• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong vòng đấu thứ nhất của Võ Đấu Hội, trận đấu sáng chói nhất chính là trận quyết chiến giữa hai tu sĩ Trúc Cơ là Diệp Khôn và Trần Lâm.

Còn những trận đấu sau đó lại trở nên bình thường.

Có lẽ, bởi vì quá tin tưởng Trần Lâm hay sợ hãi trước thực lực của Diệp Khôn, trong vòng đấu thứ hai, nước Thiên Phong không hề động tay động chân vào nữa. Đến khi Diệp Khôn thượng đài, hắn liền phát hiện ra đối thủ của mình lại là một tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm.

- Ta nhận thua!

Sau khi trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu, tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm không hề do dự giơ tay lên nói.

Diệp Khôn nhún vai bước xuống, nhìn về hướng lôi đài ở bên cạnh.

Người trên lôi đài số 12 chính là Ngô Huy. Còn đối thủ của y lại là một người tu sĩ đến từ nước Trung Sơn Quận. Sau khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, tên tu sĩ này ngay lập tức xin thua không một chút dây dưa.

- Diệp đạo hữu.

Ngô Huy bước xuống lôi đài. Y liếc nhìn tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm đứng phía sau Diệp Khôn, cười một tiếng lười nhác:

- Xem ra bọn họ cũng không muốn động tay động chân nữa.

- Chưa chắc. Có lẽ vào ngày mai chăng.

Diệp Khôn nói thờ ơ.

- Thật sao? Chính ta cũng rất muốn gặp được đạo hữu.

Ngô Huy cười cười, xoay người bước đi.

Diệp Khôn nhún vai, ánh mắt chuyển về phía lôi đài số 27. Ở đó, đối thủ của Trần Thánh Phu cũng khá kiên cường không chịu mở miệng nhận thua. Tuy nhiên, Trần Thánh Phu cũng không sử dụng chiêu nào mà chỉ dựa vào linh áp Trúc Cơ dồn ép đối thủ trên lôi đài. Việc đó khiến cho mọi người đang quan sát cuộc đấu ở xung quanh reo lên từng tiếng hoan hô.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Khôn, Trần Thánh Phu quay đầu nhìn lại. Gã nhếch mép cười, đứng từ trên cao nhìn xuống Diệp Khôn với ánh mắt giễu cợt.

Khóe miệng Diệp Khôn khẽ hiện lên nụ cười lạnh sắc như dao. Bỗng nhiên, hắn chợt vươn tay lên làm dấu cắt cổ!

Chặt đầu!

Sau đó, hắn không thèm để ý tới vẻ mặt Trần Thánh Phu đã trở nên âm u, vừa cười lớn vừa đi về phía đài cao của Diệp gia.

Chư Quốc Võ Đấu Hội có sự sàng lọc vô cùng khắc nghiệt. Một trận đấu định ra thắng thua. Sau hai đợt thi đấu, hai trăm người tu sĩ dự thi chỉ còn lại năm mươi người.

Trong số năm mươi người này, hầu hết mọi người đều là tu sĩ có tu vi từ Tiên Thiên đệ cửu tầng trở lên. Tu sĩ Trúc Cơ còn có tận mười bốn người!

Nếu tính cả Trần Lâm bị Diệp Khôn đánh bại, lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này có tổng cộng mười lăm người tu sĩ Trúc Cơ. Có thể nói, đây chính là lần Võ Đấu Hội có một không hai!

Thế nhưng, điều này càng nói lên sự kịch liệt của việc tranh giành mười thứ hạng đứng đầu.

Sau khi đợi năm mươi người tu sĩ đứng giữa quảng trường bốc thăm xong, vòng thi đấu tìm ra ba mươi người trong số năm mươi người cũng chính thức bắt đầu.

- Lôi đài số 10, Diệp Khôn đấu với... Ngô Cương!

Sau khi vị trọng tài trên lôi đài số 10 đọc ra tên hai người lên thi đấu, Diệp Khôn cũng hơi sửng sốt. Còn ở cách đó không xa, Ngô Cương mới vừa rồi còn chào hỏi Diệp Khôn cũng hơi ngưng lại nụ cười trên môi. Gã gượng cười quay đầu lại:

- Diệp huynh, thật là khéo!

Diệp Khôn cũng cười cười bước lên lôi đài.

Hai người vừa đứng lại, đã nghe thấy một tiếng hoan hô trong trẻo vang lên từ phía Ngô gia:

- Ca ca, cố lên!

Tiếng hoan hô này nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người. Không cần nói, đây chính là tiểu nha đầu Ngô Nam kia.

Ngô Cương nghe thấy liền lấy tay che trán. Gã chợt cười gượng nhìn lướt qua Diệp Khôn:

- Diệp huynh, xin hãy hạ thủ lưu tình.

- Ngô huynh, cứ "phóng ngựa" tới đây.

Diệp Khôn gật đầu, hắn cũng có ấn tượng tốt đối với Ngô Cương nên đương nhiên sẽ không mạnh tay. Tuy nhiên, hắn nhất định phải vô địch Chư Quốc Võ Đấu Hội nên sẽ không bao giờ nhường nhịn gì cả!

Hơn nữa, Diệp Khôn cũng hơi tò mò với chiến kỹ do Ngô Cương sử dụng. Qua lần giao đấu này, hắn muốn nhìn rõ thực lực của Ngô Cương!

- Võ đấu bắt đầu!

Sau khi trọng tài phát lệnh, nụ cười trên mặt Ngô Cương bỗng biến mất. Cùng lúc đó, gã chợt đạp một bước lên mặt đất.

- Bạo Hùng Tiễn Đạp!

Ngô Cương đạp mạnh lên mặt đất khiến cả lôi đài chấn động dữ dội. Cùng lúc đó, Diệp Khôn cũng cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ truyền tới từ dưới lòng đất.

- Hóa ra là vậy! Cũng có chút thú vị đó!

Diệp Khôn chợt nghĩ, bước chân nhẹ nhàng đạp lên mặt đất. Hắn muốn mượn cái lực phản mạnh mẽ này phi thân lên không trung.

Thế nhưng, một khắc sau đó, con ngươi Diệp Khôn lại hơi co lại.

Bởi vì sau khi ra chiêu, Ngô Cương cũng bắt đầu hành động. Sức bật của gã rất mạnh, dường như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay tại vị trị của Diệp Khôn. Gã bước một bước, bả vai húc thẳng tới lưng của Diệp Khôn.

- Thiếp Sơn Kháo!

Mắt thấy Diệp Khôn sắp bị húc văng ra khỏi sân. Ngay vào lúc này, ở trên không trung, thân hình Diệp Khôn bỗng vặn một cái, hai tay vỗ thẳng vào bả vai Ngô Cương.

- Bộp!

Một tiếng động va chạm giữa hai cơ thể với nhau. Diệp Khôn không sử dụng bất cứ chiến kỹ nào mà chỉ dựa vào lực lượng thân thể đỡ một kích của Ngô Cương!

- Ha ha, Diệp huynh, huynh quá to gan rồi!

Trong mắt Ngô Cương lóe lên vẻ vui mừng, gã đang muốn bộc phát ra hết lực lượng của cơ thể. Nhưng, ngay một khắc sau đó, trong mắt gã bỗng hiện lên sự kinh hãi!

Không ngờ đôi bàn tay Diệp Khôn lại giống như hai ngọn núi lớn đè chặt lên vai khiến gã không thể nào nhúc nhích được!

- Lực lượng mạnh thật!

Trong lòng Ngô Cương cảm thấy kinh hãi. Tuy nhiên, kinh nghiệm thực chiến của gã cũng rất phong phú. Bước chân gã chợt động, nguyên lực trên hai tay tuôn ra hóa thành hai cái bóng vuốt mờ của một con gấu lớn.

- Bạo Hùng Trùng Kích!

Ngô Cương nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng toàn thân bỗng tụ vào hai cánh tay. Dường như gã đang muốn đánh bay Diệp Khôn xuống lôi đài!

Diệp Khôn đang ở giữa không trung với tư thế đầu dưới chân trên, dường như không có cách nào để mượn lực. Thế nhưng, trong lúc hai chưởng của Ngô Cương đánh lên, hai bàn tay của hắn vẫn vươn ra như bình thường, va chạm với hai tay của Ngô Cương!

- Bụp bụp!

Một tiếng động va chạm vang lên. Một khắc sau đó, Ngô Cương chợt bay thẳng xuống lôi đài.

- Đa tạ!

Diệp Khôn hạ xuống đất, cười nhạt nói.

Ngô Cương bị đánh bay xuống lôi đài cũng từ từ đứng thẳng dậy. Sau khi lắc lắc bàn tay hơi nhưng nhức của mình, gã lắc đầu nói:

- Ta thua rồi! Đa tạ Diệp huynh hạ thủ lưu tình.

Diệp Khôn gật đầu nhìn về phía vị trọng tài đứng ở bên. Người trọng tài kia đã sớm bị kinh hãi tới mức trợn mắt há mồm.

Nên biết, trong trận đấu vừa rồi, Diệp Khôn đã không sử dụng tới pháp lực, cũng không hề sử dụng chiến kỹ. Hắn chỉ dựa vào mấy đòn như vậy đã đánh cho người có tu vi đỉnh Tiên Thiên đệ cửu tầng rớt xuống đài.

Lực lượng cơ thể đã mạnh mẽ tới mức độ nào rồi? !

Tuy nhiên, y lấy lại tinh thần rất nhanh, ho khan một tiếng nói:

- Lôi đài số 10, người chiến thắng là Diệp Khôn!

Sau khi đạt được chiến thắng ở trận đấu này, Diệp Khôn đã lọt vào trong tốp ba mươi người đứng đầu. Lúc hắn trở lại đài cao của Diệp gia, hai mươi lăm người tu sĩ chiến thắng hầu như đều nằm trong dự đoán của tất cả mọi người. Tính cả Diệp Khôn, mười bốn người tu sĩ Trúc Cơ đều hoàn toàn giành được chiến thắng.

Tiếp đó, hai mươi lăm người bị loại sẽ tiếp tục thi đấu với nhau chọn ra năm người xếp vào tốp ba mươi. Những người tham gia vòng này hầu như đều là tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng. Diệp Khôn nhìn vậy liền cảm thấy có chút đáng tiếc.

Bằng vào thực lực của Diệp Ưng, nếu như không bị nước Thiên Phong gây khó dễ, có lẽ y thật sự lọt được vào tốp ba mươi.

Tuy nhiên, đối với chuyện này, tu sĩ Diệp gia cũng không nói gì thêm. Ngay cả Diệp Ưng đã bỏ cuộc từ vòng thi đấu đầu tiên cũng không nói câu nào. Nhìn vòng đấu đầu tiên của Diệp Khôn, cho dù là người ngu cũng biết được nước Thiên Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.

...

Màn đêm buông xuống, một ngày thi đấu đã kết thúc. Trong số các thế lực lớn, có người quay trở về nơi nghỉ ngơi do Trần gia sắp xếp, có người lại ở bên trong khách điếm phía ngoài thành. Tiếng động ồn ào bên trong thành cũng dần dần trở nên yên tĩnh.

Lúc này, trong phòng nghị sự của Trần gia đang được thắp sáng bằng những ngọn đèn dầu.

Rất đông những người thuộc tầng lớp trên của Trần gia đều tụ tập tại đây. Thậm chí cả đám con cháu thế hệ sau có tu vi Trúc Cơ cũng xuất hiện trong số này. Có cả người bị Diệp Khôn đánh bại lúc trước là Trần Lâm cũng ngồi tựa trên ghế với sắc mặt tái nhợt.

Hiện giờ, cả đại sảnh nghị sự đã hoàn toàn yên lặng. Gia chủ Trần Thượng Long của Trần gia đang khẽ nhắm hai mắt ngồi dựa trên ghế.

- Tộc trưởng, Diệp Nam Thiên vừa đi bái phỏng Ngô Thiên Hùng nước Thiên Kình.

Một người tu sĩ Trần gia vội vội vàng vàng đẩy cửa chính bước vào, cúi đầu bẩm báo.

- Quả nhiên là vậy!

Trần Kính Chân hừ lạnh một tiếng:

- Ban nãy, lão già Ngô Việt Phục đã tới chỗ nghĩ của nước Vạn Trúc. Sợ rằng hai người đó đã đạt được một hiệp nghị nào đó với nhau rồi. Hiện giờ Diệp Nam Thiên lại đi thẳng tới chỗ nghỉ của nước Thiên Kình, hiển nhiên y đã biết chúng ta đang âm thầm theo dõi. Rõ ràng bọn chúng muốn chúng ta biết nước Vạn Trúc và nước Thiên Kình đã liên kết với nhau.

- Ừm.

Trần Thượng Long ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo, nói:

- Không chỉ vậy, sau khi kết thúc ngày thi đấu hôm nay, Doãn đại nhân đã báo cho ta biết Triệu Kinh Luân rất có thể sẽ gây trở ngại.

- Cái gì!

Nghe vậy, đám người Trần gia trong đại sảnh bỗng cảm thấy kinh hãi. Ngay cả Trần Thánh Phu vốn đang thờ ơ cũng hơi ngẩng đầu lên.

- Sao phải kinh hoảng như vậy? Thế cuộc hiện giờ tại Đế quốc Vân Cảnh ra sao, các vị đang ngồi ở đây cũng không phải không rõ. Tam hoàng tử cùng Thất hoàng tử thường hay bất hòa với nhau. Thủ hạ của bọn họ tranh đấu với nhau cũng là một chuyện thường tình. Doãn đại nhân đã nói từ trước, Triệu Kinh Luân được nhận nhiệm vụ giám sát chỉ là do Thất hoàng tử cứng rắn giành lấy mà thôi.

Trần Thánh Phu cười nói.

- Thánh Phu nói rất đúng. Hơn nữa, ta còn nhận được một tin, nước Thiên Kình đã móc nối với Triệu Kinh Luân từ lâu. Đây cũng chính là lý do vì sao gần đây nước Tề lại dựa sát vào chúng ta.

Trần Thượng Long gật đầu, cười lạnh một tiếng, nói:

- Hơn nữa, chúng ta là nước tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội, muốn động tay động chân cũng rất dễ. Ngày mai, ta sẽ sắp xếp Ngô Huy cùng Diệp Khôn đánh với nhau. Đến lúc đó, bản thân ta rất muốn được nhìn thấy vẻ mặt của Ngô Thiên Hùng và Diệp Nam Thiên!

Lão vừa dứt lời, Trần Thánh Phu ở bên bỗng đứng dậy, cười to nói:

- Tộc trưởng, nếu làm vậy thì quá là lộ liễu. Đến khi đó ngược lại sẽ khiến cho Triệu Kinh Luân bắt được điểm yếu. Hơn nữa, bằng vào thực lực của cháu, chúng ta không cần phải làm vậy!

- Thánh Phu? !

Trần Thượng Long khẽ cau mày, lão bỗng cảm thấy hơi nhức đầu.

Trần Thánh Phu quay đầu nhìn về phía Trần Thượng Long, nói ra từng câu từng chữ:

- Tộc trưởng, người không cần phải nói thêm nữa. Cái thằng vớ vẩn tên Diệp Khôn kia đã chọc giận cháu. Ngày mai, cháu muốn để cho hắn và Diệp gia phải nếm một chút mùi vị sợ hãi!

Dứt lời, một luồng linh áp dồi dào bỗng phát ra từ trên người gã. Cái linh áp kinh khủng này bỗng cuốn ra khắp đại sảnh!

Bên trong đại sảnh, tất cả đám người tầng lớp trên của Trần gia đều cảm thấy kinh hãi. Về phần Trần Thượng Long, sau một thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, lão bỗng đứng bật dậy, cả người run lên vì kích động:

- Cháu, cháu đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ? !

Trần Thánh Phu quay đầu lại, trên khuôn mặt kiêu ngạo hiện lên nụ cười dữ tợn:

- Ngày mai, cháu muốn bọn chúng mở to cặp mắt chó ra mà nhìn cho rõ. Bất kể là Tề Thiên Thần, Ngô Huy hay thằng vớ vẩn Diệp Khôn kia đều không có tư cách đứng ngang hàng cùng với cháu. Chính cháu, chính Trần Thánh Phu này mới là thiên tài đứng đầu trong toàn bộ hai mươi nước vùng Nam bộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK