• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tấn chức Tiên Thiên đệ bát tầng, Diệp Khôn rõ ràng cảm nhận được ngày trước cùng hiện tại có sự khác biệt rất lớn.

"Thì ra Hóa Khí là như vậy, ngoại trừ hóa tinh thành khí thì đối với việc nắm chắc lực lượng trong tay đã trở nên xuất thần nhập hóa!"

Diệp Khôn tự mình nói thầm, hai tay hắn giang rộng, để mặc thác nước trên đầu ầm ầm đổ xuống cơ thể. Ngay khi dòng nước ẩn chứa lực lượng khổng lồ kia đập vào người hắn, cơ bắp toàn thân lập tức sinh ra một luồng kình lực đánh tan cái lực lượng kia.

Mặc dù hiện tại Diệp Khôn đang đứng dưới thác nước nhưng hắn lại di chuyển rất tự nhiên giống như bước đi dưới mưa!

Lẳng lặng cảm ngộ một lúc, Diệp Khôn chợt phát hiện nguyên khí bên trong Thái Âm Phế Kinh tại cánh tay của mình so với linh khí trong mười một kinh mạch còn lại nhìn qua cũng không quá khác nhau. Chỉ có một điểm khác chính là bên trong dòng nguyên khí này lại tràn ngập một luồng sức sống bừng bừng. Nhắm mắt lại lắng nghe, Diệp Khôn cảm thấy chúng giống như có sinh mệnh đang phát ra từng tiếng hoan hô vui sướng.

Nguyên khí có tính cách, đây chính là Tiên Thiên linh tính.

Chắc hẳn luồng nguyên khí có chút linh tính này sẽ khiến cho uy lực của chiến kỹ tăng lên gấp đôi!

Diệp Khôn đứng trên một khối đá lớn. Trong lòng hắn chợt động, trên lòng bàn tay lập tức xuất hiện hai đám sương mù màu trắng sữa.

"Lang Nha Thức!"

Theo tư thế Diệp Khôn đánh ra, hai đám sương mù màu trắng sữa từ hai cánh tay lập tức chạy dọc toàn thân, giống như đang hóa thành một cái đầu sói khổng lồ trông vô cùng sống động!

"Lang Giảo!"

Hai chân Diệp Khôn đạp mạnh lên mặt đá, từ dưới nhảy lên cao, hai tay hóa thành một con sói lớn hung hăng "cắn" về hướng đỉnh thác.

"Oanh!" Một âm thanh thật lớn vang vọng cả núi rừng; trong thời gian ngắn, toàn bộ thác nước từ chân tới đỉnh bỗng xuất hiện cảnh tượng nước chảy ngược dòng. Nhưng, hành động đó của Diệp Khôn dường như đã chọc giận đến tự nhiên, dòng nước phía trên mang theo lực lượng khổng lồ nặng cả vạn cân lao thẳng xuống, đập lên cơ thể Diệp Khôn, trực tiếp đánh bay hắn vào bên trong lòng đầm.

Một tiếng "Ào!" vang lên, Diệp Khôn rất nhanh từ trong dòng nước ngoi đầu lên cười to, nói lẩm bẩm: "Không hổ danh là Tiên Thiên đệ bát tầng, không ngờ uy lực của chiêu thức mô phỏng ra lại có hiệu quả tương tự như Thú Ý. Hiện tại, uy lực của Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết do ta thi triển ra hẳn còn trên cả cảnh giới Thú Ý của Hỏa Hồ chiến kỹ."

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, trong lòng Diệp Khôn không khỏi thầm than một tiếng đáng tiếc. Nếu như Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết cũng đạt tới cảnh giới Thú Ý thì thực lực hiện tại của hắn ít cũng mạnh hơn trước kia tới năm lần có dư!

Nếu được như vậy, hắn sẽ có mười phần nắm chắc đối mặt được với Diệp Ưng.

Nhưng...

Diệp Khôn bơi về phía bờ đầm. Hắn lắc lắc đầu, từ trong túi eo móc ra một gốc linh dược vừa nhai vừa nghĩ.

Hắn luôn cảm thấy bình cảnh hiện tại của Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết tuyệt đối không phải chỉ đơn giản dựa vào rèn luyện cùng thực chiến là có thể giải quyết.

Nhưng, muốn dựa vào lĩnh ngộ để đột phá thì đúng là việc nói dễ làm khó!

Khe khẽ thở dài, Diệp Khôn nhỏ giọng thầm nói: "Đáng tiếc, bên trong Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết cũng không có ghi chú rõ đây là chiến kỹ mô phỏng của loại yêu thú nào. Nếu như biết được chiến kỹ của loại yêu thú nào thì chỉ cần tìm được yêu thú đó, xem một lần quá trình chúng thi triển chiến kỹ, nói không chừng sẽ lĩnh ngộ ra được điều gì đó..."

"Hừ? Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết, chắc hẳn là nó mô phỏng theo chiến kỹ Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công của bộ tộc Ngân Lang." Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Diệp Khôn.

"Ngân Lang Khiếu Nguyệt Công? Bộ tộc Ngân Lang? Đây là yêu thú gì?" Diệp Khôn vô thức trả lời một câu. Nhưng rất nhanh, thân thể hắn lập tức trở nên cứng đờ, quay ngược đầu lại, quát hỏi: "Ai đó?"

Bốn phía không một bóng người, xung quanh chỉ vang lên từng tiếng gió thổi hiu hiu. Diệp Khôn nghiêng tai lắng nghe. Nhưng, ngoại trừ tiếng yêu thú gào thét ở phía xa thì cũng chỉ còn lại có tiếng động của hai con sâu nhỏ đang tranh nhau mà thôi...

Đây rốt cục là giọng nói của ai? !

Trên trán Diệp Khôn chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn bỗng nghĩ đến cái hôm ở trong khu rừng phía ngoài thành, đây chính là cái giọng nói nhắc hắn vận chuyển công pháp khiến hắn thoát được một kiếp.

Mà ngay lúc này, giọng nói đó lại tiếp tục xuất hiện giống hệt lần trước, lặng yên không một tiếng động, y như một oan hồn!

Phải chăng, người này chính là một vị tiền bối có thực lực vượt xa hắn?

Nhưng mà vị tiền bối này rảnh rỗi đi theo hắn làm gì? !

Diệp khôn nhíu nhíu mày, nói lớn: "Không biết vị tiền bối nào đang ở đây, vãn bối khẩn cầu tiền bối ra gặp mặt!"

Giọng nói vang vọng xung quanh, nhưng lâu sau đó vẫn không có âm thanh nào vang lên hồi đáp...

Liên tiếp kêu lên ba lần, gương mặt Diệp Khôn khẽ giật giật. Hắn đã không nhịn nổi tức giận, chửi ầm lên: "Ngươi rốt cục là thằng bỏ mẹ nào, là người hay quỷ cũng lăn con mẹ nó ra đây cho bố!"

Cho dù là ai đi nữa, bị một kẻ nào đó không biết tên một mực âm thầm đi theo thì trong lòng cũng phải bốc hỏa. Lúc này, sức chịu đựng của Diệp Khôn đã đạt tới cực hạn!

Nhưng, đúng vào lúc hắn đang chuẩn bị tiếp tục chửi rủa, trong đầu bỗng vang lên một tiếng thở dài.

"Ai?" Diệp Khôn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắn quay trái quay phải, xung quanh vẫn không có người nào!

Chẳng lẽ có quỷ thật?

Diệp Khôn chỉ cảm thấy da đầu run lên, toàn bộ tóc gáy trên người dựng đứng hết cả. Đối với quỷ mà nói, ở trong giới Tu Tiên cũng được coi là chuyện bình thường. Thậm chí, trong Tàng Thư Các của Diệp gia cũng có không ít các loại thư tịch mô tả về yêu ma quỷ quái. Tuy nhiên, nghe là một chuyện, nhưng thấy thì lại là một chuyện khác!

Trong lúc Diệp Khôn đang do dự, trong đầu hắn bỗng vang lên một tiếng cười to vô cùng khoa trương: "Khặc khặc khặc! Ngươi đang hỏi bản tôn là người hay là quỷ sao?"

"Rốt cuộc thì ngươi là ai?" Lần này, Diệp Khôn cuối cùng cũng khẳng định được, bên cạnh hắn nhất định có quỷ!

Nhưng, không đợi hắn kịp nghĩ ra phương pháp ứng phó, giọng nói kia lại lập tức vang lên: "Nếu như ngươi đã không biết bản tôn là ai, vậy thì ngươi hãy tự mình tiến vào nhìn cho rõ ràng đi, khặc khặc khặc!"

Tiến vào?

Diệp Khôn đang định hỏi "Tiến vào cái gì" thì đã cảm nhận được trong đầu truyền đến một loại giằng xé đau đớn vô cùng. Ngay sau đó, hai mắt hắn nhắm lại, trực tiếp ngất đi.

Trong một khoảng hư không vô tận, xung quanh được bao phủ bởi sương mù, tĩnh lặng không một tiếng gió, tiếng động, im lìm giống như vùng đất chết.

Nhìn cảnh tượng vô cùng âm u giống như đã từng trải qua, Diệp Khôn trái lại đã lấy lại được bình tĩnh. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong hư không phía trên đỉnh đầu mình là một con yêu thú khổng lồ toàn thân có ánh sáng đen bao bọc. Con yêu thú này có hình dáng của một con hổ lớn, thế nhưng nửa người trên của nó lại không khác gì nhân loại, bộ lông trên cơ thể tung bay phát ra khí phách vô cùng tận. Mà cái bắt mắt nhất của con yêu thú này lại là một cái miệng rất lớn.

Cảnh tượng giống hệt như trong mơ lần trước!

Tuy nhiên, cảnh tượng lúc này so với cảnh trong mơ lúc trước có điểm khác biệt. Đó chính là lần trước khi con yêu thú này cúi đầu, Diệp Khôn chỉ nhìn thấy trong đôi mắt lạnh như băng của nó hiện lên vẻ bạo ngược cùng tham lam. Nhưng lần này thì khác, bên trong đôi mắt nó, ngoại trừ cái vẻ bạo ngược cùng tham lam như lúc trước thì lúc này còn xuất hiện thêm một chút giễu cợt.

"Đây là nơi nào. . ." Diệp khôn hít sâu một hơi, hỏi.

"Đây là Thức Hải. Hay nói một cách đơn giản, nơi đây chính là bên trong đầu ngươi. Sau khi thằng nhóc con nhà ngươi tấn chức Trúc Cơ, nguyên thần sẽ lập tức tiến vào nơi này." Yêu thú khổng lồ bỗng nhiên mở miệng, giọng nói tang thương mà bén nhọn. Nó lấy ngón tay mình chỉ vào đầu mình, vẻ giễu cợt trong mắt ngày càng tăng.

Theo mỗi một câu nói của nó, sắc mặt Diệp Khôn lại thêm một phần khó coi. Đến cuối cùng, sắc mặt của hắn đã trở nên âm trầm như nước, hỏi gằn từng câu từng chữ: "Nói cách khác, ngươi hiện tại đang ở trong Thức Hải của ta?"

"Chuẩn!" Yêu thú cười ha ha, kết thúc câu chuyện lạ bằng một tràng vỗ tay. Sau đó, nó dùng ánh kiêu ngạo nhìn lướt qua Diệp Khôn: "Trong đám nhân loại ngu xuẩn thì ngươi cũng có thể được liệt vào nhóm những kẻ thông minh."

"Cảm ơn ngươi đã khích lệ!" Trong mắt Diệp Khôn hiện lên tia lửa. Tuy nhiên, hắn dù sao cũng đã trải qua không ít chuyện nên trong lòng hắn hiểu rất rõ. Nếu như bản thân mình gặp phải nguy hiểm, càng giữ được tỉnh táo thì càng có thể nghĩ ra phương pháp đối phó.

Sau khi hít sâu mấy hơi, Diệp Khôn liền khôi phục lại bình tĩnh. Hắn nhìn chằm chằm vào yêu thú một lúc, hai mắt khẽ híp lại một chút, giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Rất nhanh, hắn bỗng nhiên giật mình hiểu ra, nói: "Thì ra là thế, ta biết ngươi là ai rồi!"

"Oa? Không tưởng tượng nổi, một tên nhân loại nhỏ bé như ngươi lại có thể nhận ra được bản tôn." Trên mặt Thao Thiết lộ ra vẻ khinh thường, nhưng trong mắt lại hiện lên rõ vẻ đắc ý.

Yêu thú quả nhiên là yêu thú, đầu óc thật sự ngu si!

Diệp Khôn cười lạnh một tiếng, nói: "Hừ, thật ra chỉ cần suy nghĩ đơn giản một chút là biết. Nếu ta đoán không sai, dị biến phát sinh trong cơ thể ta nhất định có quan hệ với ngươi."

"Không sai." Thao Thiết nheo mắt lại, gật đầu.

"Dị biến phát sinh trong cơ thể ta xuất hiện ngay sau khi Thu Liệp được tổ chức. Đó chính là tia sáng màu đen từ miệng con hổ kia bắn vào cơ thể ta." Diệp Khôn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tên đầu sỏ khiến mình không thể tham gia Thu Liệp. Diệp Khôn càng nghĩ càng tức, cộng thêm chuyện hôm nay tên khốn này đã ở trong cơ thể mình giả thần giả quỷ; lửa giận trong lòng hắn dần dần bốc lên, cánh tay chỉ thẳng vào mặt con yêu thú khổng lồ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi chính là con hổ chết tiệt kia!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK