Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Vu Tiểu Vũ tỉnh lại, cô ta nhận ra mình đang nằm trên giường ở khách sạn, chăn đắp trên người. Vu Tiểu Vũ đột nhiên vén chăn lên, thấy trên người cô chỉ còn quần lót và áo ngực ngực, váy của cô thì để ở một bên, đây là một chiếc giường lớn dành cho hai người, bên cạnh cô còn một cái gối. Vu Tiểu Vũ cố gắng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô ta chỉ nhớ được tối hôm qua sau khi mình uống ly rượu vang đó xong thì ngất xỉu, chẳng lẽ..., Vu Tiểu Vũ không dám nghĩ tiếp nữa, cô ta bước xuống giường, vừa mới ra khỏi phòng, chợt nghe thấy giọng của một người đàn ông nói với mình:

- Cô ngủ say quá nhỉ, tôi còn tưởng rằng cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, không ngờ cô lại ngủ lâu như vậy. Đi rửa mặt qua một chút rồi chúng ta đi ăn điểm tâm nhé, tôi đói bụng lắm rồi đây!

Vu Tiểu Vũ trông bộ dạng của Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn quần áo của mình, oán hận nói:

- Anh biết rõ tối hôm qua anh đã làm cái gì, anh đừng tưởng rằng anh chiếm đoạt được tôi thì tôi sẽ nghe lời anh, tôi không phải người...!

Vu Tiểu Vũ còn chưa nói xong, Diệp Lăng Phi đã ngắt lời cô ta, hắn cười nói:

- Vu Tiểu Vũ, tôi muốn nhấn mạnh một điểm, tối hôm qua sau khi cô ngất xỉu, tôi chỉ cởi quần áo ra giúp cô thôi, về phần những nơi khác, tôi cam đoan không hề chạm vào, cô có thể yên tâm tuyệt đối, tôi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để thừa cơ làm xằng làm bậy đâu. Nếu tôi muốn chiếm hữu cô thì tôi sẽ thực hiện chuyện đó vào lúc cô thảnh tỉnh, tôi thích nghe tiếng rên rỉ của cô cơ, câu trả lời này có làm cô thỏa mãn không?

- Lưu manh!

Nghe Vu Tiểu Vũ nói như vậy, Diệp Lăng Phi lại nở nụ cười, hắn nhìn khuôn mặt của Vu Tiểu Vũ, cười nói:

- Vu Tiểu Vũ, cô thật sự khiến tôi cảm thấy rất thú vị, cô lại nói tôi là lưu manh, câu này có lẽ không nên nói ra từ miệng một thiếu phụ thân kinh bách chiến nhỉ!

- Anh mới là thiếu phụ thì có!

Vu Tiểu Vũ rất không khách khí, hừ lạnh nói,

- Anh đừng có vu oan cho tôi!

Những gì mà Vu Tiểu Vũ nói trái lại khiến cho Diệp Lăng Phi cười một tràng, Vu Tiểu Vũ nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, hỏi với vẻ khó hiểu:

- Rốt cuộc thì anh cười cái gì vậy?

- Không có gì, tôi chỉ đang cười cô là một tội phạm lừa đảo rất thú vị, cuộc sống của cô luôn tràn đầy sự dối trá, chỉ có điều như thế cũng không sao cả, đối với một người phụ nữ như cô mà nói, vốn đã sống trong cảnh dối trá quen rồi!

Diệp Lăng Phi nói ra những lời này dường như là đã chọc giận Vu Tiểu Vũ vậy, Vu Tiểu Vũ nắm tay lại thành quả đấm, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đôi bàn tay trắng như phấn của cô đánh về phía ngực Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy tay Vu Tiểu Vũ, khẽ phát lực, thân thể của Vu Tiểu Vũ liền ngã vào trong ngực Diệp Lăng Phi. Trên người Vu Tiểu Vũ chỉ có mỗi bộ đồ lót, thân hình của cô so với Bạch Tình Đình thì vẫn có chút chênh lệch, làn da cô không mịn màng như của Bạch Tình Đình. Không thể phủ nhận Vu Tiểu Vũ cũng là một mỹ nữ, nhưng khi so sánh với Bạch Tình Đình, cô vẫn còn kém rất nhiều, trên người Vu Tiểu Vũ không có được khí chất cao quý như Bạch Tình Đình. Tay Diệp Lăng Phi đặt lên trên ngực Vu Tiểu Vũ bóp một cái, rõ ràng là ngực cô không được đầy đặn bằng Bạch Tình Đình. Không biết tại sao Diệp Lăng Phi luôn thích đem Vu Tiểu Vũ và Bạch Tình Đình ra so sánh với nhau. Vu Tiểu Vũ bị Diệp Lăng Phi kéo vào trong lòng, giãy dụa mãi không thoát ra được, oán hận nói:

- Anh mau buông tôi ra, tôi không có thời gian để ở đây với anh, tôi phải đi gặp chồng tôi, anh buông tôi ra mau lên!

- Vu Tiểu Vũ, bây giờ càng ngày tôi càng cảm thấy cô rất thú vị đó! Ở trước mắt tôi mà cô cũng nói muốn đi gặp chồng cô sao, chẳng lẽ cô thật sự thích cái kiểu nói dối như vậy, chẳng lẽ cô không cảm thấy cô làm như vậy là rất không hay sao?

Lúc này tay của Diệp Lăng Phi còn đặt lên mông của Vu Tiểu Vũ bóp một cái, không nhịn được lắc đầu nói:

- Cô còn kém xa so với bà xã của tôi, đối với một người phụ nữ như cô, rất khó tưởng tượng nếu để cho cô sống cuộc sống của tầng lớp thượng lưu thì sẽ thành thế nào nữa, không chú ý rèn luyện thân thể, làn da thì thô ráp, lại còn không có khí chất, thật sự là khó đấy!

- Anh... anh nói linh tinh gì vậy?

Vu Tiểu Vũ bị Diệp Lăng Phi ôm, không thể cựa quậy được, cô ta trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, oán hận nói:

- Anh mau buông tôi ra, nếu không thì tôi sẽ kêu lên đấy!

- Cô cứ kêu đi, cô cứ kêu thoải mái đi, tôi muốn xem xem ai mới là người phải sợ. Vu Tiểu Vũ, cô không nghĩ đến thân phận của mình bây giờ như thế nào sao, chẳng lẽ cô không lo mình bị cảnh sát bắt đi sao? Tôi nói cho cô biết nhé, tôi có năng lực để giúp cô có được cuộc sống bình thường, có bản lĩnh để làm cho án truy nã cô biến mất, chẳng lẽ cô không muốn sống cuộc sống như vậy sao, chẳng lẽ cô muốn tiếp tục trốn tránh như bây giờ sao?

Những câu nói này của Diệp Lăng Phi thật sự đã đả động Vu Tiểu Vũ, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi với vẻ không tin:

- Anh thật sự có thể làm được sao?

- Đương nhiên!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói,

- Tôi có năng lực như vậy, Vu Tiểu Vũ, tôi hiểu rất rõ cô, nhưng cô thì lại không hiểu, bản thân đó đã là một chuyện rất thú vị. Cô không muốn hỏi xem tôi là ai sao, có thể sau khi cô biết tôi là ai, cô sẽ cảm thấy có hứng thú với tôi đấy!

- Vậy thì anh là ai?

Vu Tiểu Vũ hỏi.

Đúng lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy di động ra, thấy là điện thoại Trương Tuyết Hàn gọi tới, Diệp Lăng Phi liền bắt máy rời đưa lên tai nghe, thừa dịp này Vu Tiểu Vũ rời khỏi vòng tay Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng tắm. Tối hôm qua Diệp Lăng Phi đã đưa Trương Tuyết Hàn về nhà, hắn nói với Trương Tuyết Hàn là hôm nay hắn có chuyện phải làm, có thể sẽ không có thời gian để gặp Trương Tuyết Hàn. Trương Tuyết Hàn cũng nói là cô sẽ chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa sẽ đến thành phố Vọng Hải. Lúc này, Trương Tuyết Hàn gọi điện thoại tới, Diệp Lăng Phi đoán nhất định là Trương Tuyết Hàn nhớ mình nên mới gọi điện thoại đến. Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói dễ thương của Trương Tuyết Hàn, cô nói:

- Diệp đại ca, chiều hôm nay em sẽ đến thành phố Vọng Hải, không thể đi cùng với anh được rồi, khi nào anh về thành phố Vọng Hải chúng ta lại gặp nhé!

Diệp Lăng Phi lập tức đồng ý:

- Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở thành phố Vọng Hải, trên đường cẩn thận một chút nhé!

- Vâng, em biết rồi!

Giọng nói của Trương Tuyết Hàn vẫn mang theo một chút ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng nói:

- Diệp đại ca, em nhớ anh....!

Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn nói câu đó xong thì cô đã dập máy, hắn lắc đầu, đối với Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi thật sự rất khó có thể đối đã như những người phụ nữ khác. Hôm qua ở trong gian phòng này, thiếu chút nữa Diệp Lăng Phi đã phát sinh quan hệ với Trương Tuyết Hàn, nhưng cuối cùng, Diệp Lăng Phi vẫn có thể không chế được. Thân thể mềm mại của Trương Tuyết Hàn ở trong mắt Diệp Lăng Phi vẫn luôn là một bông hoa diễm lệ nhưng mỏng manh, Diệp Lăng Phi lo lắng Trương Tuyết Hàn không chịu được, hắn chỉ có thể tưng bước từng bước dẫn dắt cô, nhưng phản ứng ngày hôm qua của Trương Tuyết Hàn lại khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy rất hài lòng, không thể ngờ rằng Trương Tuyết Hàn có thể chịu đựng được sự vuốt ve kích thích của Diệp Lăng Phi, mặc dù Trương Tuyết Hàn không hề có quan hệ thân xác với Diệp Lăng Phi, nhưng cô cũng đã đạt đến cao trào, thân thể của Trương Tuyết Hàn cực kỳ mẫn cảm, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi nghĩ tới thân thể của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi biết rõ thân thể của Bạch Tình Đình đặc biệt mẫn cảm, trước kia, Diệp Lăng Phi muốn quan hệ với Bạch Tình Đình đúng là chuyện không thể, thân thể nhạy cảm của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi rất khó chính thức kết hợp với cô, mặc dù trong nội tâm Bạch Tình Đình cũng rất chờ mong chuyện này, nhưng bởi vì thân thể Bạch Tình Đình quá đỗi mẫn cảm, khiến cho Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình một mãi mà vẫn không thể phát sinh quan hệ vợ chồng, hai người bọn họ đã phải mất rất nhiều thời gian, mới chính thức quan hệ với nhau. Tuy thân thể của Trương Tuyết Hàn có những điểm khác với Bạch Tình Đình, nhưng ở trong một số tỉnh huống thì vẫn còn những điểm tương tự, điều đó khiến Diệp Lăng Phi đặc biệt quý trọng thân thể của Trương Tuyết Hàn, luôn lo lắng mình sẽ làm tổn thương đến cô. Nghe được câu nói dịu dàng của Trương Tuyết trước lúc tắt điện thoại, trong lòng vui như nở hoa, có thể nghe được người con gái nói yêu mình, đó là chuyện mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mong muốn.

Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Diệp Lăng Phi biết là Vu Tiểu Vũ đang tắm. Hắn đã hẹn với Chu Hồng Sâm là sáng nay sẽ gặp nhau, lát nữa sẽ gọi điện hỏi xem thời gian và địa điểm hẹn như thế nào, Diệp Lăng Phi định chờ sau khi ăn sáng xong thì sẽ gọi điện cho Chu Hồng Sâm. Về phần Vu Tiểu Vũ, tất nhiên Diệp Lăng Phi cũng phải đưa về thành phố Vọng Hải, bất kể Vu Tiểu Vũ có đồng ý hay không, Diệp Lăng Phi cũng phải đưa Vu Tiểu Vũ về. Nếu hắn không gặp được Vu Tiểu Vũ thì cũng thôi, Diệp Lăng Phi có thể không để ý đến chuyện chị gái của Bạch Tình Đình, nhưng bây giờ đã gặp Vu Tiểu Vũ, hơn nữa thấy tướng mạo của Vu Tiểu Vũ quả thật rất giống với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cảm thấy mình nên làm rõ thân phận của Vu Tiểu Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK