên đeo dây chuyền quát:

Các người thành thật một chút, ban nãy bọn tao đã giết người, dù sao giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết. Các người ai không thành thật, sẽ giết ngay, ngoan ngoãn ngồi yên không được động đậy, đợi bọn tao trốn thoát, các người sẽ không sao.

Diệp Lăng Phi ngồi ở giữa xe buýt, trong lòng thấy thật buồn cười, hắn không ngờ mình lại gặp phải chuyện này, mình cũng bị biến thành con tin. Diệp Lăng Phi thấy chuyện này là một sự đả kích rất lớn đối với mình, hắn lại bị mấy tên tiểu tử miệng còn hơi sữa bắt giữ.

Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, đầy hứng thú nhìn ba gã thanh niên. Những người khác trong xe đều không bình tĩnh như Diệp Lăng Phi, bon họ chưa từng trải qua chuyện này, một số người thậm chí nhìn thấy dao găm đã thấy sợ hãi rồi không dám nói, tụ lại phía cuối xe. Gã thanh niên đeo dây chuyền đứng ở phía trước nhất của xe dùng dao găm uy hiếp người tài xế, ép anh ta lái xe. Hai gã thanh niên khác thì giữ con tin nhưng gã thanh niên giữ một người đàn ông làm con tin lại thả con tin ra quát: Đi xuống cuối xe. Hắn cầm dao găm đi cùng người đàn ông xuống cuối xe. Nhưng gã thanh niên bắt cô gái chưa thành niên lại bắt cô gái đi ra giữa xe đến trước mặt Diệp Lăng Phi, gã thanh niên đó trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi quát:

- Đứng lên cho tao.

Diệp Lăng Phi đang ngồi rất thoải mái, vốn định từ từ xem kịch hay nhưng không ngờ gã thanh niên xem ra chưa đầy hai mươi tuổi lại bắt hắn đứng lên. Diệp Lăng Phi vẫn tỏ ra rất ngoan ngoãn, đứng dậy, gã thanh niên ngồi xuống, cô gái chưa thành niên kia bị gã ôm trên đùi.

Diệp Lăng Phi thấy cảnh đó trong bụng cười lạnh lùng, xem ra gã thanh niên kia là một kẻ háo sắc. Quả nhiên để Diệp Lăng Phi đoán đúng rồi, thấy gã thanh niên kia khi ôm cô gái chưa thành niên trong tay, tay hắn bèn không yên được nữa, thò vào trong váy cô gái, cô gái hốt hoảng kêu lên, gã thanh niên kia bèn quát:

- Mày còn kêu, tao giết chết mày. Gã thanh niên kề dao vào cổ cô gái, lập tức khiến cô gái sợ hết vía. Trong mắt cô gái lộ ra vẻ hãi hùng không dám kêu nữa.

Diệp Lăng Phi cũng không nhìn thêm được nữa, vốn định xem kịch hay nhưng gã thanh niên này trước mặt hắn lại giở trò đáng kinh với cô gái chưa thành niên. Diệp Lăng Phi không chịu nổi, lạnh lùng nói:

- Người thanh niên, xem cái đó của đàn bà nhiều không tốt đâu.

Rất nhiều người trong xe đều nhìn thấy gã thanh niên giở trò đáng kinh với cô gái chưa thành niên, nhưng không ai dám nói, Diệp Lăng Phi vừa nói ra, gã thanh niên quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, giơ con dao trong tay lên mắng:

- Mày im mồm cho tao, mày có tin tao sẽ lấy máu của mày không.

- Tao thực sự không tin mày sẽ lấy máu của tao.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong hai tay hắn nhanh như chớp đánh về phía gã thanh niên. Gã thanh niên không kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, vai phải của gã đã bị Diệp Lăng Phi tóm lấy, ngay sau đó nghe thấy tiếng răng rắc, Diệp Lăng Phi rõ rành rành bẻ gãy vai phải của gã thanh niên đó. Gã ta kêu lên một tiếng thảm thiết rồi đau chết ngất đi.

Chuyện xảy ra bất ngờ khiến những người ở đó đều ngây ra, ngay cả hai gã thanh niên ở đầu xe và cuối xe trong nhất thời cũng không có phản ứng gì. Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, gã thanh niên ở phía sau cầm dao trên tay đi về phía Diệp Lăng Phi. Trong xe vốn đã rất chật, nhưng đột nhiên lại trở lên rất rộng, các hành khách đều ra sức dồn về một bên, sợ trên người mình sẽ dính máu tươi, ai cũng không muốn ví chuyện này mà bị kéo vào.

Xung quanh Diệp Lăng Phi ngược lại xuất hiện một khoảng trống lớn, cô gái chưa thành niên vẫn ngồi trên đùi gã thanh niên đau chết ngất đi, nhìn chăm chăm về phía Diệp Lăng Phi, không nói lên lời. Diệp Lăng Phi nhìn cô gái trẻ cười, ngay sau đó, quay người giống như hắn biết gã thanh niên ở cuối xe đang cầm dao đâm hắn vậy, ngay lập tức tránh con dao. Diệp Lăng Phi đưa khuỷu tay phải lên đánh vào gã thanh niên đứng ở cạnh cửa, lập tức làm mũi gã thanh niên vỡ ra, máu tươi từ mũi gã thanh niên chảy ra. Diệp Lăng Phi không hề có ý dừng tay lại, trong chốc lát tay phải của Diệp Lăng Phi tóm lấy cổ họng gã thanh niên kia, tay Diệp Lăng Phi giống như gọng kìm, hắn chỉ cần dùng chút sức cổ họng của gã thanh niên kia liền bị bóp nát. Nhưng Diệp Lăng Phi lại thay đổi suy nghĩ, hắn không muốn xử lý gã thanh niên này trước mặt mọi người, Diệp Lăng Phi từ sau khi đến sống ở thành phố, tính tình đã thay đổi rất nhiều, hắn ra tay nhẹ hơn nhiều, mặc dù Diệp Lăng Phi không bóp nát cổ họng gã thanh niên kia, nhưng tay hắn chỉ dùng chút lực gã thanh niên kia đã có cảm giác ngẹt thở, đúng lúc đó, gã thanh niên đeo dây chuyền từ phía trước đã cầm dao hung hăng xông đến, đúng lúc gã thanh niên đeo dây chuyền cầm dao dâm về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đẩy người gã thanh niên kia về phía gã thanh niên đeo dây chuyền.

- Phập!

Con dao đâm thẳng vào lưng gã thanh niên kia, rất rõ gã thanh niên đeo dây chuyền không ngờ mình lại đâm chính đồng bọn của mình. Diệp Lăng Phi lúc đó đẩy rất mạnh, đúng lúc gã thanh niên đeo dây chuyền đâm dao vào đồng bọn của mình, người gã cũng bị một lực đánh rất mạnh, gã nhanh chóng ngã xuống đất, đồng bọn của gã nằm đè lên người gã.

Diệp Lăng Phi tỏ ra vô tội nhìn hai gã thanh niên nằm dưới đất cười nói:

- Đây là mày đâm đồng bọn của mày đấy. Tao đâu có đánh chúng mày, là chúng mày tự đánh nhau đấy chứ, tao vô tội.

Gã thanh niên bị đâm kêu lên thảm thiết, mắng:

- Mày đồ khốn, đau quá, mày mau rút ra.

Bị đè lên người, gã thanh niên đeo dây chuyền nằm dưới đất lớn tiếng mắng:

- Khốn thật, là mày đè lên người tao, mày mau dậy, mau dậy.

Trong lúc bọn chúng còn nằm trên đất đôi bên trách móc lẫn nhau, chuẩn bị dậy, Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai tên đó, đưa chân phải lên đá vào đầu gã thanh niên đeo dây chuyền, một đá làm hắn hôn mê luôn. Còn gã thanh niên kia, không cần phải để ý đến, dù sao gã cũng bị đâm một dao, vết thương đó đủ nặng rồi, máu tươi từ sau lưng gã thanh niên chảy ra không ngừng, trong xe toàn là vết máu.

- Tốt!

Cũng không biết ai là người đầu tiên vỗ tay khen tốt, ngay sau đó mọi người khác trong xe đều vỗ tay khen ngợi. Tiếng vỗ tay tán thưởng dường như xem Diệp Lăng Phi một người anh hùng. Diệp Lăng Phi không phải muốn mọi người tán thưởng mình, hắn vốn định xem náo nhiệt, chỉ là thực sự xem không nổi nữa mới ra tay chứ không hề nghĩ đến việc mọi người xem hắn như anh hùng, Diệp Lăng Phi không để ý đến tiếng hoan hô, hắn đến trước mặt cô gái chưa thành niên bèn thấy vẫn ngơ ngác ngồi ở đó nhìn mình. Diệp Lăng Phi nhìn cô gái chưa thành niên khẽ cười nói:

- Tiểu muội, em thấy cảm giác ngồi trên sopha bằng da thật thế nào? Được rồi, tiểu muội đứng dậy thôi, cảnh sát sắp đến rồi, lát nữa đừng quên kể lại với cảnh sát chuyện vừa xảy ra.

Người tài xế đã dừng xe buýt lại, hai chiếc xe cảnh sát ban nãy tăng cường thêm hai chiếc xe nữa, tất cả có bốn chiếc xe cảnh sát chặn chiếc xe buýt lại, những cảnh sát kia giống như đang đối dầu với kẻ địch nguy hiểm, tay cầm súng hướng về xe buýt. Diệp Lăng Phi bước xuống xe buýt trước, quay đầu nói với những cảnh sát kia: \

- Ba gã thanh niên đều ở trong xe, mau qua bắt bọn chúng lại, nhưng có điều đều bị thương một chút, các anh phải gọi cấp cứu đến.

Các hành khách khác lần lượt xuống xe, những cảnh sát kia thấy hành khách đều xuống xe hết rồi, vội vàng đi vào trong xe buýt, theo lý mà nói, Diệp Lăng Phi phải ở lại để lấy khẩu cung nhưng Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, Hắn vốn định ngồi xe buýt đến tập đoàn Tân Á, nhưng không ngờ trên đường lại gặp phải chuyện này. Diệp Lăng Phi thấy ngồi xe buýt với xe riêng thật sự không giống nhau, đi xe buýt tần suất gặp chuyện lớn hơn hẳn so với đi xe riêng.

Diệp Lăng Phi vừa đi được vài bước, bèn nghe thấy đằng sau có tiếng gọi:

- Chú ơi, chú đợi một lát.

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng gọi bèn dừng lại, nhìn thấy cô gái ban nãy chạy đến. Diệp Lăng Phi thấy cô gái chạy đến cười nói:

- Tiểu muội, có chuyện gì vậy?

- Chú, cảm ơn chú. Chú, cháu muốn biết tên chú, để nói với bố mẹ cháu.

Diệp Lăng Phi xoa đầu cô gái nói:

- Không cần đâu. Về sau phải chú ýmột chút, bây giờ xã hội rất loạn, không an toàn chút nào, nhất là với một cô gái như cháu rất dễ bị người khác để ý, ừ, mau về nhà đi.

Diệp Lăng Phi nói xong, vừa định đi, cô gái tóm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi nói:

- Chú, cháu muốn biết tên chú, bố mẹ cháu đã nói, nhất định phải cảm ơn người đã giúp đỡ mình.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiểu muội, chú không phải là người thích giúp đỡ người khác, chú chỉ có chút nhìn không quen mà thôi, được rồi, cháu mau về nhà đi.

Cô gái vẫn không chịu buông tay, Diệp Lăng Phi đành nói:

- Được rồi, được rồi, chú tên là Diệp Lăng Phi, như vậy hài lòng rồi chứ.

Cô gái nghe Diệp Lăng Phi nói xong mới buông tay ra, nũng nịu nói:

- Cháu cảm ơn chú.

Diệp Lăng Phi cười, dang tay vẫy một chiếc taxi, lên xe. Đợi chiếc taxi đi rồi, cô gái mới nhớ ra mình quên không hỏi chú làm nghề gì.

Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, lắc đầu liên tục, trong bụng vẫn không ngờ mình lại gặp phải chuyện này. Hắn nhìn thời gian, ước chừng khi mình đến tập đoàn Tân Á, Bạch Tình Đình vẫn chưa đến. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Tình Đình nói: Bà xã, anh phải một lúc nữa mới đến tập đoàn Tân Á, trên đường anh gặp phải chút chuyện.

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói trên đường gặp chuyện, trong lòng bắt đầu lo lắng. Bây giờ Bạch Tình Đình dường như phản ứng theo bản năng, chỉ cần nghe thấy Diệp Lăng Phi gặp chuyện, trong lòng cô ta lại bắt đầu lo lắng, vội vàng hỏi:

- Ông xã, có chuyện gì vậy?

- Chuyện nhỏ ấy mà. Chuyện này không liên quan đến anh, chỉ là xe buýt anh ngồi gặp phải vài tên bất lương, bây giờ cảnh sát đã xử lý xong rồi, anh đang ngồi xe đến tập đoàn Tân Á.

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy mới yên tâm nói:

- Ông xã, anh không sao là tốt rồi.

- Ừ, vậy nhé. Đợi lát đến tập đoàn Tân Á chúng ta nói chuyện tiếp.

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, hắn nhận được điiện thoại của tiểu Triệu. Ban nãy khi tiểu Triệu gọi điện cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đang nghe điện thoại. Diệp Lăng Phi vừa nghe điện thoại liền nghe thấy Tiểu Triệu nói:

- Anh Diệp, bọn em đang ở nhà máy điện tử trực thuộc tập đoàn Suzuki.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nói như vậy nghĩa là cấp trên đã cho phép bọn em điều tra rồi. Như vậy tốt rồi, tiểu Triệu, kết quả điều tra có gì không?

- Anh Diệp, em chính là muốn nói chuyện này với anh, nếu anh có thời gian thì đến xem ạ. Em cảm thấy bọn em có vẻ như tìm được một nơi làm thực nghiệm, những thứ bên trong khiến bọn em vô cùng ngạc nhiên, em thấy như mình đang xem phim khoa học viễn tưởng Mỹ.

Diệp Lăng Phi nghe tiểu Triệu nói xong rất sửng sốt, nói:

- Tiểu Triệu, ý em là bọn em phát hiện một địa điểm bí mật?

- Cũng không phải là một nơi bí mật, chỉ là chỗ đó thật sự rất khó tìm. Bọn em cũng ngẫu nhiên phát hiện ra, tóm lại, em nói không rõ được, anh Diệp, anh học rộng biết nhiều, nếu anh đến đây xem, anh sẽ hiểu ý của em.

Diệp Lăng Phi nghe xong nói:

- Vậy được, anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đến.

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, nói với tài xế taxi:

- Lập tức đến nhà máy điện tử của tập đoàn Suzuki.

Người tài xế nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến nhà máy điện tử của tập đoàn Suzuki, bèn cau mày nói:

- Tiên sinh, không phải tôi không muốn nghe theo anh, thực sự tôi không muốn đi đến đó.

- Tại sao? Diệp Lăng Phi nói.

- Nghe nói ở đó có quỷ. Rất nhiều người nói ở đó nhìn thấy có quỷ mặc đồ trắng, một số người lái xe ban đêm còn nhìn thấy ở trên đường.

- Nói lung tung cái gì vậy. Trên đời này làm gì có quỷ, thật buồn cười.

- Tiên sinh, anh đừng vội không tin. Vài hôm trước, có một người lái xe ban đêm họ Triệu, đưa một vị khách đến đó, kết quả, anh ta dừng xe xong , vừa quay đầu đã không thấy người khách kia đâu, khi anh ta quay về, nói chuyện trở nên mơ mơ hồ hồ, bây giờ ở nhà rồi, nghe nói…nghe nói anh ta cả ngày nói lăng liên thiên, hơn nữa còn có hành vi bạo lực, mọi người đều nói anh ta gặp quỷ vì vậy bây giò chúng tôi đều không đi đến đó.

- Bây giờ là ban ngày. Lẽ nào các anh ban ngày cũng sợ sao, thật buồn cười, như vậy đi, tôi trả anh gấp đôi, như vậy có được không?

Người tài xế nghe Diệp Lăng Phi nói trả gấp đôi tiền, trong lòng bắt đầu do dự, anh ta vốn không muốn đi đến đó, nhưng nghĩ đến số tiền gấp đôi, anh ta động lòng, suy nghĩ một lúc mới nói: Vậy được, tôi sẽ đưa anh đến đó, nhưng chúng ta phải nói trước, tôi đưa anh đến đó rồi lập tức quay về, tôi sẽ không ở đó đợi anh đâu.

- Anh yên tâm, tôi không cần anh ở đó đợi tôi. Anh chỉ cần đưa tôi đến đó là được rồi, ở đó có người đợi tôi.

- Vậy được.

Người tài xế đồng ý đi thẳng đến nhà máy điện tử của tập đoàn Suzuki. Nhà máy điện tử của tập đoàn Suzuki khá hẻo lánh, là một nhà máy điện tử đương nhiên cần cách xa khu dân cư một chút, hơn nữa tập đoàn Suzuki còn cố ý đặt nhà máy ở nơi hẻo lánh một chút. Ban đầu khi tập đoàn Suzuki yêu cầu đất, bọn họ yêu cầu một diện tích khá lớn, nhưng kỳ lạ là chỉ xây dựng một nhà máy, diện tích đất còn lại đều xây tường bao lại, còn về bên trong rút cuộc có những người nào thì không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK