Ban đêm thật yên tĩnh.
Bên trong một khu rừng nhỏ cách thành Trúc Hải không xa, Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá cao chừng hai người cạnh một dòng suối nhỏ.
Bên tai hắn, thỉnh thoảng truyền đến từng hồi sói tru cùng tiếng lợn rừng gầm thét, khiến cho khu rừng nhỏ này tràn ngập cái không khí âm trầm khủng bố.
Sau khi tĩnh tọa hồi lâu, cái bụng lép kẹp của hắn đã sớm kêu lên như sấm, cơn đói mang đến cho hắn một cái cảm giác quặn đau không thể nào chịu đựng được.
"Chính là lúc này."
Diệp Khôn mở to mắt, thở ra một hơi thật mạnh. Hắn từ trong túi eo lấy ra một viên linh thạch.
Ánh trăng chiếu rọi lên linh thạch, khiến cho nó vốn đã sáng lấp lánh lại càng thêm phần chói mắt. Diệp Khôn hít sâu một hơi, đem linh thạch đặt vào trong miệng, sau đó trực tiếp nuốt xuống!
Linh thạch theo cổ họng trôi vào trong cơ thể, một luồng linh khí nồng đậm tỏa ra trong phút chốc đã tràn ngập khắp cơ thể. Hắn không dám lãng phí, vội vàng vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Một lượng lớn linh khí tràn ngập trong kinh mạch khiến cho hắn một lần nữa được cảm thụ cái cảm giác căng phồng bên trong cơ thể.
"Vận chuyển!" Trải qua mấy ngày, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ Dẫn Khí Thuật của Ngự Thú Tâm Kinh. Lúc này, linh khí bên trong kinh mạch được hắn vận chuyển chậm chạm theo chỉ dẫn, cái cảm giác căng phồng rất nhanh đã biến mất.
Tuy nhiên, không đợi cho Diệp Khôn nghỉ ngơi quá lâu, lại thêm một luồng linh khí từ bên trong linh thạch bỗng tuôn ra dữ dội!
Luồng linh khí lần này so với lần trước còn cuồng bạo hơn rất nhiều, bất kể thế nào thì linh khí bên trong linh thạch cũng dễ dàng hấp thu. Tuy nhiên, mặc dù linh khí bên trong giống như linh dược đều là thiên địa linh khí, nhưng lượng lớn linh khí xông ra lần này khiến Diệp Khôn cảm nhận được rõ ràng pháp quyết vận chuyển của chính mình dường như có chút không kiểm soát được!
Trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Phải biết rằng, mặc dù tu luyện bí tịch đối với bản thân đem lại chỗ tốt rất lớn, nhưng bên cạnh đó cũng mang theo nguy hiểm. Dù sao cơ thể con người cũng rất thần bí, nếu bước nhầm một bước, nhẹ thì nằm trên giường mươi mười lăm ngày, nặng thì sẽ đứt hết kinh mạch mà bỏ mình!
Chẳng lẽ mình đã quá nóng vội?
Diệp Khôn không khỏi cảm thấy có chút hối hận. Ban đầu, lão tổ Diệp gia đã từng chú thích căn dặn bên trong Ngự Thú Tâm Kinh: Tu luyện bí tịch phải từng bước từng bước một, việc kiêng kỵ nhất chính là nóng vội!
Nhưng, hắn sở dĩ làm như vậy không phải là không nắm chắc. Dù sao, trên người hắn có "Năng lực tiêu hóa" thần kỳ mà người khác không có. Bất kỳ loại linh khí nào sau khi bị dạ dày hấp thu đều sẽ trở nên ngoan ngoãn. Theo đó, linh khí bên trong kinh mạch sẽ không trở cuồng bạo, ngược lại đẩy nhanh tốc độ tu luyện của hắn!
Sao dạ dày còn chưa hấp thu? !
Diệp Khôn cúi đầu nhìn về phía dạ dày của mình, hắn cảm giác thấy chính mình sắp không khống chế được linh khí trong kinh mạch nữa!
Nhưng, ngay vào lúc này, Diệp Khôn bỗng nhiên ngẩn cả người. Trên ngực hắn bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng màu đen, ở trong không trung phía trước ngực hắn ba tấc chậm rãi biến thành một đầu yêu thú hình thù kỳ quái. Mà con yêu thú này mồm miệng há rộng, dường như là đang giễu cợt hắn!
Đối với luồng ánh sáng màu đen này, Diệp Khôn đã sớm nhìn quen rồi. Nhưng từ trước đến giờ nó vẫn luôn ẩn mình ở vị trí trái tim, chưa bao giờ tự mình xuất hiện!
Hơn nữa, luồng ánh sáng màu đen này rõ ràng có gì đó khác lạ. Ở trong trung tâm của luồng ánh sáng màu đen này lại xuất hiện thêm một chút ánh sáng màu đỏ máu khiến lòng người kinh hãi. Chợt, luồng ánh sáng màu đen bỗng nhiên lui về, trực tiếp chui vào dạ dày!
Chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Khôn ngây người, thậm chí quên cả việc vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Luồng linh khí cuồng bạo trong cơ thể hắn bỗng mất đi khống chế, ở bên trong kinh mạch điên cuồng va đập.
"A..." Diệp Khôn kêu lên một tiếng rên rỉ đầy đau đớn, gương mặt cũng vì quá đau đớn mà trở nên biến dạng.
Chết tiệt, không khống chế nổi nữa rồi!
Sắc mặt Diệp Khôn trở nên trắng bệch, muốn tiếp tục vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh, nhưng linh khí vận chuyển bên trong kinh mạch càng lúc càng gặp phải lực cản lớn hơn. Hiện giờ đừng nói đến việc vẩn chuyển, ngay cả muốn khôi phục lại bình thường cũng rất khó khăn!
Xong rồi!
Diệp Khôn nhắm hai mắt lại. Nhưng, đúng vào lúc này, một luồng hấp lực kinh khủng từ dạ dày bỗng nhiên truyền đến. Luồng hấp lực này thật sự là khủng bố nhất từ trước tới nay, nó giống như một đầu dã thú khổng lồ đang há miệng muốn nuốt trọn hết thảy.
Rất nhanh, linh khí bên trong kinh mạch dễ dàng bị quét sạch, linh thạch nuốt vào dạ dày cũng hoàn toàn bị tiêu hóa!
Diệp Khôn lẳng lặng ngồi trên tảng đá, hai mắt trợn trừng tràn đầy vẻ khó tin.
Tuy nhiên, không đợi hắn lấy lại tinh thần, dạ dày bỗng nhiên tràn ra một lượng lớn linh khí. Những linh khí này đều rất ngoan ngoãn tiến vào bên trong kinh mạch. Chẳng qua, luồng linh khí này thật sự rất nhiều, trong giây lát đã chen chúc nhau bên trong mười hai chính kinh.
"Còn không mau vận chuyển công pháp!"
Một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Khôn. Hắn vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nghe được giọng nói này thì đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Hiện tại, linh khí trong cơ thể hắn giống như những con cừu ngoan ngoãn, Diệp Khôn vừa mới vận khí dẫn dắt, linh khí trong kinh mạch liền chậm rãi chuyển động không chút trở ngại nào.
Linh khí chuyển động càng lúc càng nhanh. Dần dần, ở bên trong kinh mạch Diệp Khôn hình thành một chu thiên toàn hoàn. Mãi cho đến khi luồng linh khí này đụng phải một đạo chính kinh cuối cùng, trở ngại mới xuất hiện thêm lần nữa.
Trong lòng Diệp Khôn biết rõ, đây chính là một đạo kinh mạch cuối cùng mà hắn còn chưa đả thông được. Lần trước, hắn vận chuyển Dẫn Khí Thuật đến đây liền buông tha. Còn lần này hắn mạo hiểm như vậy chính là muốn đánh sâu vào tầng thứ nhất Ngự Thú Tâm Kinh đồng thời phá tan bình cảnh tu vi!
Dưới tác dụng của dẫn khí thuật, linh khí trong cơ thể Diệp Khôn không ngừng tụ lại, không tiếc mệt mỏi đánh sâu vào bình cảnh. Mà linh khí tiêu hao bởi việc đánh sâu vào bình cảnh lại được dạ dày liên tục truyền ra những luồng linh khí ngoan ngoãn thay thế, thật sự giống như sóng biển không ngừng sinh sôi đánh vào bình cảnh.
Dưới sự đánh sâu vào bình cảnh như vậy, linh khí bằng vào Thối Thể Thuật trợ giúp cải tạo thân thể cùng với việc tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh đã dần dần đạt đến giới hạn!
Một lần cuối cùng!
Diệp Khôn hít sâu một hơi, hắn chỉ cảm thấy dạ dày xuất hiện một luồng linh khí dồi dào. Thấy vậy, hắn liền dẫn dắt luồng linh khí này tiến vào bên trong kinh mạch. Bỗng, tinh khí toàn thân ngưng tụ lại một điểm, hắn dẫn dắt linh khí trùng trùng điệp điệp oanh kích vào bình cảnh.
"Oanh!"
Đạo kinh mạch cuối cùng dưới sự oanh kích không ngừng rốt cục đã không chịu nổi, hoàn toàn được đả thông. Mười hai chính kinh trong cơ thể phát ra ánh sáng rạng rỡ, linh khí tràn ngập bên trong. Lúc này, Diệp Khôn cũng không vận chuyển dẫn khí thuật, nhưng linh khí trong cơ thể lại dọc theo mười hai chính kinh tự động vận chuyển, bên trong cơ thể liên tục tuần hoàn!
Đây, đây chính là dấu hiệu Ngự Thú Tâm Kinh đạt tới tầng thứ nhất!
Nhưng vào lúc này, xương cốt cả người Diệp Khôn cũng phát ra từng đợt tiếng vang, thân thể lại cao thêm hơn hai tấc, vết sẹo trên người đồng thời cũng được tróc ra.
Sau khi đạt tới tầng thứ nhất của Ngự Thú Tâm Kinh, Thối Thể Quyết cũng đồng dạng đạt tới tầng thứ nhất!
Tuy nhiên, thứ khiến Diệp Khôn vui vẻ nhất lại không phải là thứ này. Hai mắt đang nắm chặt chậm rãi mở ra, hai luồng tinh mang chợt lóe lên giống như hai luồng ánh sáng trong đêm đen!
Mắt sáng như đuốc!
Đây chính là dấu hiệu của Tiên Thiên đệ thất tầng Luyện Tinh Cảnh!
Đạt tới Tiên Thiên đệ thất tầng, kinh mạch trong cơ thể đã trở nên thông suốt, tu sĩ có thiên đình (1) sung mãn, mắt sáng như đuốc, ngũ giác cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí đối với nguy hiểm còn có cảm ứng nhất định!
Khu rừng vốn tối đen bỗng trở nên sáng sủa, từng cành cây ngọn cỏ đều trông thấy rất rõ ràng.
Bên tai là các loại âm thanh đan xen, thậm chí Diệp Khôn còn có thể nghe được âm thanh côn trùng đang bò rất nhỏ cách đấy hai ba trăm thước.
Diệp Khôn đứng dậy, hai tay phát ra từng luồng linh khí quấn quanh. Hắn đang chuẩn bị phát tiết ăn mừng một chút thì nụ cười chợt cứng lại trên mặt!
Hắn thiếu chút nữa quên mất, nơi này còn có người khác!
Diệp Khôn cảnh giác nhìn bốn phía. Hắn nhớ rõ vào lúc mình gặp nguy hiểm nhất thì có một giọng nói bỗng vang lên trong đầu, nhắc nhở hắn mau chóng vận chuyển công pháp. Diệp Khôn chỉ nhớ giọng nói ấy rất tang thương và bén nhọn.
Hai mắt Diệp Khôn nhìn quanh bốn phía. Nhưng rất nhanh, hắn liền nhíu mày.
Không có ai!
Hơn nữa, giọng nói kia chính là vang lên trong đầu hắn!
Đối với việc này, Diệp Khôn từ một số sách cổ bên trong Tàng Thư Các đọc qua. Nghe đồn, một số tu sĩ có tu vi cao thâm có thể sử dụng một loại công pháp truyền âm, trực tiếp đem giọng nói truyền vào đầu đối phương.
Chẳng lẽ, người vừa nhắc nhở hắn là một vị tiền bối có tu vi cao thâm?
Tuy nhiên, người có tu vi như vậy, hắn chạy đến thành Trúc Hải này làm cái gì?
Trong đầu Diệp Khôn tràn đầy nghi vấn, ngay cả sự vui sướng khi tấn chức cũng dần dần nhạt đi.
"Quên đi, chắc hẳn vị tiền bối này có việc cần phải đi. Nếu hắn đã lên tiếng nhắc nhở ta thì hắn chắc cũng không phải là người có ý xấu."
Diệp Khôn rất nhanh liền nở nụ cười, hắn chắp tay hướng về bốn phía xung quanh, lớn tiếng nói: "Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp, ân cứu mạng này, vãn bối sẽ mãi khắc ghi trong lòng!"
Liên tiếp hô lên ba lần, Diệp Khôn lại một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận tìm hiểu biến hóa sau khi tấn chức.
Nhưng vào lúc này, ở một nơi nào đó bên trong cơ thể Diệp Khôn, linh hồn Thao Thiết bỗng mở hai mắt ra, khóe miệng mang theo vẻ khinh thường: "Nhân loại ngu ngốc!"
...
"Hô..." Diệp Khôn thở ra một hơi, tảng đá khổng lồ cao hai người, rộng ba người lúc trước hắn ngồi liền chậm rãi được Diệp Khôn nhấc lên khỏi mặt đất!
Ngay sau đó, hai tay Diệp Khôn bỗng nâng tảng đá lên cao quá đỉnh đầu, hắn lúc này mới mỉm cười nói: "Tảng đá này hẳn phải nặng tới năm ngàn cân. Hiện tại mình có thể dễ dàng nâng lên như vậy, chứng tỏ lực lượng của mình đã đạt đến sáu ngàn cân rồi. Nếu như dưới tình huống bình thường thì lực lượng của tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng chắc hẳn là đạt tới ba ngàn cân."
Diệp Khôn nở nụ cười hài lòng, hắn đang chuẩn bị ném tảng đá xuống thì từ đằng xa bỗng nhiên vọng đến một tiếng sói tru.
"Ơ?"
Lông mày Diệp Khôn nhảy lên, tiếng sói tru này chẳng qua chỉ là tiếng sói tru bình thường. Nhưng hiện tại ngũ giác của Diệp Khôn đã tăng lên, khiến cho hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi ẩn bên trong tiếng sói tru này.
Cùng lúc đó, Diệp Khôn rõ ràng nghe được bên trong tiếng sói tru còn hòa lẫn với tiếng người.
Có người!
Diệp Khôn nhẹ nhàng đem cự thạch để xuống, nghĩ ngợi một chút, liền hướng về phía âm thanh truyền tới chạy đi.
Chạy băng băng chừng thời gian nửa nén hương, khoảng cách giữa Diệp Khôn và nơi âm thanh truyền tới đã rất gần. Khi Diệp Khôn chỉ còn cách nơi đó tầm trăm trượng thì hắn bỗng nhiên dừng bước.
Mùi máu tươi!
Hơn nữa lại còn là mùi máu tươi vô cùng nồng nặc!
Lỗ mũi Diệp Khôn khẽ hít vào một hơi, trong mắt hắn liền hiện lên vẻ thận trọng, bước chân chậm rãi nhích dần về phía có mùi máu tươi truyền đến.
(1) thiên đình: chỗ giữa trán của mỗi người