Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Khải Lâm nuốt nuốt nước bọt, ông ta không ngờ đến cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này, hiển nhiên, lần này Diệp Lăng Phi đến tỉnh thành là vì chuyện đó, cái đó gọi là chân trần không sợ đi giày, Diệp Lăng Phi căn bản không quan tâm đến việc chuyện này ầm ĩ lên, Diệp Lăng Phi có thể không quan tâm, nhưng Tưởng Khải Lâm lại không thể không quan tâm những chuyện đó. Tưởng Khải Lâm ngồi trên ghế của mình, đảo mắt nhìn Thanh Nhi, Tử Nhi và Diệp Lăng Phi, cuối cùng ông ta bỗng nhiên khẽ thở dài, nói:

- Chu Hồng Sâm phải rời khỏi tỉnh thành cũng là chủ ý của anh à?

Lúc Tưởng Khải Lâm nói câu này ông ta cũng cảm thấy giọng điệu của mình có chút bất đắc dĩ, đây không phải là điều Tưởng Khải Lâm mà muốn thấy, chuyện xảy ra bây giờ đã khác hẳn so với kịch bản của ông, Diệp Lăng Phi cũng không có trong kế hoạch. Ông ta nhìn về phía Diệp Lăng Phi, muốn từ chỗ Diệp Lăng Phi để tìm kiếm đáp án, theo Tưởng Khải Lâm thấy đáp án của tất cả những chuyện này đều nằm ở Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng đó của Tưởng Khải Lâm liền nở nụ cười, hắn nói:

- Có thể là do tôi làm, cũng có thể không phải tôi làm, chuyện đó có gì quan trọng chứ?

Lúc Tưởng Khải Lâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong lòng ông ta đã hiểu, tuy Diệp Lăng Phi không nói một cách tường minh, nhưng từ một mức độ nào đó, Diệp Lăng Phi cũng đã thừa nhận Chu Hồng Sâm phải rời khỏi tỉnh thành có liên quan tới Diệp Lăng Phi, đồng thời, Diệp Lăng Phi cũng khẳng định thêm một điều là hắn rất có nhân mạch, từ trước tới giờ Diệp Lăng Phi luôn rất khiêm tốn, tuy cũng có người cho rằng Diệp Lăng Phi có chỗ dựa ở trung ương nhưng không thể có một lời khẳng định thuyết phục, nhưng lần này thì khác, Diệp Lăng Phi khẳng định với Tưởng Khải Lâm rằng quả thực hắn có quan hệ, có thể điều Chu Hồng Sâm đến trung ương, bản thân điều này cũng đã nói rõ vấn đề.

Tưởng Khải Lâm tay cầm một điếu thuốc, trong đầu ông ta đang suy nghĩ về những gì Diệp Lăng Phi nói, tuy lúc ở Pháp Chu Ngọc Địch đã cho Tưởng Khải Lâm không ít chỗ tốt, lúc đó Tưởng Khải Lâm cũng đã cho rằng mình sẽ duy trì mối quan hệ tốt với Chu Ngọc Địch, nhưng tình hình bây giờ lại khiến cho Tưởng Khải Lâm không thể không cân nhắc thật kỹ, chính trị hung hiểm tàn ác, nói không chừng đi một bước không ổn sẽ đánh đổi cả cuộc sống của mình, Tưởng Khải Lâm không muốn như vậy, theo ông ta thấy con đường chính trị của ông ta còn chưa kết thúc, không thể cứ như vậy chấm dứt được, ông ta không chỉ đại biểu cho một mình mình, sau lưng ông ta còn có Tưởng gia, hiện giờ rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Tưởng gia, nhất là Nhạc Lâm Sơn. Tưởng Khải Lâm hiểu rất rõ ràng, nếu mình có sơ hở gì thì sẽ dính dáng đến Tưởng gia, Nhạc Lâm Sơn sẽ không dừng tay đấy, hơn nữa từ tình hình hiện giờ có thể phán đoán cuộc tranh chấp giữa Tưởng gia và Nhạc Lâm Sơn sẽ con kéo dài ít nhất bốn đến năm năm, chỉ khi nào Nhạc Lâm Sơn lui xuống thì cuộc tranh đấu này mới có thể dừng lại, ở trong cuộc tranh đấu này, ông ta không thể phạm bất cứ một sai lầm nào, như vậy chỉ khiến cho cán cân lệch về phía có lợi cho Nhạc Lâm Sơn.

Tin tức giật gân mà Diệp Lăng Phi nói tới không phải là chuyện không có thật, nhất định trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ ảnh hưởng của chuyện này đối với Tưởng gia, nếu không thì hắn cũng không đem chuyện này ra uy hiếp Tưởng Khải Lâm, hơn nữa bây giờ xem cách uy hiếp trắng trợn này quả thực đã phát huy hiệu quả, Tưởng Khải Lâm đang ttính toán xem mình nên giải quyết chuyện này như thế nào. Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, vừa chậm rãi hút thuốc vừa nhìn Tưởng Khải Lâm, hắn tỏ ra không hề quan tâm, nhưng kỳ thật, trong đầu Diệp Lăng Phi cũng đang suy nghĩ xem Tưởng Khải Lâm sẽ giải quyết thế nào, Diệp Lăng Phi không phải thần tiên, hắn không thể đem dự liệu được tất cả mọi chuyện, chuyện hắn có thể làm hiện giờ là phỏng đoán, phỏng đoán bước tiếp theo Tưởng Khải Lâm sẽ làm cái gì, Diệp Lăng Phi làm như vậy là để chuẩn bị sẵn sàng, hắn đã tính toán xem mình nên ứng đối thế nào với những nước đi tiếp theo của Tưởng Khải Lâm. Tưởng Khải Lâm lại thở dài, nói:

- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc thì anh định thế nào?

Lúc nãy Diệp Lăng Phi còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để Tưởng Khải Lâm chịu đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ nhanh như vậy Tưởng Khải Lâm đã biết điều rồi, điều đó giúp cho Diệp Lăng Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nét mặt Diệp Lăng Phi không hề có chút thay đổi, hắn nhìn về phía Tưởng Khải Lâm, lạnh nhạt nói:

- Tôi cho rằng chuyện này không nên để tôi nói chứ, Tưởng bí thư, có lẽ trong lòng ông biết rất rõ rốt cuộc tôi muốn làm gì mà, lần này tôi tới tìm ông, không phải là vì tôi mà là vì Tưởng bí thư đấy! Tưởng bí thư, ông thử nghĩ lại xem, nếu không ai biết chuyện bí thư thành ủy như ông đến Paris...!

Diệp Lăng Phi vừa mới nói đến đây, chợt nghe Tưởng Khải Lâm nói:

- Anh không cần phải nói bữa, trong lòng tôi hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, có phải là anh muốn tống Chu Ngọc Địch vào trại giam không?

Diệp Lăng Phi lắc đầu, hắn nhìn Tưởng Khải Lâm, thản nhiên nói:

- Nếu thật sự tống Chu Ngọc Địch vào nhà giam thì tôi nghĩ không chỉ ông mà ngay cả tôi cũng gặp phiền toái đấy, ả Chu Ngọc Địch đó là một con rắn hổ mang, nếu anh không thể diệt trừ cô ta trong một đòn, cô ta sẽ hung hăng cắn trả lại, đó chính là lý do vì sao chúng ta không thể tống cô ta vào trại giam được! Tưởng bí thư, tôi tin là ông đã được chứng kiến thủ đoạn của Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch là dạng phụ nữ như thế nào, có lẽ ông còn hiểu rõ hơn tôi!

Tưởng Khải Lâm nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, ông tam lâm vào trầm mặc, vừa lúc đó, điện thoại của Tưởng Khải Lâm đổ chuông, đó là điện thoại tư nhân của Tưởng Khải Lâm, Tưởng Khải Lâm lấy điện thoại di động ra, thấy tên của người gọi tới, ông ta không nghe máy ngay, mà là cầm điện thoại, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Là điện thoại của Chu Ngọc Địch!

Phản ứng này của Tưởng Khải Lâm đã gián tiếp nói với Diệp Lăng Phi rằng ông ta đã chấp nhận lời đề nghị của Diệp Lăng Phi, nếu không thì Tưởng Khải Lâm sẽ không nói ra việc Chu Ngọc Địch gọi điện thoại tới cho Diệp Lăng Phi biết, Diệp Lăng Phi không nói gì, hắn đã hút xong một điếu thuốc lá, nghe Tưởng Khải Lâm nói như vậy, Diệp Lăng Phi lại lấy ra một điếu khác, châm lửa hút. Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, khi hai cô nghe Tưởng Khải Lâm nhắc đến cái tên Chu Ngọc Địch, thân thể hai chị em khẽ run rẩy, Chu Ngọc Địch dù sao cũng là bà chủ của các cô, các cô đi theo Chu Ngọc Địch đã lâu rồi, hiện giờ rời bỏ Chu Ngọc Địch, nhưng trong lòng vẫn vô ý thức cảm thấy sợ hãi Chu Ngọc Địch.

Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi, ý bảo hai tiểu cô nương hoàn toàn không cần phải lo lắng Chu Ngọc Địch, hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Phi mới nhớ ra nơi này còn có Diệp Lăng Phi, không biết vì cái gì, hai tiểu cô nương này cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, chỉ cần có Diệp Lăng Phi bên cạnh các cô, các cô cảm thấy không có gì phải sợ cả, phản ứng này hoàn toàn là một sự tin cậy đối với Diệp Lăng Phi. Trước kia Bạch Tình Đình cũng có cảm giác như vậy, chỉ cần Diệp Lăng Phi ở bên cạnh cô thì cô hoàn toàn không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi gì cả, cảm giác của Thanh Nhi và Tử Nhi hiện giờ rất giống với Bạch Tình Đình, đều là cảm giác nói không nên lời nhưng lại có thể cảm thấy được sự toàn, hai chị em cảm thấy hoàn toàn yên lòng, không cần lo lắng những chuyện kia nưa. Tưởng Khải Lâm cầm điện thoại, sau khi nói với Diệp Lăng Phi cuộc điện thoại này là do Chu Ngọc Địch gọi tới, ông ta nhận nghe điện thoại, chậm rãi hỏi:

- Cô có chuyện gì sao?

Trong điện thoại vang lên giọng khàn đặc trưng của Chu Ngọc Địch, chỉ nghe Chu Ngọc Địch cười nói:

- Tưởng bí thư, chẳng phải tôi đã nói với ông rồi sao, chiều nay tôi sẽ tới tỉnh thành, hi vọng ông có thể giúp tôi tìm một nơi thật tốt, chỗ đó không có người quấy rầy, tôi muốn gặp một người bạn, về phần những chuyện khác, tôi không làm phiền Tưởng bí thư nữa, chỉ cần ông không cho người tiếp cận chỗ đó là được rồi, người bạn này của tôi không thích gặp người ngoài lắm đâu!

Tưởng Khải Lâm nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy xong, ông ta liền nhìn về phía Diệp Lăng Phi, theo Tưởng Khải Lâm thấy, người bạn mà Chu Ngọc Địch muốn gặp đó rất có thể chính là Diệp Lăng Phi, xem ra chuyện này thật sự rất thú vị, lần này Diệp Lăng Phi tới gặp Tưởng Khải Lâm chính vì muốn yêu cầu Tưởng Khải Lâm đoạn tuyệt quan hệ với Chu Ngọc Địch, mà trùng hợp là Chu Ngọc Địch cũng đến tỉnh thành, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là trùng hợp sao? Chỉ có điều, khi ánh mắt Tưởng Khải Lâm nhìn đến gương mặt của Diệp Lăng Phi, trong lòng ông ta khẽ động, lập tức hiểu ra được, lần này Diệp Lăng Phi xuất hiện ở chỗ này không phải là chuyện trùng hợp, rõ ràng là tới để gặp Chu Ngọc Địch. Tưởng Khải Lâm nghĩ tới đây, đại khái cũng đã đoán ra được cả quá trình, nhất định là giữa Chu Ngọc Địch và Diệp Lăng Phi có một số vấn đề muốn giải quyết, sở dĩ Chu Ngọc Địch muốn lựa chọn điểm hẹn ở tỉnh thành là bởi vì có mình ở tỉnh thành, Chu Ngọc Địch cho là mình sẽ giúp cô ta, tỉnh thành là nơi an toàn nhất, về phần Diệp Lăng Phi thì vì cân nhắc quan hệ giữa mình và Chu Ngọc Địch nên tới để cảnh cáo, hi vọng mình không nên nhúng tay vào chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK