Sáng sớm, khi những ánh mặt trời còn chưa xuất hiện, tại quảng trường luyện công của Diệp phủ đã vang lên từng tiếng âm thanh va chạm.
Diệp Khôn đứng trước một cây cọc gỗ được bao quanh bằng tinh thiết, hai tay hai chân điên cuồng đánh lên cọc gỗ trước mặt.
Theo quyền cước đánh ra, bên ngoài cọc bỗ được bọc bằng tinh thiết không ngừng xuất hiện một đám dấu vết lồi lõm thật lớn.
"Bùm!" "Bùm!" "Bùm!"
Âm thanh nặng nề quanh quẩn vang lên trên quảng trường, Diệp Khôn ánh mắt chuyên chú, dùng hết khí lực toàn thân phóng ra một cước!
"Ba!"
Vỏ sắt vỡ vụn, cọc gỗ đổ sập.
Diệp Khôn thở mạnh ra một hơi, lúc này mới chậm rãi đứng thẳng người lên.
Hơi thở trì hoãn một chút, Diệp Khôn từ bên cạnh lấy một bao cát thật lớn đặt lên vai, bắt đầu vận dụng Linh Hồ Đạp Tuyết thân pháp chạy vòng quanh quảng trường.
Chạy băng băng không ngừng bên trong quảng trường, ánh mắt trời chậm rãi xuất hiện, quảng trường luyện công cũng dần dần náo nhiệt lên.
Nơi đây vốn là chỗ cho đệ tử Diệp gia rèn luyện, vào mỗi buổi sáng sớm đệ tử Diệp gia thường tới đây luyện công.
Lúc mấy tên đệ tử Diệp gia đến trước, nhìn thấy Diệp Khôn đang chạy như bay vòng quanh quảng trường thì không khỏi cười khinh thường một tiếng.
"Không nghĩ tới hắn còn mặt mũi đến nơi này."
"Đúng vây, nếu ta là hắn thì đã sớm đào một cái hố để chui xuống rồi. Tu Tiên nhất đạo vốn nghịch thiên mà đi, thế mà cũng bị một con hổ lớn dọa cho ngất đi, thành tựu trong tương lai cũng chỉ như vậy mà thôi."
Theo quảng trường đi vào, đệ tử Diệp gia càng ngày càng nhiều, lời châm chọc cũng không dứt bên tai.
Chẳng qua Diệp Khôn đối với việc này mắt điếc tai ngơ, tự mình tiếp tục rèn luyện.
Những âm thanh châm chọc này thẳng đến lúc Trưởng lão truyền công Diệp gia tới mới dần dần biến mất.
"Khôn ca, đừng để ý đến những tên nhàm chán kia."
Diệp Viễn lưng đeo bao cát chạy phía sau Diệp Khôn, hắn sau khi hỗ trợ làm điểm tâm ở phòng bếp liền đến quảng trường luyện công. Nghe được những lời châm chọc này trong lòng hắn rất phẫn hận, chẳng qua những kẻ dám châm chọc Diệp Khôn đều là Tiên Thiên tu sĩ, một tên Hậu Thiên võ giả như hắn, dĩ nhiên không dám đến trước mặt giáo huấn.
"Không sao đâu."
Diệp Khôn cười nhạt, ánh mắt vô cùng kiên định cùng trong suốt.
Nếu ngay cả một ít lời đồn nhảm cũng không chịu nổi vậy thì tương lai làm sao có thể thừa nhận nỗi khổ Tu Tiên nghịch thiên mà đi?
Tập luyện ở quảng trường luyện công đầy hai canh giờ, Diệp Khôn mới mang cái thân hình đang bị cơn đói hành hạ đi về chỗ ở.
Chiếc giường lần trước bị gãy do tấn chức Thần Lực Cảnh đã sớm được hắn tìm cớ che dấu, hiện tại cũng được thay bằng một chiếc giường mới.
Diệp Khôn từ đáy giường lấy ra một chiếc hộp gỗ rồi từ từ mở ra, bên trong hộp là hai mươi gốc Chích Dương Thảo.
Sau hai canh giờ rèn luyện, trong bụng Diệp Khôn đã sớm rỗng tuếch. Những gốc Chích Dương Thảo tỏa ra một mùi tanh tanh cay cay, lúc này lại giống như một món mỹ vị làm cho hắn chảy nước miếng ròng ròng.
Bây giờ trong bụng đã bị cơn đói làm cho rất khó chịu, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, hiện tại chính là thời điểm tiêu hóa tốt nhất. Suy đoán của hắn thành hay bại liền dựa vào lần này!
Diệp Khôn đưa tay lấy từ trong hộp một gốc Chích Dương Thảo, trực tiếp há miệng nuốt vào.
Mùi vị tanh cay tràn ngập khoang miệng, Diệp Khôn cố nén cỗ mùi vị khó chịu kia bắt đầu từ từ cắn nuốt.
Một cỗ nhiệt lưu tanh cay theo cổ họng trôi xuống chảy vào trong bụng.
Dược lực của Chích Dương Thảo quả không hổ danh cuồng bạo, bình thường Diệp Khôn phục dụng cũng phải đập nát nó ra sau đó phục dụng một chút bột phấn. Hiện giờ một hơi nuốt xuống, dược lực cuồng bạo ở trong cơ thể tàn phá bừa bãi, Diệp Khôn chỉ cảm thấy toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, trong bụng truyền đến một cỗ cảm giác quặn đau.
"Tại ta quá nóng vội sao?"
Diệp Khôn trong lòng hoảng hốt, bất quá hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng dựa theo bí quyết đả thông gân mạch chậm rãi vận hành.
Nhiệt lưu cuồng bạo bên trong cơ thể điên cuồng va chạm, Diệp Khôn rất nhanh mồ hôi đầy đầu, đang lúc hắn sắp chịu đựng không nổi sự đau nhức này thì dạ dày bỗng nhiên truyền đến một cỗ hấp lực thật lớn.
Dược lực cuồng bạo tràn ngập bên trong cơ thể vừa chạm phải cỗ hấp lực này liền lập tức giống như một chú cừu non ngoan ngoãn lao thẳng đến dạ dày. Cùng lúc đó, một cỗ dược lực cuồng bạo trực tiếp hóa thành một dòng khí lưu tinh thuần chảy vào tứ chi bách hài.
"Thành công?"
Diệp Khôn không thể tin mở to hai mắt, ánh mắt nhìn sang chiếc đồng hồ cát cạnh giường thì mới phát giác thời gian đã trải qua một canh giờ.
Thừ người ra một lúc, trên mặt Diệp Khôn nhất thời tràn ngập vẻ mừng như điên!
Một canh giờ!
Chỉ cần một canh giờ đã bằng nửa tháng hắn điên cuồng rèn luyện mới có thể tiêu hóa hết một gốc Chích Dương Thảo!
Nhéo nhéo cánh tay, tu vi hiện tại của hắn tuy rằng chỉ dừng ở Thiên Thiên đệ ngũ tầng nhưng lực lượng ước chừng đã tăng thêm một trăm cân!
Nói cách khác, lần này hắn không những tiêu hóa được Chích Dương Thảo mà còn hấp thu hoàn toàn dược lực của Chích Dương Thảo.
Hiệu quả này đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của Diệp Khôn!
Diệp Khôn nhìn về phía hộp gỗ, theo bản năng liền muốn tiếp tục phục dụng Chích Dương Thảo, tuy nhiên lý trí đã ngăn trở hắn làm như vậy.
Bởi vì cảm giác đói trong bụng đã theo việc phục dụng Chích Dương Thảo mà biến mất giống như đã được ăn uống no nê, điều này khiến cho lòng Diệp Khôn dần dần hiện lên một suy đoán.
Cảm giác đói bụng của hắn dường như cũng không phải hoàn toàn là do thiếu thực vật.
Hay nói cách khác, cỗ cảm giác đói bụng này rất có thể liên quan đến linh khí!
Chích Dương Thảo chính là linh dược, linh dược lại được phân ra thành cửu phẩm. Mặc dù Chích Dương Thảo không phải là linh dược có phẩm cấp nhưng trong đó vẫn ẩn chứa thiên địa linh khí.
Không chỉ có Chích Dương Thảo như vậy, vạn vật trên thế giới đều hàm chứa thiên địa linh khí. Cho nên mới nói rằng vạn vật đều có linh, chẳng qua chỉ khi nào linh khí đạt tới trình độ nhất định mới có thể chân chính xưng là linh vật.
Bên trong Diệp gia, thức ăn đều được làm bằng thực phẩm tốt tràn đầy linh khí. Ví dụ như Tinh Thiết Trúc Măng, nơi gieo trồng tràn đầy linh khí. Mà con dã trư lần trước hắn ăn, tuy hình thể to lớn nhưng cũng không được tính là yêu thú, linh khí ẩn chứa trong cơ thể xa xa không theo kịp một gốc Chích Dương Thảo nho nhỏ.
Lẳng lặng suy tư một hồi, Diệp Khôn liền đứng dậy ly khai khỏi phòng, hướng tới rừng cây ngoài thành đi tới.
Nếu đã biết rõ bí mật việc thân thể tiêu hóa linh vật, hắn tự nhiên sẽ tiếp tục rèn luyện làm cho cơ thể lần thứ hai trở nên đói bụng tiếp tục hấp thu.
Nhớ ngày đó, hắn sau khi đạt được năng lực này còn vì chuyện đói bụng mà trở nên khổ não. Nhưng hiện giờ lại mong muốn mình được đói bụng, thật đúng là thế sự vô thường...
Thời gian kế tiếp, Diệp Khôn mỗi sáng đều đúng giờ xuất hiện ở quảng trường luyện công. Không quản tới những âm thanh trào phúng xung quanh luyện tập tròn hai canh giờ, tiếp đó liền hấp thu một gốc Chích Dương Thảo. Ngay sau đó lại tiếp tục ra bên ngoài thành lén lút luyện tập một lần nữa, tiếp tục hấp thu một gốc Chích Dương Thảo.
Nếu đổi lại là người khác, khổ luyện điên cuồng như vậy thì đã sớm bị ám thương trên người. Nhưng chuyện này đối với Diệp Khôn mà nói thì không đáng là gì. Chích Dương Thảo ngay tại chỗ bổ sung khí huyết có tác dụng trị liệu ám thương, mà hắn một ngày có thể hấp thu hai gốc, ngoại trừ mệt nhọc bên ngoài thì cũng không phải vì ám thương mà sinh ra bệnh tật.
Sau hai tuần, hai mươi gốc Chích Dương Thảo đã bị hắn hoàn toàn hấp thu. Lực lượng hiện giờ trên người Diệp Khôn đã đạt tới một ngàn năm trăm cân, có thể nói là sức lực lớn vô cùng.
Đồng thời, Diệp Khôn cũng mơ hồ có một loại cảm giác, hắn hiện tại đã tiếp cận bình cảnh đệ lục tầng rồi!
Từ lúc tấn chức Tiên Thiên đệ ngũ tầng Thần Lực Cảnh đến lúc tiếp cận bình cảnh đệ lục tầng, chẳng qua chỉ ngắn ngủi có hai tuần lễ. Tin tức này nếu bị bên trong gia tộc biết được thì sợ rằng ngay cả tộc trưởng Diệp Nam Thiên luôn bế quan hàng năm cũng sẽ bị kinh động!
Niềm vui đến liên tiếp cũng không làm cho Diệp Khôn kinh sợ. Hắn hiện tại đang tính toán làm thế nào để kiếm được một ít linh thảo hiệu quả tốt hơn để hấp thu, thử trùng kích bình cảnh Thông Kinh đả thông mười hai chính kinh, kinh thứ nhất - Thủ Thái Âm phế kinh.
Lấy địa vị trong tộc của hắn hiện tại muốn từ trong tộc kiếm được linh thảo tự nhiên không dễ, muốn có linh thảo thì nhất định phải tự thân mình đi hái!
Phong Tuyệt sơn mạch, kho tàng đầy rẫy yêu thú cùng linh thảo đối với Diệp Khôn tự nhiên là tốt nhất, cũng chính là lựa chọn duy nhất!
"Khôn ca, tại sao huynh còn ở đây?" Diệp Viễn đẩy cửa phòng Diệp Khôn ra, nhìn Diệp Khôn đang ngồi khoanh chân trên giường, mặt tràn đầy kinh ngạc.
Diệp Khôn khẽ nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, trên mặt Diệp Viễn nhất thời trở nên cổ quái vô cùng: "Khôn ca, huynh thật sự quên hôm nay là ngày gì sao?"
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Khôn, Diệp Viễn đưa tay lên trán, vẻ mặt buồn bực: "Hôm nay chính là ngày đưa tiễn đội ngũ triêu bái xuất phát, Khôn ca thân là Tiên Thiên tu sĩ nên phải đi trước đưa tiễn."
"Nga, chính ta cũng quên mất." Diệp Khôn hơi sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng.
Bên trong lãnh thổ rộng lớn của Cảnh Châu, mặc dù có rất nhiều tông môn, gia tộc Tu Tiên nhưng người chân chính thống trị lại là Vân Cảnh đế quốc hùng cứ cả một vùng Cảnh Châu rộng lớn vô ngần, thống trị không dưới vạn năm. Trong cái thế giới thực lực vi tôn này, có thể làm được như vậy đủ thấy thực lực của hoàng thất của Vân Cảnh đế quốc mạnh thế nào!
Mà hai mươi quốc gia Nam bộ vừa là nước phụ thuộc vừa là nước chư hầu!
Tuy rằng trên danh nghĩa là quốc gia độc lập, hơn nữa lại được Vân Cảnh đế quốc che chở. Nhưng hàng năm, hai mươi nước phụ thuộc này đều phải nộp lên cho Vân Cảnh đế quốc đại lượng cống phẩm. Hơn nữa phải là vương tộc tự mình đưa lễ, địa vị đừng nói không bằng người đứng đầu một quận Vân Cảnh đế quốc, thậm chí ngay cả một ít thành chủ của một thành lớn so ra còn kém hơn. Hơn nữa, dân chúng ở hai mươi nước phụ thuộc thực lực cực kỳ nhỏ yếu, diện tích cũng không bằng một quận nhỏ nhất của Vân Cảnh đế quốc. Cho nên rất nhiều người cho rằng Vân Cảnh đế quốc không thâu tóm hai mươi nước phụ thuộc này cũng chỉ vì chúng trông khá chướng mắt mà thôi.
Một tháng sau chính là lễ bái trời kỷ niệm Vân Cảnh đế quốc được thành lập, Vạn Trúc quốc cũng thuộc hai mươi quốc gia Nam bộ cho nên đội ngũ triêu bái hàng năm thường phải xuất phát trước một tháng, lần này dĩ nhiên cũng giống như vậy.
"Đi thôi, đi xem náo nhiệt một lần cũng tốt."
Diệp Khôn đứng dậy, trong đầu cũng đang nghĩ đến thành viên vương thất lần này phụ trách làm đặc phái viên dường như chính là đệ nhất thiên tài Diệp Ưng, cũng không biết tên Diệp Nhạn kia có được làm đặc phái viên cùng đi hay không nữa?
Đối với thế giới bên ngoài Vạn Trúc quốc, Diệp Khôn vô cùng chờ mong. Chẳng qua với tu vi hiện tại của Diệp Khôn thì cũng không tới phiên hắn trở thành đặc phái viên đại biểu cho Vạn Trúc quốc.
Dọc theo đường đi, Diệp Khôn mặt không chút biểu tình, mà Diệp Viễn ở bên cạnh có vẻ kích động dị thường.
"Khôn ca, huynh nói cống phẩm lần này của chúng ta là cái gì?"
"Còn cái gì nữa, nhất định định là Tinh Thiết Trúc, Vạn Trúc quốc ta cũng chỉ có Tinh Thiết Trúc làm cho Vân Cảnh đế quốc để trong mắt."
"Hài, nghe nói Vân Cảnh đế quốc nam anh tuấn nữ xinh đẹp, mỗi người đều là Tiên Thiên tu sĩ. Không biết Diệp Ưng tộc huynh lần này đi có thể hay không lừa gạt được một tiên nữ xinh đẹp mang về nhỉ? Ha ha ha!"
Nghe âm thanh huyên náo của mập mập bên cạnh, Diệp Khôn khinh thường liếc mắt một cái, vẻ mặt cũng hơi phiền muộn.
Trong lòng ai cũng có quốc gia của mình, gia tộc hàng năm đều phải nộp đại lượng cống phẩm để đổi lấy địa vị hiện tại, trong tâm ai ai cũng rất bất mãn.
Chỉ là bên trong tộc đời đời tương truyền Vân Cảnh đế quốc thực lực mạnh mẽ cỡ nào, giống như tùy tiện dùng một ngón tay cũng có thể làm Diệp gia hóa thành tro bụi, Diệp Khôn đương nhiên rõ ràng vận mệnh bi ai của quốc gia nhỏ bé như Vạn Trúc quốc.
Đừng nói đến Vân Cảnh đế quốc khổng lồ, thậm chí bên trong hai mươi phụ thuộc cũng không ít quốc gia có thể dễ dàng làm Vạn Trúc quốc diệt vong. Nếu trong Vạn Trúc quốc không có ba gã Trúc Cơ tu sĩ tọa trấn cùng với tổ tiên Diệp gia có một chút quan hệ sâu xa với một Đại môn phái bên trong Vân Cảnh đế quốc thì Vạn Trúc quốc đã sớm bị các nước làng giềng thâu tóm.
Bất quá một ngày nào đó, hắn sẽ dùng chính thực lực của mình, làm cho Diệp gia không bị bất cứ kẻ nào ức hiếp!