Chỉ cần nhìn một cái, Lý Hoành đã nhận ra đống vật liệu này không ít hơn số vật liệu trên người mười con yêu thú cấp hai.
Tuy nhiên, Lý Hoành là một con người từng trải, y rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường. Y cầm lên một phần vật liệu trên bàn, cẩn thận quan sát một lúc rồi nhíu mày nói:
- Mặc dù những vật liệu này của các hạ đều là ở trên người yêu thú cấp hai, thế nhưng thứ có giá trị nhất là yêu hạch lại không có. Thứ cho tại hạ nói thẳng, giá trị của những vật liệu này... sợ rằng chỉ được hai mươi viên linh thạch.
- Hai mươi viên linh thạch?
Diệp Khôn khẽ cau mày lại.
- Nếu đạo hữu không tin thì có thể cầm bản danh sách này mà xem. Trị giá của mỗi loại vật liệu yêu thú đều được ghi rõ rành rành ngay trên đó.
Lý Hoành mỉm cười, phất tay một cái. Người nhân viên phía sau lập tức lấy ra một quyển sách đưa cho Diệp Khôn. Sau khi nhìn qua một lúc, Diệp Khôn đã tin rằng Lý Hoành không nói dối. Tuy những vật liệu này có thể bán được với giá cao hơn ở ngoài phường thị, thế nhưng thứ Diệp Khôn định bán bây giờ không phải là đống vật liệu này.
Hít sâu một hơi, Diệp Khôn móc Kim Anh Thạch từ trong túi eo ra, sau đó đặt lên trước mặt Lý Hoành, hỏi:
- Thế còn Kim Anh Thạch, Ngự Yêu Phường các người định trả giá bao nhiêu?
- Cái gì? Kim Anh Thạch? !
Sau khi nhìn thấy một viên đá sáng bóng màu vàng kim, vẻ mặt tươi cười của Lý Hoành liền biến mất. Y bỗng đứng vọt dậy, hô lên thất thanh.
Tuy nhiên, y chợt nhận ra mình đã hơi thất lễ. Lý Hoành hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cầm Kim Anh Thạch trên bàn lên.
Cảm nhận được cái lạnh thấu xương trên viên đá, Lý Hoành bỗng phóng ra pháp lực màu trắng nhạt như sương mù tụ lại trên bàn tay. Pháp lực vừa tràn vào Kim Anh Thạch, từ bên trong nó bỗng phun ra một luồng hàn khí lạnh tới thấu xương. Trên bàn tay Lý Hoành bỗng được bao phủ bởi một lớp sương trắng.
- Đúng rồi, đây chính là Kim Anh Thạch.
Nhìn lớp sương trắng kia, trong mắt Lý Hoành hiện lên vẻ vui mừng. Y ngẩng đầu, từ từ giơ lên một ngón tay:
- Một trăm viên linh thạch!
Diệp Khôn khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười không nói gì. Từ sự thất lễ ban nãy của Lý Hoành, hắn đã nhìn ra được Kim Anh Thạch này có thể là vật phẩm mà bọn họ đang cần gấp. Vậy nên, hắn đương nhiên không vội vàng mở miệng.
Nhìn Diệp Khôn vẫn ngồi im tại chỗ, Lý Hoành thầm trách bản thân mình lúc nãy đã hơi hấp tấp. Tuy nhiên, dù sao y vẫn là một người chưởng quỹ của Ngự Yêu Phường. Sau khi do dự một lúc, y liền mở miệng:
- Hai trăm viên linh thạch, đây chính là cái giá cao nhất rồi. Không dấu gì đạo hữu, mặc dù Kim Anh Thạch này là khoáng thạch tam phẩm, thế nhưng giá cả nhiều lắm cũng chỉ đến một trăm năm mươi viên linh thạch. Nếu như không phải đây là vật bản điếm đang cần gấp thì Lý mỗ sẽ không mua với giá hai trăm viên linh thạch đâu.
Diệp Khôn khẽ cau mày, lại lắc đầu thêm lần nữa. Hắn đứng dậy, định cầm Kim Anh Thạch rời đi.
- Đạo hữu dừng bước!
Lý Hoành gượng cười lắc đầu. Nghĩ tới Kim Anh Thạch chính là vật mà vị Đại tiểu thư kia yêu cầu, y cắn răng nói:
- Đạo hữu, hai trăm năm mươi viên linh thạch là cái giá cuối cùng. Cho dù đạo hữu đem bán ở chỗ khác cũng không có cái giá nào cao hơn đâu!
Diệp Khôn dừng bước, trong lòng hắn biết không thể ép giá lên quá cao được. Hơn nữa, cái giá hai trăm năm mươi viên linh thạch đã vượt quá sự mong đợi của Diệp Khôn. Hắn cười nói:
- Được.
Lý Hoành cũng thở phào nhẹ nhõm. Y móc từ trong lồng ngực ra một cái túi linh thạch đưa cho Diệp Khôn. Bất chợt, y hơi chần chừ hỏi:
- Không biết trong tay đạo hữu có còn Kim Anh Thạch nữa không?
- Không còn.
Diệp Khôn mặt không đỏ, tim không đập gấp trả lời. Hắn giơ tay nhận lấy túi linh thạch, sau đó mở ra nhìn. Ngay tức khắc, bên trong bỗng hiện ra một vầng ánh sáng chói mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy!
Nhiều linh thạch thế này đã có thể mua được linh khí không kém rồi nhỉ?
Diệp Khôn kiểm tra lại một chút. Sau khi đếm đủ hai trăm bảy mươi hai viên linh thạch, hắn liền cất túi linh thạch này vào trong túi eo.
Tuy nhiên, hắn cũng không có ý rời đi mà ngẩng đầu cười hỏi:
- Thật ra, lần này tại hạ tới quý phường không chỉ vì muốn bán đồ mà còn muốn mua một ít linh khí. Không biết Lý đạo hữu có thể nói đại khái giá tiền của linh khí cho tại hạ biết được không?
- Đạo hữu muốn mua linh khí?
Lý Hoành nghe vậy liền cười. Y đưa mắt với người nhân viên trẻ tuổi phía sau một cái, người kia liền đưa ra một cuốn sách. Lý Hoành cầm cuốn sách đưa cho Diệp Khôn, nói:
- Nếu đạo hữu muốn mua linh khí nhất phẩm thì có thể tự mình đi xem ở đại sảnh. Tuy nhiên, nếu đạo hữu muốn mua linh khí từ nhị phẩm trở lên, đạo hữu có thể xem đống tư liệu được ghi chép cặn kẽ ở trong cuốn sách này.
"Phong Hành Lý (giày), linh khí nhị phẩm, bên trong được khắc thêm chiến kỹ Ngũ Hành: 'Phong Hành'. Khi sử dụng hai chân sẽ gần như là cưỡi gió, tốc độ được tăng lên rất nhiều. Giá tiền là tám mươi viên linh thạch."
"Hắc Mang Kiếm, linh khí nhị phẩm, được luyện chế từ Hắc Mang Thiết, tăng thêm được rất nhiều linh khí truyền vào. Khi thi triển Khí chiến kỹ có thể tăng thêm hai thành uy lực. Giá tiền là bảy mươi lăm viên linh thạch.
"Vòng tay Ngũ Hành, linh khí nhị phẩm, được luyện chế từ những vật liệu ẩn chứa ngũ hành dung hợp với trận pháp. Khi đeo cái vòng tay này trên người, lúc thi triển chiến kỹ Ngũ Hành sẽ được tăng thêm hai thành uy lực. Giá tiền là chín mươi ba viên linh thạch.
"Liệt Cốt Đao, linh khí tam phẩm, sử dụng xương cốt của yêu thú cấp ba Kim Nhãn Báo để luyện chế. Khi thi triển Khí chiến kỹ sẽ được tăng thêm ba thành uy lực. Trên thân đao có khắc chiến kỹ chuẩn tứ phẩm Liệt Cốt Đao Quyết. Giá tiền là bốn trăm tám mươi viên linh thạch."
...
Sau khi xem xong nhóm linh khí này, Diệp Khôn âm thầm tặc lưỡi một cái. Nên biết rằng, giá tiền của linh khí nhất phẩm thông thường chỉ có mười mấy, hai mươi viên linh thạch. Thế nhưng, giá tiền của linh khí nhị phẩm phải tăng lên gấp mấy lần. Về phần linh khí tam phẩm, giá tiền lại càng cao phải biết!
Tuy nhiên, tiền nào thì của nấy. Hiệu quả từ những linh khí này mang lại đều khiến Diệp Khôn nhìn mà thèm. Chẳng hạn như Phong Lý Hành, nếu như Diệp Khôn đi nó vào, sau đó giải phóng ra trạng thái ba đuôi, tốc độ của hắn có thể so sánh được với một số Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
Hết khoảng thời gian một chén trà, Diệp Khôn mới xem xong hết cuốn sách ghi chép danh sách số linh khí nhị phẩm. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dường như đã dừng lại trước Phong Hành Lý cùng với một cái linh giáp chuẩn tam phẩm Băng Tằm Giáp.
Băng Tằm Giáp, linh khí chuẩn tam phẩm, áo giáp trong bó sát người. Sử dụng tơ băng tằm bện thành, chất liệu mềm mại nhưng có tính dai rất lớn. Có thể ngăn được ba thành tổn thương!
Bởi vì bên trong không bố trí bất kỳ trận pháp nào cho nên Băng Tằm Giáp chỉ được coi là chuẩn tam phẩm. Thế nhưng, với đặc tính ngăn được ba thành tổn thương đã khiến cho Diệp Khôn động tâm!
Chẳng qua, giá của Băng Tằm Giáp cũng rất cao, đòi tận ba trăm viên linh thạch!
Nói cách khác, nếu như Diệp Khôn muốn mua cái Băng Tằm Giáp này, hắn nhất định phải lấy hết số linh thạch vừa bán Kim Anh Thạch cùng vật liệu yêu thú cấp hai lúc này cộng thêm với ba mươi viên linh thạch nữa mới đủ!
- Tại hạ muốn mua Băng Tằm Giáp cùng Phong Hành Lý với giá ba trăm viên linh thạch, thế nào?
Sau khi do dự một lúc, Diệp Khôn ngẩng đầu lên hỏi.
- Ồ? Ánh mắt của đạo hữu rất tốt đó. Tuy cái Băng Tằm Giáp này chỉ là linh khí chuẩn tam phẩm, thế nhưng nó cũng có chỗ hơi đáng tiếc. Phải biết rằng Băng Tằm chính là yêu thú cấp bốn, loại tơ nó phun ra chính là vật liệu được dùng để luyện khí. Chỉ tiếc, trong lúc luyện chế đã xuất hiện sai sót khiến nó trở thành linh khí chuẩn tam phẩm. Nếu như đem so sánh về đặc tính, một số linh khí tam phẩm còn kém hơn cả nó. Ba trăm viên linh thạch đã là cái giá thấp nhất rồi.
Trên mặt Lý Hoành hiện lên nụ cười khôn khéo. Trong lúc Diệp Khôn đang thất vọng, y bỗng nhiên đổi giọng:
- Tuy nhiên, nếu đạo hữu có thể đưa cho Ngự Yêu Phường chúng ta thêm một viên Kim Anh Thạch nữa, Băng Tằm Giáp cùng Phong Hành Lý sẽ thuộc về đạo hữu. Ý đạo hữu thế nào?
Chỉ cần một viên Kim Anh Thạch? !
Cả người Diệp Khôn run lên. Hắn không ngờ chỉ vì một viên Kim Anh Thạch, Lý Hoành lại nguyện ý dùng số linh khí trị giá đến gần bốn trăm viên linh thạch trao đổi với hắn.
Thế nhưng, một khắc sau đó, Diệp Khôn bỗng nhìn thấy khóe mắt Lý Hoành vừa lóe lên một tia sáng. Hắn cảm thấy rùng mình, gượng cười lắc đầu nói:
- Cuộc mua bán này thật lời lãi. Đáng tiếc, trong tay tại hạ chỉ có duy nhất một viên Kim Anh Thạch nhặt được ở một cái đầm sâu trong dãy núi Phong Tuyệt mà thôi.
- Ồ? Đầm sâu trong dãy núi Phong Tuyệt? !
Trong đầu Lý Hoành chợt nghĩ, sau đó nở nụ cười:
- Đã vậy, nếu như đạo hữu chỉ cho Lý mỗ cái đầm sâu ở đâu, Lý mỗ sẽ làm chủ bán cho đạo hữu Phong Hành Lý cùng Băng Tằm Giáp với giá ba trăm viên linh thạch.
- Được!
Diệp Khôn hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy giấy bút vẽ ra bản đồ dẫn tới cái đầm sâu. Tiếp theo, hắn móc từ trong túi eo ra ba trăm viên linh thạch đưa cho Lý Hoành.
Sau khi nhân viên cửa hàng mang Phong Hành Lý cùng Băng Tằm Giáp tới, Diệp Khôn liền vội vàng thay vào. Cái Băng Tằm Giáp này lạnh như băng, dùng tay sờ vào giống như đang sờ lên một khối băng vậy. Tuy nhiên, cơ thể Diệp Khôn lúc này đã nóng lạnh bất xâm, dĩ nhiên hắn không cần để ý tới một chút rét lạnh này. Mặc chiếc áo giáp này vào không hề cản trở hoạt động của hắn.
Còn Phong Hành Lý thì lại tương đối đặc biệt. Hình dáng của nó cũng không khác gì những chiếc giày bình thường. Sau đi khi vào, Diệp Khôn bỗng cảm thấy bước chân của mình đã trở nên linh hoạt hơn. Hơi thích ứng một chút, hắn cảm thấy cho dù mình không sử dụng trận pháp "Phong Hành", tốc độ của hắn cũng được tăng thêm không ít.
Sau khi giao dịch được hoàn thành, Lý Hoành đã tự mình đưa Diệp Khôn ra khỏi phường thị. Vừa quay đầu bước đi, vẻ mặt tươi cười của Diệp Khôn lúc nói lời từ biệt với Lý Hoành đã trở nên nghiêm trọng.
Hắn không ngờ một viên Kim Anh Thạch lại mang tới cho hắn một chút phiền phức nhỏ. Ban nãy, sở dĩ Lý Hoành nói muốn dùng Băng Tằm Giáp cộng với Phong Hành Lý đổi lấy một viên Kim Anh Thạch, e rằng đây chỉ là ý muốn ngầm thăm dò thử. Nếu không phải Diệp Khôn kìm nén sự tham lam trong lòng từ chối, nói không chừng Lý Hoành sẽ hoài nghi trên người hắn vẫn còn Kim Anh Thạch, đó chẳng khác nào tự dẫn lửa lên người.
Đưa bản đồ cho Lý Hoành, cho dù bọn họ có đi tìm hay không cũng chẳng liên quan tới Diệp Khôn. Hơn nữa, lấy một cái tin tức cộng thêm ba trăm viên linh thạch mua được Băng Tằm Giáp cùng Phong Hành Lý sẽ giảm bớt đi không ít phiền toái. Đồng thời, hai đồ vật này còn trợ giúp hắn trong lần Chư Quốc Võ Đấu Hội sắp diễn ra. Lần mua bán này không hề bị lỗ chút nào.
Về phần đám người Lý Hoành có tìm ra được Kim Anh Thạch dưới đầm sâu nữa hay không, Diệp Khôn cũng chẳng quan tâm. Mục tiêu chính của hắn lần này chính là lọt vào trong tốp mười người đứng đầu Chư Quốc Võ Đấu Hội. Mười người tu sĩ đứng đầu có thể trực tiếp được bái nhập vào Nam tam tông. Sau khi Võ Đấu Hội kết thúc, hắn sẽ tiện đường đi tới Đế quốc Vân Cảnh. Có thời gian hắn sẽ vào trong cái đầm sâu kia tìm kiếm xem có còn Kim Anh Thạch nữa hay không.
Rời khỏi Ngự Yêu Phường, Diệp Khôn lập tức lẫn vào trong dòng người đi đường. Sau khi đi lại một hồi, thấy phía sau không có người theo dõi thì hắn mới bắt đầu sải bước đi về phía nội thành.
Vốn hắn còn muốn đi dạo một lúc ở phường thị phía bắc, thế nhưng tất cả số linh thạch trên người hắn đã đập hết vào Băng Tằm Giáp cùng Phong Hành Lý rồi. Túi tiền đã trống rỗng, Diệp Khôn cũng chẳng còn muốn đi dạo nữa.
Thế nhưng, trong lúc hắn sắp đi tới gần nội thành, bỗng có một bóng người nhìn khá quen đang lảo đảo xông ra từ trong đám người đi đường chạy thẳng về hướng nội thành.