• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong hang động Diệp Khôn đang đứng, ở giữa hang xuất hiện một cái hố sâu vừa đủ cho một người chui xuống. Hiện tại, bên trong hố đã được đổ đầy nước suối trong vắt.

Nhìn vào hố nước suối, Diệp Khôn nhổ ra một bãi nước miếng. Hắn móc từ trong túi eo ra cái bình đựng tinh huyết. Sau khi mở bình, hắn đổ trực tiếp đống tinh huyết kia xuống chỗ nước suối.

- Ùng ục...

Một tiếng động nhỏ vang lên. Chớp mắt, chỗ nước suối ban nãy đã biến thành một vũng nước đỏ sệt như máu. Vũng máu sôi sùng sục, bọt khí nổi lên liên tục. Một mùi máu tươi đậm đặc từ bên dưới bốc lên khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Khuôn mặt Diệp Khôn không biến sắc, hắn móc từ túi eo ra mấy cọng linh dược nhét vào miệng. Diệp Khôn vừa nhai, vừa cởi hết quần áo trên người xuống, chỉ mặc độc một cái quần lót.

- Thằng nhóc nhân loại, sự đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp đấy.

Bên trong thức hải, Thao Thiết dùng vẻ mặt nhàn rỗi quan sát bộ dáng như gặp cường địch của Diệp Khôn. Y lớn tiếng trêu chọc.

- Câm mồm!

Diệp Khôn tức giận mắng lại một tiếng. Chợt, hắn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, sau đó nhảy vào trong hố máu!

- A!

Tiếng thét đau đớn từ trong hang động vang lên. Thế nhưng, bốn phía bỗng trở nên im bặt.

Diệp Khôn nằm gục dưới hố máu, cả người co giật liên tục, hai mắt giống như muốn nứt ra!

Hiện tại, hắn giống như vừa nhảy vào một cái chảo dầu đang sôi, da thịt trên dường như đã bị tan chảy. Mà đống máu đang sôi sục lại giống như từng con bọ nhỏ chui vào trong cơ thể, xâm nhập vào từng tế bào bên trong. Nó bất chợt nổ tung, lan rộng ra khiến Diệp Khôn cảm nhận được một cơn đau tê tâm liệt phế. Sự đau đớn đã in dấu thật sâu vào tâm khảm Diệp Khôn!

Cơn đau dữ dội dường như sắp làm Diệp Khôn mất đi ý thức. Thế nhưng, hắn vẫn cắn chặt hàm răng, cố gắng giữ lại cho mình một chút tỉnh táo trong đầu.

Thao Thiết đã nói, nếu như hắn bất tỉnh thì mọi việc hắn làm sẽ hóa thành tro bụi!

Thời gian một nén hương... Diệp Khôn vẫn tỉnh táo như cũ!

Thời gian một chén trà trôi qua... Diệp Khôn đã cắn nát hai môi. Thế nhưng, hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo.

Bên trong thức hải, Thao Thiết kinh ngạc nhìn tên thiếu niên chỉ dựa vào sự bướng bỉnh, cho dù có cắn nát môi vẫn phải giữ cho mình được sự tỉnh táo. Một lát sau, y nhẹ nhàng thở dài ra một tiếng.

Cái vấn đề khó giải thích kia của y, dường như y đã hiểu ra được đôi chút...

...

Không biết đã trải qua bao lâu, chất lỏng bên trong hố máu đã ngừng sôi sục. Còn Diệp Khôn lại đang cúi đầu, tựa mình vào thành hố.

Bên trong ánh mắt giống như người mất hồn vẫn còn lại một chút tỉnh táo, cơn co giật trên người cũng đã biến mất từ lúc nào.

Đau... Đau đến tê tái!

Hiện giờ, thậm chí Diệp Khôn còn không cảm nhận được đây chính là cơ thể của hắn.

Cổ họng khô khốc khẽ nhấp một cái. Hồi lâu sau, từ bên trong cổ họng hắn bỗng phát ra một tiếng cười khàn khàn, nó giống như âm thanh của hai miếng kim loại đang cứa vào nhau. Tiếng cười càng lúc càng vang. Cuối cùng, Diệp Khôn ngẩng mạnh đầu lên!

- Ầm!

Một luồng khí thế kinh khủng từ trên người hắn bốc lên. Cùng lúc đó, đống máu xung quanh giống như bị một thứ gì đó hấp dẫn bay lên không khung hóa thành hai cái đuôi đỏ như máu!

Lực lượng quay trở về thân thể!

Diệp Khôn chống hai tay nhảy ra khỏi hố!

Cảm nhận được khí thế không gì sánh nổi trên người, hai tròng mắt mờ mờ bỗng dần dần sáng lên. Nó giống như hai tia sáng màu máu đang chém rách cái bóng tối bên trong hang động!

- Ngao!

Sau khi gầm lên một tiếng giận dữ, một uy thế bá đạo từ trung tâm hang động bắt đầu tỏa ra bốn phía. Đám yêu thú trong chu vi vài dặm đều cảm nhận được một luồng khí thế khiến tim chúng phải đập nhanh, cả lũ cùng vội vàng chạy trốn!

Diệp Khôn bước từng bước ra phía của động. Hai cái đuôi màu đỏ máu phía sau vẫn không ngừng khua lên. Cứ mỗi một bước, khí thế trên người hắn lại càng mạnh thêm một phần. Đến bước cuối cùng, trên đỉnh đầu hắn bỗng từ từ hiện lên một cái bóng của Hỏa Linh Yêu Hồ trông vô cùng đá đạo!

Hắn cúi đầu nhìn xuống hai cánh tay của mình. Sau khi nhìn đôi bàn tay không khác mấy so với lúc bình thường, trên mặt hắn hiện lên nụ cười nhạt:

- Đây chính là cảnh giới "Thú Thế" sao?

Diệp Khôn ngẩng đầu, bước chân chợt di chuyển. Cả người hắn nhất thời hóa thành một cái bóng đỏ như máu. Trong lòng bàn tay, từng quầng sáng màu máu tụ lại dầy đặc. Phía trên đỉnh đầu, cái bóng Hỏa Linh Yêu Hồ cũng nằm phục người xuống, bộ dáng giống như sắp sửa chiến đấu!

- Hỏa Hồ Phác Sát!

- Ầm!

Quầng sáng màu máu đậm mạnh vào một vách đá bên trong sơn cốc. Đá vụn bắn ra khắp nơi, đất rung núi chuyển!

Sau khi đám bụi tan đi, một cái hố khổng lồ rộng sáu đến bảy trượng, sâu tầm ba đến năm trượng từ từ hiện ra. Bên trong cái hố, ngọn lửa trên người Diệp Khôn đã biến mất từ lâu. Ẩn sâu trong cái ánh mắt dường như đang bình tĩnh kia lại là sự vui sướng vô cùng.

- Thao Thiết, cảm ơn lão!

Diệp Khôn cười khà khà. Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn gọi ra tên thật của Thao Thiết chứ không phải là "Lão yêu quái" hay "Lão gia hỏa".

- Hừ, thằng nhóc, bản tôn đã nói trước rồi. Nếu ngươi chịu đựng được đau đớn thì đó chính là tạo hóa của ngươi.

Ở sâu trong thức hải, Thao Thiết bĩu môi nói.

Diệp Khôn không để ý cười cười, đứng duỗi thẳng lưng một cái. Sau khi cảm nhận được nguyên lực đang dao động bên trong đan điền, hắn nắm thật chắc hai tay!

Hiện giờ chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ của hắn đã đạt tới cảnh giới Thú Thế. Nếu như hắn quay trở về Diệp gia sử dụng linh nhũ từ cây Bích Không Tử Khí Trúc, tăng tu vi bản thân lên thành Trúc Cơ thì hắn có thể phát huy được hết uy lực của chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ!

- Chư Quốc Võ Đấu Hội! Lần này, nước Vạn Trúc chúng ta sẽ khiến cho tất cả các ngươi phải khiếp sợ!

...

Sau khi trở về thành Trúc Hải, nhìn con đường đang tấp nập người đi, cho dù là người đã sinh sống ở nơi này tới mười bảy năm như Diệp Khôn cũng cảm thấy một loại cảm giác gì đó xa lạ.

Ánh mắt nhìn quanh, Diệp Khôn phát hiện ra có không ít tu sĩ trên người đeo đao kiếm, huyệt Thái Dương gồ lên, hai mắt sáng có thần. Mà khi dân chúng nước Vạn Trúc nhìn về phía đám người này đều hiện lên một nỗi sợ hãi vô cùng!

- Tuy nói Đế quốc Vân Cảnh phái sứ giả đến không cho các nước phát động chiến tranh, thế nhưng những tu sĩ được bí mật phái tới đây cũng đã nằm trong dự liệu. Không biết Diệp gia bây giờ thế nào?

Diệp Khôn nhíu mày, đưa tay nâng bọc hành trang trên lưng, bàn chân bước về phía Vương phủ của Diệp gia.

- Đồ khốn! Lão tử gọi chút đồ ăn cùng rượu mà sao mãi chưa mang lên!

Một tiếng gầm giận dữ phát ra từ một gian bên trong tửu lầu. Ngay sau đó, một loạt tiếng động bình bình bốp bốp vang lên, theo sau là tiếng thét chói tai của một người con gái.

Bước chân Diệp Khôn chợt dừng lại, đưa mắt nhìn về hướng tửu lầu.

Lúc này, bên ngoài tửu lầu đã vây quanh không ít người. Tuy nhiên, phần lớn số người trong đám này đều không phải là dân chúng nước Vạn Trúc. Trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười vui sướng, giống như đang xem kịch vậy.

Bên trong tửu lầu, một tên đàn ông vạm vỡ cao khoảng tám thước đang dơ chân đá văng một cái bàn bên cạnh.

Cái bàn đập vào vách tường vỡ vụn ra thành mấy mảnh khiến chưởng quầy sợ tới choáng váng!

- Chúng tôi... Chúng tôi không nấu được nhanh như vậy...

Đứng bên cạnh chưởng quầy, một người con gái sợ sệt nói nhỏ.

- Còn dám cãi? !

Người đàn ông vạm vỡ nhe răng cười quay lại. Trong đôi mắt bắn ra ánh tinh quang, bước một bước tới trước mặt cô gái. Gã đưa tay tóm lấy tóc nàng, trên mặt hiện lên nụ cười dâm đãng. Gã đưa tay xé rách lớp áo trước ngực người con gái kia!

- A!

Cô gái thét lên một tiếng chói tai, định đưa tay lên che ngực. Thế nhưng, tên đàn ông vạm vỡ liền đưa tay bóp lấy cổ của người con gái, cười lên ha ha:

- Nếu không có rượu nhắm, ta sẽ ăn ngươi cho no vậy. Ha ha ha!

Nói xong, tên đàn ông vạm vỡ bóp cổ cô gái ném lên bàn. Nhìn bộ dáng của gã giống như đang chuẩn bị cưỡng bức ngay trên đường vậy!

- Buông con gái ta ra, cầu xin ngài buông nó ra!

Vị chưởng quầy giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng, y nổi điên lên xông tới tên đàn ông to khỏe.

- Cút!

Tên đàn ông to khỏe cười lên một tiếng dữ tợn. Gã tung ra một đấm về phía đầu người chưởng quầy. Nếu như một đấm này đánh chúng, vị chưởng chắc chắn sẽ phải chết!

Thế nhưng, quả đấm đã dừng lại trước mặt vị chưởng quầy chưa tới một tấc!

Một bàn tay ngăn trước quả đấm khiến nó không thể tiến về phía trước được nữa!

Tên đàn ông ngây người, gã nhìn về phía tên thiếu niên tự dưng xuất hiện, vẻ mặt trở nên rất khó coi:

- Ngươi là ai? !

Người thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt không hiện lên chút cảm tình nào. Hắn nhìn tên đàn ông cao hơn mình hai cái đầu, gằn ra từng chữ:

- Diệp gia, Diệp Khôn!

- Diệp gia?

Tên đàn ông vạm vỡ sững sờ, sau đó chợt cười lớn:

- Diệp gia các ngươi không làm con rùa đen rụt cổ nữa sao? Ha ha ha!

Đi kèm với tiếng cười của gã đàn ông, đám người vây quanh cũng phát ra tiếng cười rung trời.

- Diệp gia hết ngươi sao mà lại phái ra một thằng nít con chưa mọc hết lông thế này? Ha ha ha, thằng quỷ nhỏ, lông trên người ngươi còn chưa mọc hết đúng không? Để Thiết Hán ta hôm nay giúp ngươi mở mang chút đầu óc?

- Thiết Hán, nhanh nhanh đập thằng quỷ nhỏ này một trận đi, chúng ta còn đang chờ xem kịch vui đây!

Âm thanh ồn ào vang lên không ngớt bên tai. Nhưng rất nhanh, những âm thanh này bỗng dưng biến mất.

Ngay từ lúc bị Diệp Khôn cản lại, lực lượng trên tay người đàn ông vạm vỡ cũng không ngừng tăng lên. Thế nhưng, mặc cho gã đã dùng hết sức lực toàn thân, bàn tay nhỏ đang đỡ lấy nắm đấm của gã vẫn như một ngọn núi không xê dịch bất cứ phân nào!

Sắc mặt tên đàn ông trở nên đỏ bừng, trong mắt gã hiện lên vẻ tàn nhẫn!

- Thằng nhóc, chết đi!

Sau khi gầm lên giận dữ, tay phải tên đàn ông đấm ra một quyền về phía đầu Diệp Khôn!

Nhưng một quyền này vẫn không có tác dụng gì. Người thiếu niên đang đứng trước mặt gã bỗng nhiên biến mất!

Tên đàn ông sững sờ, gã đang muốn quay đầu tìm kiếm thì ngay một khắc sau đó, gã liền cảm nhận được thế giới xung quanh mình bỗng nhiên quay tròn. Cái cuối cùng gã nhìn được chính là một cái thân thể to lớn không đầu đang đứng, phía sau là một người thiếu niên đang mang ánh mắt vô tình lạnh lùng nhìn gã. Mà trên tay của người thiếu niên kia còn dính dính một chút máu...

- Bụp!

Cái đầu của tên đàn ông vạm vỡ rơi xuống đất!

Sau khi nhìn thấy cảnh này, âm thanh ồn ào xung quanh cũng bỗng nhiên biến mất. Đám người vây quanh giống như đang bị bóp cổ, cả đám há hốc mồm nhưng không nói ra được câu nào!

Diệp Khôn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía đám người đang vây xem. Hắn không đổi sắc, nói:

- Từ nay, bất kể tên nào dám gây sự ở thành Trúc Hải đều phải chết!

Mặc dù âm thanh không lớn nhưng nó lại giống như một tiếng sấm vang bên tai mọi người!

Những kẻ kêu gào lúc trước đều không dám mở mồm nói chuyện.

Cảnh tượng vừa rồi bọn họ đã được nhìn thấy tận mắt!

Chỉ trong nháy mắt, sau khi tên đàn ông vạm vỡ tung ra một đấm, chỉ thấy tên nhóc Diệp gia này thoắt một cái đã xuất hiện phía sau lưng tên đàn ông kia. Ngay sau đó, đầu của tên kia đã bay lên không trung!

Trong số những người đang đứng xem, có không ít người nhận ra người đàn ông kia. Tên của gã là Thiết Hán, tu sĩ của nước Trung Sơn, tu vi đạt tới Tiên Thiên đệ bát tầng!

Kinh dị hơn chính là tên đàn ông này còn có một thân lực lượng quái dị vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng, đứng trước mặt tên thiếu niên này, gã còn không đỡ nổi một chiêu đã bị giết chết!

Rốt cuộc người thiếu niên này là ai? !

Từ khi nào Diệp gia lại xuất hiện một tên quái vật như vậy? !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK