Diệp phủ, trung tâm ngoại viện, đại sảnh nghị sự của Diệp gia.
Hiện giờ, bên trong đại sảnh nghị sự đã xuất hiện khoảng hơn ba mươi người thuộc tầng lớp trên của Diệp gia. Trong số đó có mười mấy người đã tuổi cao sức yếu, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đẩy ngã được họ.
Thế nhưng, tất cả mọi người ở đây đều chỉ dám nhìn trộm về phía mấy lão già này. Bởi vì bọn họ chính là lực lượng ẩn giấu của Diệp gia!
Mười hai người tu sĩ đã đạt tới đỉnh Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Bất kỳ người nào bên trong số họ đều đã từng có uy danh hiển hách tại Diệp gia vào mấy chục năm trước. Có thể nói, bọn họ đều đã từng giữ chức vụ trưởng lão của Diệp gia.
Mà trên vị trí trung tâm, chiếc ghế ở ngay chính giữa dành cho gia chủ vẫn còn đang để trống. Thế nhưng, hai người đang ngồi bên cạnh lại không phải là hai vị Đại trưởng lão Diệp Thanh Bình cùng Diệp Thiên Nhai. Bọn họ chính là hai lão già tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn.
Trên người hai lão già này phát ra linh áp lúc có lúc không. Hiển nhiên hai người bọn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ!
Lão già bên phải có dáng người cao lớn, mặc dù mái tóc trên đầu đã là màu hoa râm nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời có thần. Lão chính là gia chủ một thời của Diệp gia, đồng thời cũng chính là cha của Diệp Nam Thiên - Diệp Thiên Khung!
Còn lão già bên cạnh thì trên mặt toàn nếp nhăn. Mái tóc trên đầu cũng chỉ lơ thơ còn lại chút tóc. Dáng vẻ bên ngoài của lão càng khiến cho người khác cảm thấy lão đã rất già yếu. Thế nhưng, những tu sĩ đang ngồi ở đây đều không có ai dám coi nhẹ người này.
Đối với các tu sĩ cùng thời với cha Diệp Khôn, cái tên Diệp Long Chiến đó cực kỳ vang dội. Lão từng lọt vào tốp mười ba người đứng đầu ở Chư Quốc Võ Đấu Hội, được Ngự Thú Tông nhận làm đệ tử ngoại môn. Sau khi đạt tới Trúc Cơ, lão đã dứt khoát trở về, trợ giúp Diệp gia chiến thắng âm mưu xâm lược thành Trúc Hải của bộ tộc Thổ Môn. Lão có uy danh rất hiển hách, ngay cả đám tu sĩ cùng lứa với Diệp Khôn cũng đã được nghe đến thuộc lòng!
Lúc này, cả đại sảnh đang rất ồn ào, chuyện Diệp Khôn vừa gây ra ở thành Trúc Hải đã truyền đến tai của mọi người. Diệp Nam Thiên còn tự mình dẫn người đi tiếp ứng.
- Hơi lỗ mãng! Dù sao những kẻ này cũng là tu sĩ của các nước khác, nó làm ồn lên như vậy đã đắc tội với hai mươi quốc gia vùng Nam bộ này rồi.
Một lão già thưa tóc cau mày, nói.
- Ha ha ha, lão phu lại cảm thấy không sao cả. Thằng nhóc này làm việc rất nhanh gọn. Hơn nữa, chỉ có một mình nó ra tay chứ không phải nhờ vào sự trợ giúp của Diệp gia. Một mình đè ép đám đầu trâu mặt ngựa lẩn vào thành Trúc Hải. Không hổ danh là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Diệp gia!
Một lão già dựng đứng hết cả râu tóc, hai mắt mở lớn như chuông đồng cười to, nói.
- Kiếm Hải, cháu sinh được một người con rất giỏi! Ha ha ha!
Một lão già nhìn về phía Diệp Kiếm Hải đang ngồi ở chiếc ghế cuối hàng, mỉm cười gật đầu.
Bị một đống chú bác nhìn vào như vậy, Diệp Kiếm Hải hơi có chút mất tự nhiên. Ông xấu hổ cười cười, tự giễu:
- Thằng nhóc này thật là coi trời bằng vung. Đây là do Kiếm Hải không biết cách dạy con.
- Thanh niên có chút nhuệ khí cũng không sao.
Đúng vào lúc này, lão già ngồi ở bên trái chiếc ghế trung tâm bỗng chậm rãi lên tiếng. Lão vừa mở miệng, cả đại sảnh nghị sự lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Long Chiến khẽ hạ mí mắt xuống, cười nói:
- Lão già cổ hủ này đang rất muốn được gặp tên nhóc chỉ cần dùng một kích đã đánh chết Kim Sư Tử đây. Lúc trước Diệp Nam Thiên đã nhắc tới nó trước mặt ta, ta nhớ lúc đó nó mới chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ thất tầng. Không ngờ mới chỉ có hơn nửa năm nó đã đạt tới trình độ như vậy.
Trong lúc lão đang nói, một loạt tiếng bước chân bỗng vang lên. Diệp Nam Thiên đang dẫn theo Diệp Khôn đi vào đại sảnh.
- Bụp!
Sau khi Diệp Khôn tiến vào trong đại sảnh, hơn ba mươi ánh mắt bỗng nhìn thẳng vào hắn.
Sau khi đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng, nguyên thần trong cơ thể dường như đã được ngưng tụ, kể cả là ánh mắt cũng ẩn chứa áp lực vô cùng lớn.
Thế nhưng, Diệp Khôn đâu phải là tu sĩ bình thường. Nếu chỉ xét riêng về khí thế, chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ đã đạt tới cảnh giới "Thú Thế" càng có khí thế mạnh mẽ hơn nhiều. Chỉ cần hơi vận chuyển chiến kỹ, cái áp lực khổng lồ này đã tan biến vô hình. Sắc mặt hắn vẫn như bình thường đi theo sau Diệp Nam Thiên vào đại sảnh.
- Ồ?
Thấy vậy, trên mặt không ít vị trưởng lão hiện lên vẻ hoảng sợ. Nhất là hai lão già Diệp Long Chiến và Diệp Thiên Khung. Bọn họ cùng ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào Diệp Khôn.
Trước khi tới đây, Diệp Nam Thiên đã nói qua cho Diệp Khôn biết một số chuyện. Hắn nhìn hai người Diệp Long Chiến cùng Diệp Thiên Khung, trên mặt hiện lên vẻ kích động.
Cho dù thực lực hiện giờ của hắn đã đạt tới đỉnh Tiên Thiên đệ cửu tầng, thế nhưng khi đối mặt với nhân vật truyền thuyết của Diệp gia là Diệp Long Chiến, trong lòng hắn cũng khó kìm nén được sự kích động.
- Diệp Khôn bái kiến hai vị Thái thượng trưởng lão cùng các vị trưởng lão.
Hít sâu một hơi, Diệp Khôn kìm nén sự kích động trong lòng, hành lễ nói.
- Không tồi!
Diệp Long Chiến gật đầu, bỗng nói với Diệp Nam Thiên:
- Ta đồng ý với chuyện lúc trước cháu nói. Nếu tên nhóc Diệp Khôn này đã nói ra lời như vậy, Diệp gia chúng ta cũng không cần khách khí với những kẻ đó nữa!
Nói xong, Diệp Long Chiến từ từ đứng dậy, một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng chốc phóng ra bên ngoài. Tuy rằng lão chưa đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, thế nhưng một thân pháp lực tinh thuần còn hơn cả người có tu vi Trúc Cơ trung kỳ như Diệp Nam Thiên.
Ánh mắt Diệp Long Chiến nhìn qua Diệp Khôn cùng mọi người, sau đó lão từ từ mở miệng:
- Trong vòng ba ngày, nếu như vẫn còn bất cứ tên tu sĩ nào thuộc hai mươi quốc gia vùng Nam bộ còn ở lại trong thành Trúc Hải thì... Giết!
Vừa nói ra chữ "giết", một luồng sát khí khủng khiếp bỗng phát ra từ trên người lão. Mấy người thuộc tầng lớp trên của Diệp gia đều vội vàng đứng dậy, đáp lời:
- Xin tuân theo chỉ thị của Thái thượng trưởng lão!
Diệp Khôn đứng một bên cũng lên tiếng đáp lời. Chẳng qua trên mặt hắn lại hiện lên vẻ kích động. Chuyện mà Diệp Long Chiến vừa nói với Diệp Nam Thiên chính là chuyện về linh nhũ. Vừa nghĩ tới việc có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ giống như giấc mơ hắn thường ao ước, Diệp Khôn hít ra thở vào dồn dập.
...
Cuộc hội nghị ngắn kết thúc rất nhanh. Từ trong lời thảo luận của tầng lớp trên Diệp gia, Diệp Khôn đã biết được tình huống hiện giờ của Diệp gia cũng không được tốt cho lắm. Tuy nói khu rừng Tinh Thiết Trúc có núi cao che chắn tạo thành một bước tường thiên nhiên, thế nhưng vẫn có không ít tu sĩ lẻn vào trong. Đối với những tên tu sĩ này, ngay từ đầu Diệp gia đã sử dụng biện pháp đuổi giết. Tuy nhiên, dù sao số lượng tu sĩ đi tới thành Trúc Hải này cũng quá nhiều, Diệp gia chỉ còn cách phái hết người về bảo vệ vòng ngoài. Việc này đã tạo thành cục diện mất kiểm soát giống như việc xảy ra hôm nay trong thành Trúc Hải.
Tuy nhiên, trải qua chuyện ồn ào của Diệp Khôn, cộng với việc Chư Quốc Võ Đấu Hội chỉ còn hơn một tháng nữa sẽ được tổ chức, chắc hẳn những tên tu sĩ này sẽ biết khó mà trở về quốc gia của mình. Mà tất cả những sự tranh chấp này sẽ còn lan rộng tới lần Chư Quốc Võ Đấu Hội ba năm một lần sắp tới.
...
Đi theo sau Diệp Nam Thiên, Diệp Khôn chậm rãi bước đi bên trong khu rừng trúc. Mấy phía xung quanh thỉnh thoảng lại xuất hiện từng tốp đệ tử đi tuần tra. Không ngừng đi sâu vào trong rừng, đệ tử tuần tra của Diệp gia cũng càng ngày càng đông. Sau khi đi qua một phiến rừng trúc, phía trước mắt hắn bỗng trở nên sáng sủa.
Ngay trước mắt hắn là một dãy núi nhỏ, bên dưới dãy núi có một cái doanh trại cỡ bé. Phía trước doanh trại thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tốp đệ tử tuần tra tạo thành một cái phòng tuyến phong tỏa kín đáo. Mà ở phía cuối cùng của doanh trại chính là một cái đường hầm xuyên thẳng vào trong lòng núi. Bên trong thi thoảng lại truyền tới từng tiếng đinh đinh đang đang.
- Chẳng lẽ nơi này chính là linh mạch của Diệp gia?
Diệp Khôn kinh ngạc, nói.
- Đúng vậy.
Diệp Nam Thiên gật đầu nói. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Diệp Khôn, ông nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Thật ra, lần này đưa cháu tới đây là có một chuyện muốn nói cho cháu biết. Hãy đi theo ta.
Nói xong, Diệp Nam Thiên cất bước đi vào doanh trại.
- Tộc trưởng!
Một người trung niên vóc dáng to con vừa thấy Diệp Nam Thiên liền bước lên hành lễ. Ánh mắt của y không hề để ý tới Diệp Khôn ở phía sau.
Diệp Khôn hơi khó hiểu nhìn người trung niên to con trước mặt. Trong trí nhớ của hắn, dường như hắn chưa từng biết tới một người đệ tử Diệp gia nào như y.
- Đây là Diệp Quần. Mặc dù y xuất thân từ chi phụ, thế nhưng y rất trung thành và tận tâm với Diệp gia. Hiện giờ y chính là đội trưởng đội bảo vệ nơi này.
Diệp Nam Thiên giới thiệu.
- Xin chào Diệp Quần tộc huynh.
Mặc dù đối phương là người thuộc chi phụ, thế nhưng Diệp Khôn cũng không biểu lộ ra chút khinh thường nào. Từ trên người y, hắn có thể cảm nhận được một chút dao động như có như không từ nguyên thần. Hiển nhiên, người trung niên này cũng là tu sĩ đạt tới đỉnh Tiên Thiên đệ cửu tầng giống như hắn.
Diệp Quần vẫn chắp tay thi lễ, nói với Diệp Nam Thiên:
- Tộc trưởng, cháu vẫn phái người trông coi hai kẻ kia. Trước mắt, bọn chúng chỉ còn lại một chút hơi thở chứ chưa chết.
- Hai kẻ kia?
Nghe vậy, trong mắt Diệp Khôn hiện lên tia sáng, dường như hắn đã đoán được ra chuyện gì đó.
- Ừm, ta biết rồi.
Diệp Nam Thiên gật đầu, sau đó bước tới một gian phòng nhỏ màu đen nằm trong doanh trại. Diệp Không không nói câu nào bước theo sau.
Căn phòng nhỏ này nhìn qua rất bình thường. Thế nhưng, trước cửa lại có hai người đệ tử Diệp gia đang đứng canh giữ. Trông thấy Diệp Nam Thiên đi tới, hai người liền vội vàng mở cửa phòng.
Bên trong căn phòng hơi tối, cách bày trí cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn cùng một cái ghế dựa. Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi. Ở góc phòng có một cái lồng sắt màu đen rất lớn. Bên trong lồng, hai kẻ toàn thân đầy máu đang bị trói hai tay treo lên trên trần.
Sau khi thấy hai người này, con ngươi Diệp Khôn bỗng nhiên co lại!
- Cố Hướng!
Diệp Nam Thiên đi tới cạnh bàn, cầm mấy tờ giấy ở dưới lên, khẽ thở dài:
- Y đã khai rằng, trong những năm y sống ở Diệp gia đã thường xuyên truyền tin ra ngoài. Trong đó có cả lần... anh trai của cháu.
Nói xong, Diệp Nam Thiên đưa mấy tờ giấy cho Diệp Khôn. Ông lắc đầu, xoay người bước ra khỏi phòng.
Trong ánh lửa lờ mờ, Diệp Khôn cẩn thận đọc những chữ viết trên mấy tờ giấy. Trong mắt hắn lúc này đang sôi trào ý muốn giết người!
- Nước Thiên Phong... Thú Liệp hành động...
Diệp Khôn nắm chặt hai tay. Xương cốt phát ra tiếng rắc rắc không ngừng. Tiếng động đó vang lên bên trong căn phòng nhỏ này nghe hết sức rõ ràng.
Sau một hồi, Diệp Khôn hít sâu một hơi. Hắn đi tới cạnh cái lồng, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào hai kẻ bên trong.
Cố Hướng run rẩy nhìn Diệp Khôn. Dường như trong lòng lão đã linh tính được chuyện gì sắp xảy ra.
So với Cố Hướng, tên đàn ông nhỏ bé nước Thiên Phong dường như bình tĩnh hơn nhiều. Gã đã khai ra hết mọi chuyện, cho dù bây giờ có trở lại nước Thiên Phong thì gã vẫn sẽ bị xử tử. Hai mắt lờ mờ nhìn Diệp Khôn, nói:
- Giết ta đi.
- Như ngươi muốn!
Khóe miệng Diệp Khôn hiện lên nụ cười lạnh như băng. Một khắc sau, bên trong lồng sắt bỗng ngập tràn một quầng lửa sáng.
Âm thanh thê lương, bi thảm vang lên bên trong lồng sắt. Diệp Khôn quay đầu bước ra khỏi phòng.
Bên dưới ánh mặt trời chói chang, Diệp Khôn khẽ cau mày nhìn về phía Diệp Nam Thiên, hạ giọng nói:
- Cảm ơn tộc trưởng.
Hai kẻ này còn sống tới bây giờ là do Diệp Nam Thiên đã đồng ý để cho Diệp Khôn tự tay giết chết kẻ thù.
Diệp Nam Thiên lặng lẽ vỗ vỗ vai Diệp Khôn, hạ giọng nói:
- Cho dù là bọn chúng cũng không biết được kẻ đã giết anh trai cháu là ai. Chúng ta chỉ biết được duy nhất một điều, hình như kẻ đã ra tay chính là đệ tử trẻ tuổi của nước Thiên Phong.
Diệp Khôn gật đầu. Sau đó, hắn ngẩng cổ nhìn lên bầu trời. Trong mắt hắn, sự hận thù không hề tan đi chút nào. Ngược lại, nó đã càng lúc càng trở nên dày đặc.
- Nước Thiên Phong...