Trên Võ Đấu Đài, Lưu Dong giương mắt nhìn Diệp Ưng tránh thoát một kiếm của mình, gã không khỏi sững sờ. Vốn đang nắm giữ quyền khống chế trận chiến trong tay, Lưu Dong dường như đã bị chọc giận, vẻ cười cợt trên mặt gã dần dần biến mất.
- Chiêu thứ bốn tám!
Sau khi quát khẽ một tiếng, Lưu Dong đột nhiên thu kiếm lại, để ngang trước ngực mình.
Ánh kiếm phủ kín Võ Đấu Đài chợt biến mất, áp lực dồn lên Diệp Ưng cũng sụt giảm. Nhìn thấy Lưu Dong đang trong tư thế giữ sức, trong mắt Diệp Ưng chợt hiện lên vẻ hung ác!
Thời cơ mà hắn vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn rình rập chính là lúc này!
Tuy biết rõ đây rất có thể là một cái bẫy, nhưng Diệp Ưng vẫn không chùn bước phải ra tay!
Giống như mãnh hổ xổ lồng, Diệp Ưng đạp mạnh chân, hai tay chụm lại cùng một chỗ, bàn tay mở ra giống như một con sói lớn đang nhe ra chiếc răng nanh trắng như tuyết của mình!
Cùng lúc đó, trên người của hắn, nguyên lực cũng cuồn cuộn rít gào điên cuồng. Dưới chấn động của nguyên lực, không ngờ lại hình thành một tiếng sói tru vang vọng!
- Tàn Lang Khiếu Nguyệt!
Đây chính là chiêu thức mạnh nhất bên trong Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết!
Đồng thời, đây cũng là sát chiêu mạnh nhất của Diệp Ưng!
Trong chớp mắt, Diệp Ưng đã tiến tới trước mặt Lưu Dong. Nhìn gã thiếu niên vẫn đang trong tư thế giữ sức, hai mắt Diệp Ưng trở nên đỏ như máu, mạnh mẽ vươn hai tay ra!
Nhưng, đúng vào lúc này, Lưu Dong vẫn một mực cúi đầu rốt cục đã ngẩng lên, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm chọc!
- Không hay rồi!
Trong lòng Diệp Ưng kinh hãi. Nhưng đến lúc này, hắn đã không còn đường lui!
- Không tốt!
Đang xem cuộc chiến trên đài cao, Diệp Nam Thiên bỗng đứng bật dậy. Dựa vào thức đầu tiên của Lưu Dong, ông đã đoán được chiêu thức kế tiếp!
Cùng ông nhìn ra chiêu thức kế tiếp còn có hai vị tu sĩ Trúc Cơ của Diệp gia. Diệp Thanh Bình đang làm trọng tài cũng đồng thời ra tay!
Tuy nhiên, lúc này Diệp Ưng đã ở quá sát người Lưu Dong!
Đúng vào lúc Diệp Thanh Bình vừa mới nhấc chân bước tới, Lưu Dong đã ra tay !
- Phong Ba Trảm!
Sau một tiếng quát chói tai, bước chân của gã đạp mạnh xuống đất, trường kiếm trong tay mang theo một luồng kiếm mang hình bán nguyệt, tàn nhẫn chém vào hai tay Diệp Ưng!
Kiếm mang màu xanh giống như nửa vầng trăng vừa mỹ lệ, vừa tràn đầy sát khí!
Gần như trong nháy mắt, kiếm mang đã ngay lập tức đem "Tàn Lang Khiếu Nguyệt" mà Diệp Ưng thi triển ra triệt tiêu hoàn toàn. Khoảng cách chênh lệch mênh mông giống như rãnh trời, Diệp Ưng không có cách nào cản nổi!
Nhưng, sau khi phá vỡ chiêu thức của Diệp Ưng, thế kiếm của Lưu Dong vẫn không chút nào yếu bớt, tàn nhẫn chém vào hai tay của Diệp Ưng!
Nếu bị một kiếm này chém trúng, chỉ sợ hai tay Diệp Ưng sẽ bị chém đứt ngay!
- Tiểu tử, muốn chết!
Diệp Thanh Bình nổi giận. Một luồng khí tức khủng bố từ trên người lão tỏa ra. Bất luận kẻ nào nhìn thấy vẻ mặt của lão hiện giờ cũng sẽ không có chút hoài nghi rằng: Nếu Lưu Dong chém đứt hai tay của Diệp Ưng, lão chắc chắn sẽ chém chết Lưu Dong tại đương trường!
- Đủ rồi, Lưu Dong!
Đúng vào lúc này, bên cạnh Diệp Nam Thiên, Lưu Phong vẫn đang mỉm cười tựa vào ghế bỗng nhiên mở miệng .
- Vâng ạ, thúc thúc!
Lưu Dong nghe vậy, kiếm chiêu lập tức thu lại. Tuy nhiên gã vẫn không thu tay lại hoàn toàn. Thế kiếm bỗng chuyển hướng, đột nhiên quét về phía Diệp Ưng. Kiếm mang trực tiếp lưu lại một vệt kiếm dài trên ngực Diệp Ưng, đồng thời gã cũng đánh bay Diệp Ưng ra khỏi lôi đài!
Diệp Ưng được Diệp Thanh Bình đón lấy ngay trên không trung. Nhìn Diệp Ưng đang hôn mê bất tỉnh trong lồng ngực, Diệp Thanh Bình hoàn toàn nổi giận:
- Tên tiểu tử nhà ngươi thật độc ác. Để hôm nay lão phu phế ngươi đi!
Nhưng chưa để lão chưa kịp hành động, tiếng gầm tức giận của Diệp Nam Thiên bỗng vang lên:
- Đại trưởng lão!
Tiếng gầm này giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu Diệp Thanh Bình. Lão nghiến răng nghiến lợi thi lễ với Diệp Nam Thiên ở trên đài cao:
- Tộc trưởng, lão phu thất lễ rồi. Tuy nhiên lúc này lão phu không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí trọng tài được nữa.
Nói xong, lão lạnh lùng nhìn qua Lưu Dong đang mang vẻ mặt khó coi vì bị khí thế của lão làm chấn động, sau đó ôm Diệp Ưng xoay người bước xuống lôi đài.
Chờ cho đến khi lão bước xuống hẳn bên dưới, lúc này Diệp Nam Thiên mới ngồi xuống, hít vào một hơi thật sâu, lạnh lùng nói:
- Đã khiến Lưu đạo hữu chê cười rồi.
Diệp Ưng trọng thương, Diệp Nam Thiên há có thể không tức giận?
Lúc này, ông hận không thể tự mình đi lên lôi đài đánh chết gã Lưu Dong tàn độc kia. Nhưng ông biết rõ, ông không thể làm như vậy được!
Dù sao nước Ngũ Kiếm cũng dùng danh nghĩa là sứ giả để tiến vào nước Vạn Trúc. Nếu như đội ngũ sứ giả này xảy ra chuyện thì chẳng khác tạo cho nước Ngũ Kiếm một cái cớ để phát động chiến tranh!
Vì nước Vạn Trúc, vì Diệp gia, ông phải nhẫn nhịn!
Bên phía Lưu Phong hiển nhiên đã sớm dự tính trước được điều này, cho nên y vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Diệp Nam Thiên, lão ta mỉm cười trả lời:
- Phong thái và khí phách của Diệp quốc chủ quả nhiên không tầm thường.
Đáp lại lão là tiếng hừ lạnh của Diệp Nam Thiên. Thế nhưng lão ta cũng không giận mà lại mỉm cười, có vẻ hời hợt nói:
- Xem ra trận tỷ thí võ nghệ ngày hôm nay hình như là nước Ngũ Kiếm chúng ta thắng. Chẳng qua đó cũng là chuyện đương nhiên, dù sao thì Lưu Dong cũng là đệ tử được Thượng Vân Các coi trọng mà. Ha ha ha ha!
Âm thanh ồn ào vang lên khắp quảng trường. Tất cả mọi người của Diệp gia đều có vẻ phẫn nộ. Thế nhưng bọn họ không tìm ra được cách nào để phản bác. Dẫu sao thì tài nghệ của bản thân cũng không bằng người ta!
Sắc mặt Diệp Nam Thiên trở nên cực kỳ u ám. Nhưng dù sao ông cũng là người đứng đầu một quốc gia. Hiện tại, trong thế hệ đám thanh niên của Diệp gia cũng chỉ có mình Diệp Ưng đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng. Ngay cả Diệp Ưng cũng không địch lại tên Lưu Dong này, cho dù phái ra những người khác cũng chỉ tổ tăng thêm thương vong mà thôi...
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Diệp Nam Thiên lắc đầu, cao giọng tuyên bố:
- Trận tỷ thí võ nghệ này, Diệp gia chúng ta...
Một từ "thua" còn chưa kịp nói ra thì đã có một bóng người từ trong đám đông lao ra, bàn chân điểm nhẹ một cái nhảy lên trên Võ Đấu Đài.
Sau khi thấy người này, tất cả mọi người Diệp gia đều lập tức chấn động trong lòng. Bởi vì người này chính là Diệp Khôn!
Tuy nhiên, ngay sau đó, tất cả mọi người lại nhíu mày. Tuy rằng hơn một tháng trước, quả thật Diệp Khôn đã ở trên Võ Đấu Đài này đánh bại Diệp Ưng. Thế nhưng hiện tại, tu vi của Diệp Khôn dường như vẫn chỉ là Tiên Thiên đệ bát tầng.
Ngay cả Diệp Ưng có tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng cũng không phải đối thủ của Lưu Dong, huống chi Diệp Khôn mới chỉ có Tiên Thiên đệ bát tầng?
- Diệp Khôn, mau đi xuống!
Bên dưới Võ Đấu Đài, Diệp Nguyệt vừa nhìn thấy Diệp Khôn nhảy lên đã lập tức trở nên cuống cuồng. Dù sao thì mới cách đây không lâu, chính nàng là người đưa linh dược tới cho Diệp Khôn, lúc đó tu vi Diệp Khôn vẫn chỉ là đỉnh của Tiên Thiên đệ bát tầng, làm sao có thể là đối thủ của Lưu Dong được!
Mà sau chuyện vừa rồi thì tất cả mọi người đều biết Lưu Dong là kẻ ra tay rất tàn nhẫn. Nếu như Diệp Khôn cùng gã đối chiến thì hắn chắc chắn sẽ bị trọng thương. Diệp Nguyệt sao có thể không nóng vội được!
- Yên tâm đi, Nguyệt tỷ.
Diệp Khôn mỉm cười. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía đài cao, chắp tay nói:
- Tộc trưởng, Diệp Khôn nguyện ý đấu một trận!
- Cháu...
Diệp Nam Thiên nhíu mày. Ông đang định chuẩn bị mở miệng thì Lưu Phong đứng bên cạnh đã cười lên ha ha, nói:
- Diệp quốc chủ, nếu Lưu mỗ không nhìn lầm, chàng trai này cũng chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ bát tầng thôi thì phải? Chẳng lẽ đám người trẻ tuổi của Diệp gia đã hết người thay thế rồi ư?
Thái độ khinh người đến mức này, cho dù Diệp Nam Thiên có tu dưỡng cao đến đâu cũng không nhịn được phải trợn mắt phẫn nộ. Đồng thời, nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Diệp Khôn, Diệp Nam Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng mở miệng nói:
- Nếu đã như vậy, trưởng lão Diệp Thiên Nhai, ông tới chủ trì trận luận tỷ thí này đi.
Tuy Diệp Nam Thiên cũng mong chờ Diệp Khôn có thể tái hiện lại khả năng thần kỳ của hắn. Nhưng đối với sự độc ác của Lưu Dong, ông không thể không đề phòng. Ông phái Diệp Thiên Nhai lên làm trọng tài, hiển nhiên là muốn vào thời khắc mấu chốt có thể xuất thủ cứu mạng Diệp Khôn. Dù sao Lưu Dong cũng là tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng, người có thể ngăn cản gã cũng chỉ có thể là tu sĩ Trúc Cơ mà thôi. Ông thân là quốc chủ, đương nhiên sẽ không có khả năng bước lên đảm nhiệm vị trí trọng tài. Mà tên Lưu Phong ở bên cạnh lại càng không thể để cho lão làm trọng tài được. Lựa chọn tốt nhất hiện giờ cũng chỉ còn mỗi Diệp Thiên Nhai mà thôi.
Nhưng, ngay sau khi ông vừa nói xong, ở trên Võ Đấu Đài, Diệp Khôn chỉ cười to nói:
- Tộc trưởng, không cần đâu!
- Hả?
Diệp Nam Thiên sững sờ. Ngay sau đó, sắc mặt của ông bỗng nhiên biến đổi nhanh chóng.
- Bởi vì sinh tử đấu vốn không cần trọng tài!
Diệp Khôn đứng trên Võ Đấu Đài tươi cười. Nhưng ẩn bên trong vẻ tươi cười đó lại hiện lên sát khí nồng nặc!
- Hồ đồ!
Diệp Nam Thiên bị lời nói của Diệp Khôn làm cho chấn động. Sắc mặt biến thành u ám, nổi giận mắng!
Sinh tử chi đấu, việc này có thể đùa được sao? !
- Tộc trưởng, ý cháu đã quyết rồi!
Diệp Khôn mỉm cười thi lễ. Hắn xoay người nhìn sang phía Lưu Dong đang tươi cười một cách lười biếng, gằn từng tiếng hỏi:
- Sinh tử đấu, người thắng sống, kẻ bại chết, ngươi có dám tiếp nhận hay không? !
Vẻ tười cười trên mặt Lưu Dong dần dần biến mất. Hai mắt gã khẽ nheo lại nhìn cái tên dường như còn ít tuổi hơn mình đang đứng trước mặt. Bất chợt, hắn nở nụ cười:
- Sao lại không dám? Tiểu tử, nếu ngươi đã muốn tự tìm đến cái chết, ta há có thể không giúp đỡ ngươi được!
- Diệp Khôn, đừng hồ đồ như vậy!
Lần này, không chỉ có Diệp Nam Thiên mà toàn bộ đám trưởng lão của Diệp gia ở trên đài cao cũng đều trở nên sốt ruột. Còn cả cha của Diệp Khôn, Diệp Kiếm Hải cũng là một trong số các trưởng lão đang ngồi trên đài cao. Câu nói trước đó của Diệp Khôn đã khiến ông sợ tới ngây người. Đến tận lúc này ông mới tỉnh lại, vội vàng kêu lớn.
Đối mặt với lời trách móc nóng nảy của Diệp Kiếm Hải, cho dù Diệp Khôn luôn luôn nghe lời lúc này lại lắc đầu, chân thành nói:
- Cha, hãy tin tưởng con!
- Con...
Cả người Diệp Kiếm Hải run lên, sau đó ngồi phịch xuống ghế. Bất chợt, ông nhắm chặt hai mắt lại.
Từ trong ánh mắt của con mình, ông nhìn thấy được một sự kiên định!
Đúng vào lúc mọi người Diệp gia đang rối bời, Lưu Phong nửa cười nửa không mở miệng nói:
- Diệp quốc chủ không hổ là người có phương pháp dạy bảo kẻ bên dưới. Đệ tử Diệp gia vì giữ gìn tôn nghiêm của gia tộc mà không tiếc hy sinh tính mạng đề nghị tham gia sinh tử đấu. Chậc chậc, thật sự khiến người ta phải cảm động.
Bất thình lình, lão ta cũng không thèm để ý ánh mắt muốn giết người của Diệp Nam Thiên ở bên cạnh, đứng dậy cười nói:
- Lưu Dong, về phần sinh tử đấu này, cháu hãy tự mình quyết định đi!
Lúc này, nếu thật sự ánh mắt có thể dùng để giết người thì Lưu Phong tuyệt đối sẽ bị hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt cừu hận của Diệp gia giết chết cả ngàn vạn lần. Nói xong mấy câu này, lão ta mang theo vẻ mặt đắc ý ngồi xuống.
Trên Võ Đấu Đài, Lưu Dong hiển nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lưu Phong. Gã nở nụ cười.
- Hy vọng ngươi đừng hối hận!
Lưu Dong nhìn chằm chằm Diệp Khôn, khóe miệng hiện lên một nụ cười khát máu!
Diệp Khôn thản nhiên cười cười, dường như không bị bất kỳ người nào làm ảnh hưởng. Để nói ra lời mời sinh tử đấu, hắn cũng đã phải trải qua những suy tính sống chết.
Qua trận chiến vừa rồi giữa Lưu Dong và Diệp Ưng, hắn cũng đã được nhìn thấy tận mắt. Cùng với đó, trong lòng Diệp Khôn cũng âm thầm tính toán. Nếu như bản thân hắn đối mặt với Lưu Dong thì hắn có bao nhiêu phần chiến thắng.
Lưu Dong quả thật rất mạnh. Gã sử dụng Ngũ Kiếm Quyết đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Nhưng cho dù là vậy, Diệp Khôn vẫn tự tin đối chiến được với Lưu Dong. Giữa thắng và bại, áng chừng là năm năm!
Năm phần, như vậy là đủ rồi!
Bởi vì mục đích thực sự của Diệp Khôn là muốn mượn trận chiến với Lưu Dong để phá tan bình cảnh Tiên Thiên đệ bát tầng!
Chỉ có thực sự trải qua sinh tử đấu, tiềm lực ẩn trong cơ thể con người mới có thể được kích thích!
Hơn nữa, lời nói và hành động của Lưu Dong đã hoàn toàn chọc giận hắn!
Sau khi trải qua thời gian một nén hương, hai tờ giấy cam kết sinh tử đấu cuối cùng đã đưa lên lôi đài. Hai người Diệp Khôn và Lưu Dong đồng thời ký tên lên trên đó. Bỗng nhiên, song phương cùng đứng im bất động.
Dưới hàng vạn ánh mắt chăm chú, Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu. Nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh, thế nhưng bên trong hắn đã nổi lên lửa giận bừng bừng!
Chỉ có dùng máu tươi của địch nhân mới có thể dập tắt được ngọn lửa giận giữ này!