Khoảng cách giữa Diệp Khôn và nơi truyền đến mùi máu tươi đã càng lúc càng gần. Bỗng, một hồi cãi vã đột nhiên vang lên.
"Ai bảo các ngươi làm như vậy? Không phải đại nhân đã căn dặn là không được gây phiền toái hay sao!" Một giọng nói chững chạc, thành thục của một nam tử trung niên vang lên. Tuy nhiên, bên trong giọng nói rõ ràng còn mang theo một chút trách móc.
Nam tử trung niên vừa dứt lời, giọng nói phản bác của một người trẻ tuổi cũng vang lên: "Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác, ai ngờ nơi đây lại xuất hiện một bầy sói cơ chứ!"
"Ta cũng không muốn nghe ngươi giải thích. Các ngươi giết nhiều sói như vậy, nếu như ngày mai bị thợ săn nơi này phát hiện ra thì làm sao?"
"Hừ, dù sao thì hiện giờ chúng ta cũng đang lẻn vào rừng Tinh Thiết Trúc. Ngày mai chúng ta đã rời đi, phát hiện thì phát hiện chứ sao."
"Đồ khốn! Nếu như bứt dây động rừng kinh động đến Diệp gia thì trách nhiệm này ai chịu, ngươi chịu sao? !"
Nghe hai câu trước thì không sao, nhưng khi nghe đến hai câu sau thì cả người Diệp Khôn liền cứng đờ!
Lẻn vào? Rừng Tinh Thiết Trúc? Kinh động đến Diệp gia?
Đám người này là ai?
Ý định giết người chợt hiện lên rồi biến mất trong mắt Diệp Khôn. Hắn dùng tay mò lên một ít bùn đất rồi bôi hết lên mặt, che đậy mùi vị trên cơ thể.
Diệp Khôn đã ở trong Phong Tuyệt sơn mạch hai tháng trời nên việc ẩn thân đối với hắn đã rất quen thuộc. Ngay cả đám yêu thú có ngũ giác nhạy cảm bên trong Phong Tuyệt sơn mạch cũng không phát hiện được thì nói gì đến những người này.
Rất nhanh, Diệp Khôn khẽ vạch đám cỏ trước mặt sang hai bên, một nhóm bảy người liền xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Dưới chân những người này là hơn ba mươi cái xác sói!
Khá lắm, những người này sợ rằng đều là Tiên Thiên tu sĩ!
Bọn họ đều là tu sĩ cùng một quốc gia?
Hai mắt Diệp Khôn khẽ nheo lại. Những kẻ xuất hiện ở nơi này chỉ có thể là tu sĩ của hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Về phần đế quốc Vân Cảnh, Diệp Khôn không tin cái đế quốc khổng lồ đó không dám làm gì Diệp gia.
Chẳng qua, bảy người này rõ ràng đang che dấu thân phận. Tất cả đều mặc một bộ đồ thợ săn bình thường, bọn họ hiển nhiên là có ý muốn lẻn vào.
Chỉ là, mục tiêu của bọn họ là gì?
Diệp Khôn chợt nghĩ tới túi linh thạch trên người mình, trong lòng hắn lập tức trở nên hoảng sợ. Chẳng lẽ tin tức về linh thạch đã bị lộ ra ngoài?
Hay cũng có thể là những người này chỉ vì rừng Tinh Thiết Trúc mà đến?
Trong toàn bộ nước Vạn Trúc, cái đáng giá nhất chính là một biển rừng Tinh Thiết Trúc. Chẳng qua chỉ là, vật này vốn là vật mà đế quốc Vân Cảnh coi trọng. Cho dù là cướp đoạt thì sản lượng hàng năm đều đã nộp lên trên, cộng thêm Diệp gia có ba gã tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, hai mươi quốc gia vùng Nam bộ muốn mạnh mẽ cướp đoạt thì cũng đâu có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, mọi việc trên đời này đều có ngoại lệ. Có lẽ bọn người kia thật sự coi trọng cái khu rừng Tinh Thiết Trúc này cũng không chừng.
Diệp Khôn sờ sờ cằm, tạm thời quyết định án binh bất động. Dù sao, từ những đoạn hội thoại mà bọn họ nói với nhau, hắn có thể biết được bọn họ cũng không phải chỉ có một đội tu sĩ này, ít nhất thì vị "Đại nhân" trong miệng bọn họ đã tới nước Vạn Trúc!
Trong lúc Diệp Khôn đang suy tư, bảy người kia cũng đã ngừng cãi vã, mỗi tên đều cúi người xuống đào huyệt. Một lúc sau, toàn bộ thi thể của bầy sói đã được chôn xuống đất. Chẳng qua, mùi máu tươi nồng đậm quanh đây cũng không bớt đi chút nào.
"Ài, nói như vậy thì chậm nhất là ba ngày nước Vạn Trúc sẽ phát hiện ra sự khác thường ở nơi này." Giọng nói trầm ồn ban đầu của tên nam tử trung niên bỗng cất lên một tiếng thở dài. Chợt, hắn ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một con chim nhỏ to chừng một bàn tay đang vẫy cánh bay đến nơi này.
Con chim nhỏ đậu lên cánh tay của nam tử trung niên, bên trên cái móng vuốt nho nhỏ đang kẹp một tấm mật thư.
Nam tử trung niên đem mật thư gỡ xuống, liếc một cái rồi ngẩng đầu nói: "Đại nhân đưa tin tới, đi thôi!" Nói xong, hắn liền dẫn đầu nhóm người chạy về hướng thành Trúc Hải.
"Dạ!"
Sáu người kia đáp lại một tiếng, vội vàng đuổi theo phía sau.
Mấy người vừa mới bước đi, một đạo kiếm quang bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp chém về chỗ Diệp Khôn đang ẩn thân.
"Vèo" một tiếng, máu tươi liền bắn ra!
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh vang lên, chỉ thấy một gã nam tử mặt lạnh mũi ưng, trên người mặc một chiếc áo màu đen đang từ từ hạ xuống. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy thứ mà kiếm quang của mình chém chết thì nụ cười châm chọc trên mặt bỗng cứng lại, trong nháy mắt chuyển thành cười khổ: "Xem ra mình đã quá đa nghi rồi."
Ở dưới chân hắn, một con lợn rừng còn nhỏ đã trực tiếp bị kiếm quang chém thành hai nửa, kết cục rất thê thảm...
"Đại nhân!" Bảy người vừa rời đi lúc trước lại xuất hiện. Khi bọn họ trông thấy con lợn rừng bị chém thành hai nửa thì tất cả đều cố gắng kìm nén nụ cười.
"Hừ! Đi thôi!" Nam tử có khuôn mặt lạnh lùng hừ một tiếng, rời đi thật nhanh. Bảy người kia cũng vội vàng đuổi theo.
Ước chừng qua thời gian nửa nén hương, ở một bụi cây nhỏ cách chỗ con lợn rừng không xa, Diệp Khôn đang chậm rãi đứng dậy, sắc mặt hắn hiện lên một chút u ám.
Nếu không phải là hắn có thói quen cẩn thận, dùng bùn đất che đi mùi vị của bản thân thì sợ rằng hắn sẽ không được may mắn như vậy!
Ngay vừa rồi, vào lúc đám người nam tử trung niên chuẩn bị rời đi, Diệp Khôn bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến. Đối với mùi thơm này thì Diệp Khôn lại rất quen thuộc, đây rõ ràng là mùi thơm của Tinh Thiết Trúc. Mặc dù chỉ có một chút xíu nhưng hiện tại ngũ giác của Diệp Khôn đã trở nên nhạy cảm, không thể nào nhận lầm được.
Phải biết rằng, Tinh Thiết Trúc đối với đất đai nuôi trồng rất là hà khắc, cũng chỉ có duy nhất nước Vạn Trúc ở vùng Nam bộ mới có thể sinh trưởng được. Hơn nữa, Tinh Thiết Trúc còn là một loài thực vật rất bá đạo, nơi mà nó sinh trưởng sẽ bị hấp thu hết toàn bộ thiên địa linh khí cùng với chất dinh dưỡng. Cho nên khu rừng Tinh Thiết Trúc hầu như không có một ngọn cỏ nào!
Vì vậy, nơi này căn bẳn không có Tinh Thiết Trúc sinh sống. Trừ phi là có người đeo trên mình đao kiếm được chế tạo từ Tinh Thiết Trúc!
Nghĩ đến điểm này, Diệp Khôn hầu như không chút do dự dịch chuyển thân hình cách vị trí ban đầu một chút. Nhưng không ngờ, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại có một con lợn rừng nhỏ chạy tới chỗ ban đầu hắn ẩn nấp. Truyện xảy ra ngoài ý muốn này lại bị nam tử mặt mày lạnh lùng nghi ngờ!
Tuy nhiên, hắn đối với cái tiểu đội này cũng có thêm một chút hiểu biết.
Nhóm bảy người bao gồm nam tử trung niên kia tu vi cao nhất cũng chỉ là Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh. Nhưng nam tử mặt mày lạnh lùng kia rõ ràng có tu vi Tiên Thiên đệ thất tầng Luyện Tinh Cảnh. Chỉ người đạt đến tu vi như vậy mới có thể phát hiện ra xung quanh mình có điểm không thích hợp!
Cũng chính vì người này mà Diệp Khôn nhận ra được thân phận thật của đám người này - tu sĩ nước Ngũ Kiếm!
Hết thảy mọi chuyện đều do tên nam tử kia đã sơ xuất đánh ra kiếm quang. Tu sĩ muốn đánh ra kiếm quang, đao quang nhất định phải tu luyện Khí chiến kỹ. Mà bên trong Tu Tiên Giới, Ngũ Hành chiến kỹ chính là loại chiến kỹ được mọi người sử dụng chủ yếu, kể cả hai mươi quốc gia vùng Nam bộ cũng phần lớn đều sử dụng Ngũ Hành chiến kỹ. Mà quốc gia chủ tu Khí chiến kỹ gần nước Vạn Trúc cũng chỉ có nước Ngũ Kiếm cách đây mấy trăm dặm mà thôi!
Dĩ nhiên, Diệp Khôn cũng không loại trừ mấy quốc gia khác đặc biệt phái ra các tu sĩ tu luyện Khí chiến kỹ để đổ tội cho nước Ngũ Kiếm.
"Hừ, ta cũng không quản các ngươi là ai. Nếu như các ngươi đã dám đến nước Vạn Trúc thì ta sẽ cho các ngươi chỉ có đến mà không có về!"
Trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ khát máu, bước nhanh về hướng thành Trúc Hải.
Hành tung của tám người kia đã sớm biến mất. Tuy nhiên, nếu đã biết được mục tiêu của đám người này chính là rừng Tinh Thiết Trúc thì lại rất dễ tìm kiếm chúng.
Đi vòng qua thành Trúc Hải là đến một cái sơn cốc dài và hẹp, nơi đây chính là rừng Tinh Thiết Trúc. Mặc dù cửa vào chỉ có một cái nhưng hai bên sơn cốc cũng chỉ là mấy tòa núi nhỏ dốc đứng không cao lắm. Nếu như tu sĩ muốn thì họ hoàn toàn có thể dễ dàng đi vòng qua.
Diệp Khôn đang hơi do dự có nên trực tiếp tiến vào từ cửa chính hay không. Dù sao thì tu sĩ Diệp gia đối với rừng Tinh Thiết Trúc này cực kỳ coi trọng, bên ngoài cửa cốc lúc nào cũng có tu sĩ đứng bảo vệ. Diệp Khôn đứng ở phía xa nhìn thoáng qua thì phát hiện hai gã thủ vệ cũng không gặp phải bất cứ chuyện gì. Lúc này, Diệp Khôn bắt đầu leo lên vách của ngọn núi nhỏ, hắn thi triển Hỏa Hồ Thân Pháp tung người lên mấy cái đã đến đỉnh của ngọn núi nhỏ cao không tới ba mươi trượng. Ánh mắt nhìn ra xung quanh, Diệp Khôn nhanh chóng nằm sấp xuống, nhìn về phía dưới hướng bên phải.
Ở nơi đấy, tám tên tu sĩ bao gồm cả nam tử mặt mày lạnh lùng đang đứng thành một vòng tròn, giống như đang thương lượng chuyện gì đó. Rất nhanh, tám người liền phân tán ra xung quanh, xâm nhập vào bên trong rừng Tinh Thiết Trúc.
Nhìn thấy vậy, Diệp Khôn khẽ cau mày. Chẳng lẽ những người này tìm kiếm thứ gì khác sao?
Hay nói cách khác, chẳng lẽ quặng mỏ linh thạch mà Diệp gia phát hiện lại ở bên trong khu rừng Tinh Thiết Trúc này? !
Diệp Khôn bình tĩnh suy nghĩ hết thời gian nửa nén hương, hắn lúc này mới đứng dậy, tung người nhảy xuống. Mượn lực tại mấy chỗ trên vách đá, Diệp Khôn rất nhanh đã nhảy xuống sườn núi, bắt đầu tiến vào rừng Tinh Thiết Trúc.
"Chỗ này có mùi thơm nồng nặc, có thể dùng cho việc che dấu mùi vị trên cơ thể, bao gồm cả... mùi máu tươi!"
Tinh Thiết Trúc thích nhất là sinh trưởng trên một loại Tinh Thiết Nham. Cho nên, cả khu rừng này rải rác rất nhiều quái thạch, cộng thêm với việc khu rừng trúc này rất rộng lớn, nếu như có người không cẩn thận tiến vào thì sẽ rất dễ bị lạc trong đó. Tuy nhiên, đối với Diệp Khôn mà nói thì không có vấn đề gì. Khi hắn còn rất nhỏ, chuyện thích hắn thích nhất chính là cùng anh trai mình ở chỗ này chơi trốn tìm, đối với khu vực bên ngoài rừng trúc đã sớm vô cùng quen thuộc.
"Hưu!" Dưới chân Diệp Khôn lóe lên ánh sáng màu hồng, hắn lách qua lách lại đám quái thạch nhanh thoăn thoắt giống như một con linh hồ, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Vừa chạy băng băng bên trong rừng trúc, Diệp Khôn vừa nghiêng tai lắng nghe. Một lúc sau, hai chân hắn bỗng dừng lại, thân hình nhanh chóng nấp sau một khối quái thạch.
Ở phía trước Diệp Khôn sáu bảy mươi trượng, một gã tu sĩ trẻ tuổi đang vất vả nhảy ra khỏi đống quái thạch. Người trẻ tuổi kia thì Diệp Khôn nhận ra được, hắn chính là kẻ ở trong nhóm của đại hán trầm ổn ban nãy.
"Chết tiệt, đây là địa phương quái quỷ nào thế, nhiều tảng đá hình thù kỳ quái như vậy!"
Tu sĩ trẻ tuổi vừa nhảy vừa khẽ lẩm bẩm. Hắn bò lên một khối cự thạch tương đối cao, ngẩng đầu lên nhìn về hướng xa xa.
"Ài, chỗ này cũng khá lớn a. Rốt cục phải làm thế nào mới có thể tìm được vật kia đây? Nếu như ta tìm được thì quốc chủ chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ta." Người trẻ tuổi cười khà khà, hắn hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng của mình. Hắn không chút nào phát hiện ra phía sau hắn xuất hiện một bóng người màu hồng đang xuyên qua đám quái thạch tiến về phía hắn. Chỉ cần thời gian mấy lần hô hấp, bóng người đó đã nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn.
Không khí tử vong lặng lẽ bao trùm lên hắn!