Bên trong căn phòng ở tiểu viện, Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, yên lặng cảm ngộ biến hóa trong cơ thể mình.
Nếu như chỉ dựa vào cảm giác thì sự chênh lệch giữa nguyên khí cùng nguyên lực cũng không khác nhau là mấy. Thậm chí, có thể nói rằng nguyên lực chỉ là do nguyên khí được ngưng luyện đến mức cao nhất mà thôi. Thế nhưng, nếu như bản thân thi triển ra chiến kỹ thì có thể thấy được sự khác biệt rõ ràng giữa hai thứ.
Lúc trước, luồng nguyên khí chứa trong một đạo chính kinh của Diệp Khôn chỉ đủ cho hắn thi triển một lần "Tàn Lang Khiếu Nguyệt" mà thôi. Thế nhưng hiện tại, nguyên lực chứa trong một đạo chính kinh đã đủ cho hắn thi triển ra ba lần "Tàn Lang Khiếu Nguyệt" rồi. Cho dù hắn có sử dụng mọi loại chiến kỹ nào thì uy lực của nó đều được tăng lên. Nếu nói về sự bền bỉ trong chiến đấu thì hiệu quả thật sự rất rõ rệt.
Chưa nói tới việc nguyên khí của Diệp Khôn vốn đã được cô đọng rất nhiều. Nếu như đổi lại là người khác thì bọn họ đã sớm đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng rồi. Tuy nhiên, bởi vì cơ thể Diệp Khôn mạnh mẽ hơn người khác nên việc đánh sâu vào bình cảnh nơi đan điền của hắn cũng khó hơn rất nhiều.
Nhưng dù sao thì đây cũng là một việc tốt. Chẳng hạn như hiện tại, mặc dù Diệp Khôn mới chỉ vừa đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng, thế nhưng nguyên lực bên trong cơ thể hắn còn nhiều hơn tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng thông thường. Nếu như tính toán cẩn thận, tu vi hiện giờ của Diệp Khôn chắc hẳn đã đạt tới trung tầng của Tiên Thiên đệ cửu tầng rồi. Từ giờ chỉ cần tiếp tục ngưng luyện nguyên lực, không bao lâu nữa hắn sẽ có thể đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Dựa theo lời nói của Thao Thiết, thức hải của hắn đã được đả thông từ trước. Cho nên, đợi khi hắn đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng, việc đánh sâu vào bình cảnh của Trúc Cơ sẽ dễ dàng hơn nhiều so với những tu sĩ khác!
- Hô...
Sau khi thở ra một hơi, Diệp Khôn liền yên lặng tập trung đầu óc, bắt đầu chuyên tâm củng cố lại tu vi.
Lần tĩnh tọa này của hắn kéo dài suốt một tuần. Sau khi Diệp Khôn mở mắt, xương cốt trên người hắn liên tiếp phát ra tiếng kêu căng cắc!
- Rốt cuộc đã củng cố xong tu vi. Tuy nhiên, tốc độ ngưng kết nguyên lực của mình hiện giờ quả thật có hơi chậm chạp. Chẳng qua, dựa theo những gì ghi lại trong Tàng Thư Các, tu vi càng đạt gần tới đỉnh thì càng cần phải trải qua nhiều lần thực chiến mới có thể đột phá được!
Diệp Khôn đưa tay lên sờ cằm, trong đầu thầm tính toán. Nếu bản thân hắn muốn tìm kiếm nơi thực chiến thì dãy núi Phong Tuyệt là một nơi tốt nhất để đến. Hơn nữa, hắn còn đang có dự định sẽ chuẩn bị bắt đầu tu luyện "Ngự Thú Tâm Kinh". Hắn đã có Hóa Huyết Trận trợ giúp, việc tiếp theo đương nhiên chính là phải tìm được một lượng lớn máu của yêu thú để tiến hành, nhanh chóng đạt tới tầng thứ tư của Ngự Thú Tâm Kinh. Nếu như Diệp Khôn tìm được yêu hạch, hắn có thể dùng nó đổi lấy chiến kỹ từ tay Thao Thiết.
Một lần làm đổi được nhiều thứ như vậy, chắc chắn Diệp Khôn sẽ không bỏ qua.
Tuy nhiên, hắn phải đi gặp Diệp Nam Thiên trước đã.
- Không biết lần này được thưởng cái gì đây?
Trong lòng Diệp Khôn cảm thấy hơi ngứa ngáy, hai bàn tay xoa xoa với nhau. Sau đó, hắn đi khỏi tiểu viện bước về hướng hậu viện.
...
Rất nhanh, Diệp Khôn đã đi tới trước cửa tiểu lầu nơi Diệp Nam Thiên tu luyện. Hắn gõ nhẹ cửa phòng.
- Vào đi.
Một giọng nói điềm đạm vang lên. Tiếp đó, Diệp Khôn liền đẩy cửa phòng bước vào. Thế nhưng, sau khi trông thấy Diệp Nam Thiên, hắn liền ngây người ngay tại chỗ.
Lúc này Diệp Nam Thiên đang ngồi khoanh chân ngay giữa bồ đoàn, trong tay ông cầm một phong thư, hai mắt chăm chú giống như đang đọc nó. Hiện tại, sắc mặt Diệp Nam Thiên đang u ám đến dọa người.
- Ồ, cháu đã tới.
Diệp Nam Thiên ngẩng đầu. Sau khi nhìn thấy Diệp Khôn, sắc mặt ông cũng hơi dịu lại một chút. Thế nhưng, vẻ u ám trên mặt vẫn không tài nào biến mất nổi.
- Tộc trưởng, có chuyện gì vậy?
Diệp Khôn nghi hoặc, hỏi. Hàng ngày, Diệp Nam Thiên đều khiến cho người khác cảm thấy ông là một người rất tao nhã. Cho dù có gặp phải chuyện lớn nào ông cũng đều rất tỉnh táo.
- Nước Ngũ Kiếm đã tung tin chúng ta có linh mạch ra ngoài. Con mẹ nó...
Diệp Nam Thiên chịu không nổi phải nổ ra một câu chửi tục. Tuy rằng chuyện này đã sớm được ông dự liệu trước, thế nhưng khi nó thật sự xảy ra lại khiến ông tức giận đến mức khó thở!
Diệp Khôn nghe xong liền hoảng sợ. Hắn không ngờ nước Ngũ kiếm lại quyết đoán như vậy. Cho dù bọn họ có đem tin này nói ra thì nước Ngũ Kiếm cũng không kiếm được lợi ích gì!
Nói vậy, mục đính của nước Ngũ Kiếm chính là trả thù lại nước Vạn Trúc. Vừa nghĩ tới điều này, Diệp Khôn liền cảm thấy áy náy, nói:
- Tộc trưởng, lúc đó cháu không nghĩ rằng...
- Lúc đó cháu không làm gì sai.
Diệp Nam Thiên vỗ vỗ bả vai Diệp Khôn, tự mình nói:
- Thật ra ta đã sớm dự liệu trước chuyện này rồi. Dù sao lần này nước Ngũ Kiếm đã có ý định muốn phủ đầu ra oai với chúng ta, sau đó nhân cơ hội này đòi phân chia linh mạch với chúng ta. Thế nhưng linh mạch đang ở trong tay chúng ta, vì sao phải chia cho chúng cơ chứ? Về phần Lưu Hải Đảo thì ta cũng biết rất rõ. Người này luôn tính trước làm sau. Nói khó nghe một chút chính là có lợi mới làm. Nếu y biết ta đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ thì y cũng biết tỷ lệ giữa hai nước khi khai chiến cũng chỉ là sáu bốn mà thôi. Hơn nữa, cho dù chúng có đánh thắng thì cũng chỉ là thắng thảm. Đến lúc đó không phải là tự mang lợi ích đến cho người khác hay sao? Quyết định lần này của bọn chúng cũng là hợp lý.
- Nói vậy, tình huống hiện giờ không phải đang rất gay go hay sao?
Lúc này Diệp Khôn còn đâu tâm trạng tiến vào dãy núi Phong Tuyệt nữa chứ. Nếu như tin tức đã bị lộ, nói không chừng nước Vạn Trúc sẽ trở thành nơi tập trung của bọn đầu trâu mặt ngựa mất. Diệp gia nguy rồi!
- Tình huống hiện giờ cũng không gay go như cháu nghĩ đâu.
Diệp Nam Thiên lắc đầu, cười khổ nói:
- Nói thật, ta còn phải cảm ơn lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này.
- Chư Quốc Võ Đấu Hội? !
Ánh mắt Diệp Khôn bỗng trở nên nóng bỏng. Đối với mỗi người trẻ tuổi dưới hai mươi lăm có chút thực lực mà nói: Chư Quốc Võ Đấu Hội chính là võ đài trong mơ của bọn họ. Bởi vì nó chính là con đường tốt nhất dẫn tới con quái vật khổng lồ - Đế quốc Vân Cảnh!
Chẳng qua, tình thế hiện giờ của Diệp gia cũng Chư Quốc Võ Đấu Hội có quan hệ gì với nhau?
Diệp Khôn hơi khó hiểu nhìn Diệp Nam Thiên.
- Về phần Chư Quốc Võ Đấu Hội, có lẽ cháu cũng biết khá rõ. Lần cử hành Chư Quốc Võ Đấu Hội này sẽ tổ chức tại nước Thiên Phong nằm gần quận Xích Diễm nhất. Hơn nữa, không biết tại sao lần này đoàn Giám sát sứ của Đế quốc Vân Cảnh cùng với tu sĩ của tam tông vùng Nam bộ đều đã đến nơi cử hành trước nửa năm. Cho dù có một ít quốc gia muốn rục rịch, thế nhưng hai mươi nước vùng Nam bộ vẫn thuộc sự cai quản của Đế quốc Vân Cảnh trên danh nghĩa. Hiện tại, dưới con mắt của đoàn sứ giả Đế quốc Vân Cảnh, có cho bọn chúng thêm mười lá gan cũng không dám ngầm phát động chiến tranh.
Nói đến đây, Diệp Nam Thiên hơi suy tính hồi lâu. Sau đó ông liền thở dài, nói:
- Tuy nhiên, nếu như ta đoán không sai, cơn bão táp dữ dội này sẽ còn tiếp tục kéo dài tới Chư Quốc Võ Đấu Hội. Ài...
- Kéo dài tới Chư Quốc Võ Đấu Hội? Tại sao vậy?
Diệp Khôn cau mày, hỏi. Hắn hiểu rất rõ về Chư Quốc Võ Đấu Hội. Thậm chí, có thể nói, bất cứ tên đệ tử Diệp gia nào cũng đều hiểu rất rõ về nó. Chẳng qua, từ xưa tới này, nước Vạn Trúc tham gia Chư Quốc Võ Đấu Hội đều giống như theo hầu thái tử đọc sách mà thôi. Chưa nói tới mười thứ hạng đứng đầu, cho dù là thứ hạng năm mươi cũng rất khó lọt vào được. Mà mười vị trí đầu tiên hầu như đều do tu sĩ của ba nước mạnh nhất vùng Nam bộ là nước Thiên Phong, nước Thiên Kình và nước Tề đoạt lấy.
Thế nhưng, chuyện này cùng linh mạch của Diệp gia có quan hệ với nhau?
Cho dù có quan hệ thì cũng chỉ có thể xảy ra sau khi Võ Đấu Hội kết thúc chứ.
- Không phải Chư Quốc Võ Đấu Hội sẽ có Giám sát sứ của Đế quốc Vân Cảnh cùng tu sĩ của tam tông trấn giữ hay sao? Cho dù các nước khác muốn gây rối thì cũng không thể chọn đây làm cơ hội được đúng không ạ?
Diệp Khôn không chắc chắn lắm, hỏi.
Diệp Nam Thiên cười khổ, lắc đầu. Bằng vào thực lực hiện tại của Diệp Khôn, ông dĩ nhiên sẽ không xem hắn như một đứa trẻ nữa. Thế nhưng, những chuyện bí mật thế này cứ để cho tầng lớp trên của Diệp gia đau đầu suy nghĩ mà thôi. Hiện giờ ông còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Diệp Khôn.
- Thật ra, lần này ta tìm cháu còn vì một chuyện quan trọng hơn nhiều.
Diệp Nam Thiên nghiêm túc nói.
Không đợi Diệp Khôn mở lời hỏi, Diệp Nam Thiên đã nói tiếp:
- Diệp Khôn, cháu có biết tại sao tổ tiên Diệp gia lại chọn nơi này gây dựng nên nước Vạn Trúc không? Dù sao, bằng vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của tổ tiên, Diệp gia vẫn có thể trở thành một thổ hào ở nơi nào đó hơi xa xôi bên trong Đế quốc Vân Cảnh.
Diệp Khôn lắc đầu. Đối với vấn đề này, không phải hắn chưa từng suy nghĩ vì sao. Ngày trước, tổ tiên Diệp gia chính là đệ tử của Thú Vương Điện bên trong Đế quốc Vân Cảnh. Mặc dù tổ tiên Diệp gia chỉ là một tên đệ tử kém cỏi nhất; thế nhưng, dựa vào sự ảnh hưởng của môn phái cùng với tu vi của bản thân đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, tổ tiên Diệp gia vẫn có thể kiếm được chỗ dừng chân bên trong Đế quốc Vân Cảnh. Họ không nhất thiết phải tìm tới cái nơi xa xôi hẻo lánh như nước Vạn Trúc này.
Hơn nữa, nguồn tài nguyên duy nhất ở đây cũng chỉ có mỗi khu rừng Tinh Thiết Trúc. Thế nhưng, Tinh Thiết Trúc chính là đồ vật mà Đế quốc Vân Cảnh coi trong. Cho dù Diệp gia có lập quốc tại nơi này thì bọn họ vẫn phải cống nộp thứ này lên mà thôi.
Không chỉ có mỗi mình Diệp Khôn thắc mắc về vấn đề này. Thậm chí, có không đệ tử Diệp gia chuyên nghiên cứu về lịch sử gia tộc cũng thắc mắc về điều này. Chỉ là bọn họ không dám chất vấn quyết định của tổ tiên mà thôi.
Thế nhưng, hiện giờ Diệp Nam Thiên lại chủ động nói ra. Chẳng lẽ...
- Linh thạch?
Diệp Khôn hỏi một cách không chắc chắn.
- Dĩ nhiên là không phải. Mỏ linh thạch này mới được phát hiện ra gần đây thôi. Nói thật, đây cũng là do ông trời phù hộ cho Diệp gia chúng ta.
Diệp Nam Thiên quay đầu nhìn về phía bức họa của tổ tiên. Sau đó, ông quay đầu lại, ánh mắt liền trở nên vô cùng nghiêm trọng:
- Chuyện kế tiếp chính là bí mật lớn nhất của Diệp gia chúng ta. Diệp Khôn, những lời cháu sắp được nghe sau đây vô cùng quan trọng. Nếu như ta nghe được một chút phong thanh gì bên ngoài thì cháu đã biết hậu quả như thế nào rồi chứ? !
Diệp Khôn rùng mình, vội vàng gật đầu:
- Tộc trưởng yên tâm. Nếu những lời cháu nghe được hôm nay truyền ra một chút phong thanh nào thì cháu sẽ tự vẫn ngay trước bức họa của tổ tiên!
Nói xong, trong đầu Diệp Khôn liền bổ sung thêm một câu: "Tuy nhiên, nếu lão yêu quái trong cơ thể cháu nghe được thì người cũng đừng nên trách cháu."
Dĩ nhiên Diệp Nam Thiên không biết bên trong cơ thể Diệp Khôn có một lão yêu quái là Thao Thiết. Tuy nhiên, đối với lòng trung thành của Diệp Khôn thì ông biết rất rõ. Ông từ từ mở miệng.
Hóa ra, sau khi tổ tiên Diệp gia đạt tới đỉnh của Trúc Cơ Kỳ, y cũng biết cả đời mình nếu dựa vào tự mình tu luyện thì không thể nào tiến thêm được một bước nữa. Vì vậy, y liền quyết định đi du lịch khắp nơi, muốn tìm tiên duyên giúp bản thân mình đột phá. Thế nhưng, sau khi đi du lịch suốt mười năm, y vẫn không thể đạt được như ước nguyện của mình. Mà nơi cuối cùng y dừng chân lại chính là nước Vạn Trúc nằm ở nơi xa nhất của vùng phía nam Cảnh Châu.
Ban đầu, nước Vạn Trúc cũng không phải là một quốc gia riêng biệt. Khởi nguồn của nó chỉ là một cái thôn nhỏ, được mấy người thổ hào lớn chung tay cai quản thôn này mà thôi. Hàng năm, mọi người trong thôn đều dựa vào việc cống nạp cho Đế quốc Vân Cảnh và buôn bán Tinh Thiết Trúc để sinh sống. Mà khi đó, người có tu vi mạnh nhất trong thôn cũng chỉ có tu vi đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng. Bằng vào tu vi của tổ tiên Diệp gia, y dễ dàng tránh né được tai mắt của mọi người xung quanh. Thế nhưng, tổ tiên Diệp gia là một người hiếu kỳ, y đã một mình tiến vào rừng Tinh Thiết Trúc. Tuy nhiên, ở nơi sâu nhất bên trong khu rừng trúc, y cuối cùng đã tìm được tiên duyên!
Ở nơi sâu nhất bên trong nước Vạn Trúc, có một cây Tinh Thiết Trúc khác hoàn toàn với những cây trúc khác. Toàn thân cây trúc này màu tím than, nó giống như một vị vua của hàng vạn cây trúc bên trong khu rừng này. Các cây Tinh Thiết Trúc xung quanh đều cong thân hướng về phía cây trúc này, tất cả giống như quần thần đang quỳ gối trước một vị quân vương. Mà linh khí ẩn chứa bên trong cây Tinh Thiết Trúc này lại khiến cho người có kiến thức uyên bác như tổ tiên Diệp gia phải khiếp sợ!
Phản ứng đầu tiên của tổ tiên Diệp gia chính là muốn chặt cây trúc kia xuống. Thế nhưng, mặc cho y dùng bất cứ biện pháp nào, chưa nói đến việc chặt cây trúc kia xuống mà ngay cả đất đai bên cạnh cây trúc này cũng không thể đào lên được. Sau khi ở lại nơi này suốt nửa tháng, tổ tiên Diệp gia đành phải bỏ đi.
Trong khi đang chuẩn bị trở về bẩm báo với sư môn, y chợt phát hiện ra bên dưới gốc cây trúc kia lại mọc ra một búp măng từ dưới đất. Mặc dù linh khí ẩn trong búp măng này kém hơn so với cây trúc, thế nhưng nó vẫn nhiều vô cùng. Sau khi tổ tiên Diệp gia làm một cái thí nghiệm, y đã khiến búp măng này bị rách một đoạn trên thân. Ngay sau đó, một dòng linh nhũ có mùi thơm ngào ngạt liền chảy ra bên ngoài. Trong dòng linh nhũ đó ẩn chứa linh khí vô cùng tinh thuần, khiến cho tổ tiên Diệp gia phải rung động mạnh.
Tuy nói linh nhũ trong cây măng này không giúp y đột phá được bình cảnh, thế nhưng tổ tiên Diệp gia đã phát hiện ra được một tiềm lực khổng lồ từ cây trúc này!
Linh khí tinh thuần như vậy, chắc chắn có thể giúp cho một người tu sĩ có tư chất tương đối kém đột phá được bình cảnh Trúc Cơ!
Sau khi trải qua một hồi đấu tranh kịch liệt trong đầu, tổ tiên Diệp gia đã quyết định đưa toàn bộ vợ con mình tới nước Vạn Trúc. Chung quy, cho dù y có sống ở Đế quốc Vân Cảnh, nếu như y chết đi thì chắc chắn Diệp gia sẽ bị suy đồi ngay. Thế nhưng, nếu như ở lại nơi này, y sẽ vừa gây dựng được một quốc gia đứng đầu, vừa có thể dùng linh nhũ thần kỳ giúp Diệp gia sản sinh ra rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ.
Bằng vào thực lực của tổ tiên Diệp gia ngày ấy, y rất dễ dàng đánh bại mấy tên thổ hào địa phương. Sau đó, Diệp gia chính thức lập nên một quốc gia ở nơi này, lấy quốc hiệu là Vạn Trúc.
Chỉ có những người chân chính nắm quyền hành của Diệp gia mới có thể biết được ý nghĩa của quốc hiệu nước Vạn Trúc. Đó không phải ngụ ý nói về số lượng hàng nghìn, hàng vạn cây Tinh Thiết Trúc mà ý nghĩa của nó chính là chủ nhân của vạn cây trúc!
Sau khi dựng nước, Diệp gia đã phát hiện ra bên cạnh gốc cây trúc này cứ mười năm sẽ sinh ra một búp măng. Dựa vào số linh dịch này, vào thời kỳ đầu sau khi lập quốc, mỗi thời đại của Diệp gia đều có thể sản sinh ra hai đến ba người tu sĩ Trúc Cơ cho đến mãi bây giờ...
- Thì ra là vậy...
Sau khi nghe Diệp Nam Thiên nói xong, Diệp Khôn bỗng thất thần đứng lẩm bẩm. Hắn vô cùng bội phục trước quyết định kiên quyết của tổ tiên Diệp gia. Dù sao, không phải bất cứ người nào cũng dám quyết đoán đem cả gia tộc mình từ một quốc gia khổng lồ chuyển tới một vùng đất xa xôi, hẻo lánh như vậy
Tuy nhiên, không đợi Diệp Khôn mở lời, trong đầu hắn bỗng vang lên âm thanh ngạc nhiên cùng nghi hoặc của Thao Thiết:
- Chẳng lẽ cây trúc này chính là Bích Không Tử Khí Trúc? !
......o0o......