• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi cho tất cả mọi người đi tới trước cửa Diệp phủ, Diệp Nam Thiên lập tức dẫn theo Đại trưởng lão Diệp Thiên Nhai cùng với đám người Diệp Nguyệt bước lên tiếp đón.

- Diệp Ưng bái kiến Tộc trưởng!

Diệp Ưng ngẩng đầu bước tới, đang muốn hành lễ thì đã được Diệp Nam Thiên nâng lên.

- Không cần hành lễ. Diệp Ưng, cháu lần này làm việc không tồi!

Diệp Nam Thiên cười lớn, nói.

Hiện tại ông vui sướng như vậy cũng là có nguyên nhân của mình. Hiện tại cường địch đang rình rập xung quanh Diệp gia đã làm cho ông phải sứt đầu mẻ trán. Bây giờ Diệp Ưng lại được Thiên Nguyệt Tông coi trọng. Cho dù đó chỉ là một tiểu tông môn nhưng hai mươi quốc vùng Nam bộ lại chưa biết rõ được chuyện này. Nếu bọn họ phái người đi Đế quốc Vân Cảnh điều tra thì cũng phải mất ít nhất một, hai tháng. Chừng ấy cũng đủ cho Diệp gia tranh thủ thêm được một chút ít thời gian.

Diệp Khôn đoán không sai. Sở dĩ Diệp Nam Thiên bất chấp mọi thứ thông báo long trọng như vậy, mục đích chủ yếu chính là khiến cho đám người đang ẩn nấp trong bóng tối kia phải kinh sợ!

Diệp Ưng theo tay nâng của Diệp Nam Thiên đứng thẳng lên. Hai người thân thiết nói chuyện tại cửa Diệp phủ, điều này giống như đã biểu hiện rõ Diệp Nam Thiên đang đối đãi với Diệp Ưng như người kế nhiệm Diệp gia.

- Hừ, có lẽ lần này Diệp Khôn phải trợn mắt há mồm.

Một gã đệ tử Diệp gia nói nhỏ.

- Đúng vậy! Diệp Ưng nổi tiếng là người hay bao che khuyết điểm. Ngươi không thấy ánh mắt của Diệp Ưng vẫn đang nhìn chằm chằm về phía Diệp Khôn hay sao? Diệp Khôn gặp phải xui xẻo rồi.

- Ta ngược lại cảm thấy Diệp Khôn rất can đảm. Nếu như là người khác đối mặt với Diệp Ưng, nói không chừng chân tay đã mềm nhũn ra rồi.

- Hừ! Rõ ràng là hắn đang giả vờ giả vịt. Thật ra trong lòng đã sợ tới mức nhũn ra như con chi chi rồi.

- Ha ha, cứ tiếp tục giả bộ đi, xem lát nữa hắn xuống đài thế nào? !

Những tên đệ tử Diệp gia nhỏ giọng thì thầm.

Ngay phía trước cửa Diệp phủ, Diệp Nam Thiên dường như đối với lần xuất hành này của Diệp Ưng vô cùng hài lòng, cười to nói:

- Tốt, tốt lắm!

Nói xong, lão quay đầu liếc nhìn toàn bộ đám đệ tử Diệp gia, sau đó ho khan một tiếng.

Con đường lớn trước cửa Vương phủ đang đứng chật cứng người bỗng lập tức trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Uy vọng đến bậc này ở trong toàn bộ nước Vạn Trúc cũng chỉ có một người là Diệp Nam Thiên làm được. Ngay cả Diệp Ưng cũng phải dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Diệp Nam Thiên, dường như đang khao khát đến ngày mình được làm gia chủ.

- Khụ khụ. Mọi người!

Diệp Nam Thiên đảo mắt nhìn quanh. Trên mặt ông lộ ra nụ cười uy nghiêm mà không mất đi vẻ hòa ái, giọng nói trầm ổn vang vọng khắp con đường lớn của Vương phủ:

- Hôm nay là ngày vui của Diệp gia ta. Diệp Ưng đã trở thành đệ tử của Thiên Nguyệt Tông bên trong Đế quốc Vân Cảnh. Đây chính là phúc của Diệp gia chúng ta, cũng chính là phúc của nước Vạn Trúc. Bản vương tuyên bố, kể từ ngày hôm nay trở đi, người dân nước Vạn Trúc sẽ được miễn trừ thuế của năm nay!

Lời này vừa được nói ra, đám đệ tử Diệp gia bên dưới hầu như không có phản ứng gì. Chỉ có phần đông dân chúng của nước Vạn Trúc lập tức hoan hô.

- Quốc chủ nhân nghĩa!

- Nhân ái không ai bằng!

- Diệp Ưng chính là niềm kiêu ngạo của chúng ta!

- Diệp Ưng, ta yêu chàng!

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Diệp Nam Thiên tươi cười quay đầu lại chuẩn bị tuyên bố quay về Diệp phủ. Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Ưng bỗng nhiên tiến lên một bước, khom người nói:

- Tộc trưởng, cháu có một thỉnh cầu.

- Ồ?

Diệp Nam Thiên dừng bước, cười hỏi:

- Chuyện gì?

- Nghe nói trong khoảng thời gian cháu không có mặt ở nhà, Diệp gia đã xuất hiện thêm một thiên tài. Đây chính là một việc rất đáng vui mừng của Diệp gia chúng ta. Diệp Ưng tuy bất tài nhưng vẫn muốn được xem thử chút tu vi thâm sâu của vị tộc đệ này. Nếu như bản lĩnh không tồi, cháu sẽ lập tức đề cử với sư tôn.

Diệp Ưng nói ra những lời này với vẻ mặt ngạo nghễ. Lời nói của hắn còn chưa dứt, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Diệp Khôn.

Yêu cầu này của Diệp Ưng khiến cho không ít người ở đây sững sờ. Chỉ có đám đệ tử Diệp gia chuyên cười trên nỗi đau khổ của người khác mới dõi mắt nhìn Diệp Khôn.

Thậm chí ngay cả nụ cười trên mặt Diệp Nam Thiên cũng hơi cứng lại. Đám trưởng lão xung quanh cũng khẽ nhíu mày.

- Ưng nhi!

Diệp Quyền hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Ưng lại đưa ra yêu cầu như vậy. Hiện giờ đang là ngày vui của Diệp gia, trước mặt của dân chúng nước Vạn Trúc lại đi bắt nạt một người tộc đệ thì thật sự quá mất thân phận!

- Cha à, con chỉ có ý tốt muốn xem thử bản lĩnh của tộc đệ mà thôi. Mọi người yên tâm, lần tỷ thí võ công này con sẽ không hạ thủ nặng tay. Hơn nữa, con thấy Diệp Khôn mới mười sáu tuổi đã có tu vi vượt qua con lúc con bằng tuổi y. Nếu như bây giờ đệ ấy có thể chống đỡ được ba chiêu của con thì con sẽ đề cử với sư tôn. Nói không chừng sư tôn sẽ miễn cưỡng nhận Diệp Khôn làm đệ tử ký danh ấy chứ.

Mặc dù lời nói của Diệp Ưng có vẻ đường đường chính chính nhưng tất cả mọi người ở đây không phải ai cũng là kẻ ngốc.

- Lần này có trò hay để xem rồi!

Một đám đệ tử Diệp gia trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn. Diệp Khôn gần đây ngang trời xuất thế khiến cho tâm lý bọn họ không chỉ cực kỳ hâm mộ mà còn nảy sinh ra lòng ghen ghét.

Mà nói cho cùng thì con người ai mà chả như vậy. Nếu như đối với một người từ nhỏ đã là thiên tài, những người khác từ nhỏ đã nhìn thấy hắn cường đại hơn xa bản thân mình thì trái lại sẽ không ghen tị mà chỉ biết tôn trọng cùng hâm mộ.

Nhưng nếu có một người trước kia cũng giống như bọn họ, bản thân rất tầm thường, không có gì đặc biệt. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, người này lại thể hiện ra sự mạnh mẽ đến mức làm cho bọn họ phải ngẩng đầu lên mà nhìn. Đối với những người như vậy, bọn họ sẽ chẳng bao giờ có sự tôn trọng cùng hâm mộ mà sẽ chỉ sinh ra lòng ghen ghét!

Đây chính là cái thói xấu của con người, không cách nào sửa đổi được.

Chỉ có dùng nắm đấm lần lượt đánh bại bọn họ, làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục thì mới có thể tránh được hết mọi truyện rắc rối này!

Mà lựa chọn của Diệp Khôn lại chính là con đường này!

Hắn giãy khỏi bàn tay của tên mập đang túm một bên tay áo, tiến lên một bước, cười nói:

- Ta cũng đang có ý này!

- Oa!

Phản ứng đầu tiên của mọi người là sửng sốt, sau đó chợt ầm ĩ cả lên!

Rốt cục chuyện này là sao?

Tự đại? Kiêu ngạo? Cuồng vọng?

Trong suy nghĩ của bọn họ, việc Diệp Ưng khiêu chiến Diệp Khôn chỉ là truyện nhỏ, cái này cùng lắm chỉ xem như là gã đang bắt nạt một tên hậu bối. Nhưng hiện tại Diệp Khôn lại đáp ứng dễ dàng như vậy? !

Muốn chết sao? !

- Diệp Khôn, đừng kích động!

Trong lòng Diệp Nguyệt trở nên nôn nóng. Nàng nghe thấy Diệp Ưng buông lời khiêu chiến thì đã có cảm giác xuất hiện chuyện gì đó không ổn, đang chuẩn bị hướng Diệp Nam Thiên nói lời căn ngan. Bỗng nhiên lại nghe thấy Diệp Khôn ứng chiến, nàng có thể không gấp được sao?

- Nguyệt tỷ yên tâm. Ta tự biết mình biết người!

Diệp Khôn cười nhạt một tiếng.

- Hả?

Diệp Nam Thiên vốn đang do dự đột nhiên có chút kinh hãi, hai mắt ông hiện lên một vẻ suy nghĩ sâu xa.

Ông vốn đã chuẩn bị cự tuyệt lời khiêu chiến mà Diệp Ưng đưa ra. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Khôn, ông không khỏi đem lời chuẩn bị nói ra nuốt ngược trở lại. Căn cứ vào những lần tiếp xúc với Diệp Khôn trong khoảng thời gian gần đây, ông biết rõ Diệp Khôn tuy mới mười sáu tuổi nhưng có lẽ do sự việc xảy đến với anh trai đã khiến cho hắn trở nên già dặn hơn rất nhiều so với đám bạn cùng trang lứa. Mà hiện tại Diệp Khôn lại dám chấp nhận lời khiêu chiến của Diệp Ưng thì hiển nhiên không phải là do hắn nhất thời kích động.

Hay là...

Vừa nghĩ tới khả năng có thể xảy ra, trong mắt Diệp Nam Thiên không khỏi dâng lên một niềm mong chờ. Dẫu sao thì lần nào Diệp Khôn cũng đều mang tới sự kinh ngạc vô biên cho ông, không lẽ lần này cũng vậy? !

Nghĩ đến điều này, Diệp Nam Thiên gật đầu, nói:

- Các cháu đều đã nguyện ý xuất chiến, như vậy hãy tới lôi đài trong tộc đi. Tuy nhiên ta phải nói trước...

Nói đến đây, cả người Diệp Nam Thiên bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí thế khổng lồ. Diệp Khôn cùng Diệp Ưng đứng ngay trước mặt ông đều cảm thấy trái tim mình như bị bóp lại. Trong mắt cả hai người cùng lộ ra vẻ hoảng sợ. Nhưng có đều, trong mắt Diệp Ưng chỉ đơn giản là sự kinh ngạc cùng khát khao, còn trong mắt Diệp Khôn lại là sự nóng bỏng!

Sau khi quan sát vẻ mặt của hai người, Diệp Nam Thiên liền đem khí thế thu hồi lại, lạnh lùng nói:

- Các cháu phải nhớ rõ điều này. Các cháu đều là đệ tử của Diệp gia, khi tỷ thí võ công phải tránh không được hạ thủ nặng tay!

- Vâng ạ!

Hai người Diệp Khôn cùng Diệp Ưng cùng vội vàng đáp ứng.

Diệp Nam Thiên gật nhẹ đầu, cất bước tiến vào Diệp phủ, hướng tới võ đài nằm giữa quảng trường mà đi đến. Hai vị trưởng lão Trúc Cơ là Diệp Thiên Nhai cùng Diệp Thanh Bình đều thâm ý nhìn thoáng qua Diệp Khôn một cái, sau đó liền dẫn mọi người đi theo.

Diệp Ưng chính là người mà bọn họ nhìn từng bước lớn lên, gã chính là vầng hào quang chói mắt nhất của Diệp gia. Chẳng qua hiện giờ cường địch của Diệp gia đang rình rập xung quanh, trong số đám đệ tử trẻ tuổi chỉ có hai người Diệp Ưng cùng Diệp Nguyệt là có thể chống đỡ, hiển nhiên là lực bất tòng tâm. Lúc này Diệp Khôn ngang trời xuất thế thật sự khiến cho hai vị Đại trưởng lão vui sướng không ngớt.

- Thiên Nhai huynh, không nghĩ tới lão phu chỉ mới đi ra ngoài mấy tháng mà Diệp gia lại xuất hiện một thiên tài. Năm nay quả nhiên là năm phúc đức của Diệp gia.

Trưởng lão Diệp Thanh Bình vuốt vuốt chòm râu, cười nói.

- À, Thanh Bình huynh nghĩ thế nào về trận tỷ thí của hai đứa?

Trưởng lão Diệp Thiên Nhai cười hỏi.

Nghe vậy, Diệp Thanh Bình trầm ngâm một lúc rồi mới hạ giọng nói:

- Người trẻ tuổi có máu nóng là chuyện tốt, nhưng lại không biết tự lượng sức mình như vậy thì thật sự là không được. Tuy nhiên, người trẻ tuổi phải luôn trải qua thất bại thì mới có thể trưởng thành. Hy vọng lần thất bại này có thể làm cho tính cách Diệp Khôn trở nên chững chạc hơn.

- Xem ra Thanh Bình huynh đặt cho Diệp Ưng thắng?

- Sao hả, chẳng lẽ Thiên Nhai huynh lại cho rằng Diệp Khôn có thể giành thắng lợi? Nửa năm vừa rồi ta cùng Diệp Ưng sống chung một chỗ. Trên đường đi đã dựa theo phân phó của Tộc trưởng làm cho y chịu không ít gian khổ. Hơn nữa, ở trong Đế quốc Vân Cảnh được biết thêm nhiều thứ đã đả kích y rất lớn. Tuy nhiên y đã rất nhanh lấy lại được sự phấn chấn. Thêm vào đó y lại được một lão gia hỏa của Thiên Nguyệt Tông thu làm đệ tử. Chuyện này quả thật nằm ngoài tầm dự liệu của ta.

Diệp Thanh Bình vừa nói xong, trên mặt lão đã biểu lộ ra cái tình cảm từ ái không cách nào tả xiết.

- Ha hả, Thanh Bình huynh không nên coi thường gã Diệp Khôn này. Trong khoảng thời gian huynh ra ngoài, y đã một mình tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch. Lúc y trở ra chẳng những thực lực đã đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ lục tầng mà y còn đánh chết một con Hỏa Đề Hổ. Không đến một tháng sau y lại tấn cấp Tiên Thiên đệ thất tầng, đánh chết vài tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm lẻn vào do thám. Không những thế còn chính diện đối chiến đánh chết một gã có tu vi đã đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ thất tầng nước Ngũ Kiếm. Hiện giờ đã trải qua hơn hai tháng, nói không chừng y vẫn có thể khiến cho chúng ta chấn động.

Khi Diệp Thiên Nhai kể chuyện về Diệp Khôn, trong giọng nói của lão lộ ra ý tán thưởng không cách nào che dấu.

- A? Còn có chuyện đó sao? Xem ra ta đã quá coi thường tên tiểu tử này rồi. Ha ha, đó chính là phúc của Diệp gia ta. Tuy nhiên, cho dù y có tấn cấp lên Tiên Thiên đệ bát tầng cũng không thể thắng được Diệp Ưng đâu. Dù sao Diệp Ưng cũng đã đạt đến đỉnh của Tiên Thiên đệ bát tầng. Thiên Nhai huynh, không bằng chúng ta đánh cược được không?

- Được, ta cược Diệp Ưng thắng.

Diệp Thiên Nhai cười to trả lời.

- Gừng càng già càng cay a!

Diệp Thanh Bình cười khổ, lắc đầu.

Tuy rằng bên trong lời nói của hai vị Đại trưởng lão đều có ý khen ngợi Diệp Khôn nhưng không ai xem trọng hắn cho lắm. Mà không chỉ riêng bọn họ, có thể nói hiện tại toàn bộ nước Vạn Trúc cũng không có ai xem trọng Diệp Khôn.

Nhìn đám người Diệp gia tiến vào Diệp phủ, trong lòng dân chúng bên ngoài đều cảm thấy không cam nhưng cũng không có cách nào thay đổi được. Chỉ có thể giương mắt nhìn đại môn đang đóng chặt của Diệp phủ mà chờ đợi tin tức. Tuy nhiên đám dân chúng này cũng không chịu vô công rồi nghề mà chờ đợi. Một số người đã nhanh chóng lập ra chiếu bạc. Tuy vậy chỉ một lúc sau, cả đám không thể làm gì khác ngoài chuyện cuốn chiếu rời đi. Dẫu sao thì cũng chả có ai tin tưởng vào việc Diệp Khôn sẽ chiến thắng Diệp Ưng, thậm chí ngay cả nhà cái cũng không có lòng tin vào chuyện này. Ván bài chỉ đặt một cửa này có mở ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ngay lúc ván bài chỉ đặt một cửa này đang diễn ra, Diệp Khôn và Diệp Ưng đã cùng nhau bước song song lên lôi đài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK