- Bích Không Tử Khí Trúc? Nó là loại cây gì?
Trong đầu Diệp Khôn chợt nghĩ, hắn liền vội vàng hỏi lại. Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, Diệp Khôn biết rõ tầm mắt của hắn tuyệt đối không thể so sánh được với Thao Thiết. Hiện giờ, câu hỏi về lai lịch của cây trúc thần bí này đều được Diệp Nam Thiên cùng tổ tiên Diệp gia tìm kiếm nhưng không ra. Thế nhưng, dường như lão yêu quái này biết được lai lịch của cái cây trúc thần bí kia.
- Đây mới chỉ là suy đoán của bản tôn. Tuy nhiên, dựa theo lời của thằng nhóc kia, nó chỉ giống với mỗi Bích Không Tử Khí Trúc mà thôi. Chẳng qua, tại sao cái vùng đất hẻo lánh này lại sinh ra Bích Không Tử Khí Trúc...
Sau khi nói ra mấy câu khó hiểu, Thao Thiết liền không nói câu nào nữa. Diệp Khôn hiểu rõ, ngoại trừ lão gia hỏa này tự nguyện nói ra thì không có cách nào có thể moi được tin tức từ miệng của y.
Tuy nhiên, từ sự ngạc nhiên lẫn hoài nghi bên trong giọng nói của Thao Thiết, Diệp khôn có thể đoán ra được cái cây Bích Không Tử Khí Trúc này chắc chắn là một thứ bảo bối.
Diệp Khôn ngẩng đầu, nói với Diệp Nam Thiên:
- Tộc trưởng, chẳng lẽ cây Bích... trúc thần bí...
- Đúng vậy. Chỉ còn không tới ba tháng nữa sẽ đến giai đoạn mười năm một lần.
Diệp Nam Thiên nhìn thấy sự cấp bách bên trong ánh mắt Diệp Khôn, ông mỉm cười gật đầu. Bất chợt, ánh mắt của ông cũng lập tức trở nên nóng rực. Ông nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, trong miệng nói ra từng câu từng chữ:
- Từ giờ đến ngày tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội còn chưa tới nửa năm nữa. Diệp Khôn, trong nửa năm này, cháu có thể đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng không?
Diệp Khôn mỉm cười, ánh mắt rất kiên định, nói:
- Tộc trưởng, trước khi đến đây, thật ra cháu đang chuẩn bị lên kế hoạch khổ tu bên trong dãy núi Phong Tuyệt thêm nửa năm nữa. Cháu muốn thông qua những trận chiến thực sự để ngưng luyện tiếp nguyên lực, sau đó sẽ đánh sâu vào cảnh giới Trúc Cơ Kỳ!
- Tốt, tốt lắm!
Diệp Nam Thiên thở mạnh ra một hơi. Ông đưa tay vỗ vào bả vai Diệp Khôn mấy cái thật mạnh, nói chân thành:
- Ta biết cháu đang lo lắng điều gì. Thế nhưng, nhiệm vụ quan trọng nhất của cháu bây giờ chính là cố gắng mà tu luyện, sớm ngày đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng. Đến lúc đó, cháu chỉ cần sử dụng linh nhũ của cây trúc thần bí này là có thể đạt tới Trúc Cơ Kỳ. Lần này, Diệp gia chúng ta có thể khiến các nước khác tham gia Chư Quốc Võ Đấu Hội phải kinh ngạc rồi!
Cảm nhận được bàn tay của Diệp Nam Thiên trên vai mình đã nặng hơn, Diệp Khôn bỗng có chút do dự.
- Yên tâm, thực lực chân chính của Diệp gia đã vượt xa vẻ đơn giản bên ngoài. Hừ, Diệp gia chúng ta tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng ra cái linh mạch nhị phẩm này!
Diệp Nam Thiên cười nói. Cái dã tâm sục sôi chôn sâu trong lòng ông đã được thể hiện rất rõ qua những câu nói này!
...
Sau khi chào Diệp Nam Thiên, Diệp Khôn liền đi tới tiểu viện nơi cha mẹ hắn sống trong nội viện. Lần tiến vào dãy núi Phong Tuyệt này, hắn đẫ quyết tâm phải đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng. Nếu không đạt tới thì hắn nhất định không ra!
Dọc đường đi, Diệp Khôn cũng cẩn thận nghĩ lại câu nói cuối cùng của Diệp Nam Thiên.
Thực lực của Diệp gia vượt xa vẻ đơn giản bên ngoài?
Chẳng lẽ, ngoại trừ ba vị tu sĩ Trúc Cơ là Diệp Nam Thiên, Diệp Thiên Nhai cùng Diệp Thanh Bình, Diệp gia còn tồn tại những vị tu sĩ Trúc Cơ khác? !
Nếu như trước khi được nghe cái bí mật kia thì Diệp Khôn chắc chắn sẽ không tin đây là sự thật. Thế nhưng, hiện giờ hắn đã biết Diệp gia có một vật thần kỳ như "Bích Không Tử Khí Trúc", cứ mỗi mười năm lại có thể làm cho một người tu sĩ tăng thêm tỷ lệ đánh sâu vào Trúc Cơ. Nói vậy, Diệp gia còn tồn tại thêm mấy vị tu sĩ Trúc Cơ cũng là điều hợp tình hợp lý!
Diệp Khôn khẽ nheo mắt lại. Đến lúc này, hắn mới phát hiện ra được một việc: Dường như Diệp gia không có đơn giản như hắn nghĩ...
Rất nhanh, Diệp Khôn đã đi tới trước tiểu viện nơi cha mẹ hắn ở. Trong ánh mắt lo lắng khi từ biệt của mẹ, Diệp Khôn bước về tiểu viện của mình. Hắn lấy tất cả linh thạch cùng linh dược cho vào một cái túi lớn giắt trên lưng. Nhân lúc trời đang tối, hắn liền nhanh chóng đi ra khỏi thành Trúc Hải.
Rừng cây rậm rạp xuất hiện ngay trước mặt Diệp Khôn. Bên trong khu rừng rậm vang lên từng tiếng thú gầm không ngớt bên tai.
Nhìn khu rừng rậm nguyên sinh chỉ có bóng tối bao phủ, Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu.
- Dãy núi Phong Tuyệt, ta trở lại đây!
...
- Rống!
Một tiếng thú gầm rất lớn vang lên bên trong khu rừng rậm âm u. Bất chợt, một con hổ lớn có hai cái vuốt lửa bỗng nhảy lên cao. Nó dùng cái khí thế sét đánh không kịp bịt tai đánh thẳng tới một bóng người nào đó.
Bên trên cái vuốt lửa kia ẩn chứa một nguồn lực lượng khổng lồ. Nó khiến không khí ở xung quanh méo lại giống như nổi lên từng con sóng nhỏ. Thế nhưng, bóng người đứng dưới sắp bị một vuốt kia đập nát lại bỗng nhiên hành động!
Nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn tuôn trào ra hai cánh tay, sau đó ngưng tụ lại trên bàn tay giống như những con sóng màu xanh. Cùng lúc đó, dưới chân y cũng xuất hiện một ngọn lửa cháy hừng hực. Y chỉ di động trong phạm vi một tấc vuông đã tránh được một vồ của con Hỏa Đề Hồ này. Sau đó, nguyên khí trên hai tay y liền hóa thành một cái miệng sói, cắn mạnh vào cổ của Hỏa Đề Hổ!
Lực lượng khổng lồ làm xương cổ của Hỏa Đề Hổ nát tan chỉ trong nháy mắt. Máu tươi từ trên người nó bắn ra, dội từ đầu xuống chân bóng người kia!
Bóng người nọ lắc đầu, đưa tay lên lau máu trên mặt. Sau khi máu trên mặt được lau sạch, một khuôn mặt kiên nghị bỗng hiện ra. Người nọ chính là Diệp Khôn.
Hiện tại hắn đã tiến vào trong dãy núi Phong Tuyệt này gần được một tháng. Trong một tháng này, hắn đã giết chết không dưới một trăm con yêu thú!
Đối với khu rừng rậm nhiệt đới hoang dã, nguyên sơ nhu dãy núi Phong Tuyệt, cái không bao giờ thiếu chính là yêu thú.
Mà việc chiến đấu cùng săn giết yêu thú như vậy đối với sự tăng cường thực lực của hắn cũng được tăng lên khá nhiều. Ngoại trừ nguyên lực càng lúc càng được ngưng luyện, vào năm ngay đầu tiên khi tiến vào dãy Phong Tuyệt, Ngự Thú Tâm Kinh của hắn đã đạt tới tầng thứ tư.
Sau khi ném cái xác hổ lên mặt đất, Diệp Khôn nhanh chóng lấy từ trong túi ra một cái dao đá. Động tác của hắn rất nhanh nhẹn, chỉ một lát đã xẻ được đầu Hỏa Đề Hổ lấy ra một viên yêu hạch dính đầy máu cùng não. Tiếp theo, hắn lau viên yêu hạch vào lớp lông bên ngoài Hỏa Đề Hổ, sau đó mới nhét nó vào túi eo.
- Sáu mươi ba viên.
Diệp Khôn hài lòng cười một tiếng. Dù sao, không phải bất cứ con yêu thú nào cũng có yêu hạch bên trong cơ thể. Đánh chết hơn một trăm con yêu thú kiếm được sáu mươi viên yêu hạch đã coi như khá rồi.
Cái đáng tiếc nhất chính là bộ da trên người yêu thú. Nếu đem những bộ da này đi bán thì hắn cũng kiếm được một khoản tiền kha khá. Tuy nhiên, mục đích chính của hắn khi tiến vào dãy núi Phong Tuyệt chính là để tu luyện, không phải đi vì tiền. Diệp Khôn cũng ngầm tiếc rẻ thi thể của những con yêu thú này mà thôi.
Nhìn sắc trời đang dần dần tối đi, Diệp Khôn bắt đầu nhặt vài cành cây ở xung quanh gom lại thành một đống. Hắn vươn bàn tay ra, sau đó vận chuyển Hỏa Hồ chiến kỹ. Diệp Khôn dùng ngọn lửa cháy hừng hực ở hai tay hong khô những cành cây còn ẩm. Qua thời gian một nén nhang, một đống lửa trại đã được đốt lên trong rừng. Sau khi cắt ra mấy miếng thịt Hỏa Đề Hổ đặt lên trên đống lửa, Diệp Khôn đặt mông ngồi xuống đất, chép miệng nói:
- Lão gia hỏa, số lượng yêu hạch trong tay ta lúc này đã đủ trao đổi một số đồ với lão chưa?
- Chưa đủ!
Giọng nói của Thao Thiết vang lên trong đầu hắn. Bên trong đó hiện lên sự tham lam vô cùng.
- Khốn kiếp! Rốt cuộc thì lão có muốn làm ăn với nhau nữa không? Lão nên biết, Thao Thiết chi vị trong cơ thể ta hiện giờ có thể tiêu hóa hết những viên yêu hạch này rồi. Ta mà ăn hết thì lão đừng có trách.
Diệp Khôn vừa nói, vừa lấy một viên yêu hạch từ trong túi eo ra. Sau đó định ném vào trong miệng mình.
- Hừ, nhân loại ngu xuẩn. Trò này đã được ngươi làm hơn ba mươi lần trong một tháng nay rồi.
Thao Thiết mở lời chế giễu.
Diệp Khôn nghe vậy liền thôi. Hắn vứt viên yêu hạch vào lại trong túi eo, vẻ mặt đau khổ nói:
- Lão yêu quái, số lượng yêu hạch hiện giờ của ta đã đủ đổi một bộ chiến kỹ tam phẩm rồi đúng không?
- Nhân loại tham lam. Đây là bản tôn lo lắng cho ngươi mà thôi. Hiện giờ thực lực của ngươi ở trong đám tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng cũng rất khá rồi. Cho dù ta có cho ngươi một bộ chiến kỹ tam phẩm. Thế nhưng, dựa vào tư chất của ngươi, trong vòng nửa năm nay có thể đạt tới cảnh giới Thú Ý hay không thì còn chưa biết được. Cái cần nhất lúc này chính là không ngừng gia tăng hai bộ chiến kỹ kia trước đã. Mà bộ chiến kỹ bản tôn sắp sửa đưa cho ngươi cũng có chút liên quan tới một bộ chiến kỹ của ngươi đó. Khặc khặc khặc!
Thao Thiết nhếch miệng cười, nói:
- Nó là chiến kỹ của Hỏa Linh Yêu Hồ. Mặc dù bản tôn chỉ đơn giản hóa ra một bộ "Hỏa Hồ chiến kỹ" từ trong chiến kỹ của Hỏa Linh Yêu Hồ, thế nhưng bộ chiến kỹ này cũng đã đạt tới tứ phẩm rồi.
- Chiến kỹ tứ phẩm?
Diệp Khôn kinh hãi. Tuy nhiên, hắn tỉnh táo lại rất nhanh. Mặc dù lời nói của Thao Thiết có chút suy tính cho hắn, thế nhưng Diệp Khôn cũng không tin Thao Thiết có lòng tốt đến vậy. Chắc chắn chuyện này có điểm gì đó khác thường!
Hai mắt hắn khẽ nheo lại, cười lạnh nói:
- Nói đi, lão có yêu cầu gì?
- Một trăm viên yêu hạch cấp một cộng với một nửa linh nhũ từ Bích Không Tử Khí Trúc, được chứ?
Thao Thiết cười khặc khặc mấy tiếng, nói.
- Không được!
Sắc mặt Diệp Khôn chợt đổi, từ chối không một chút do dự:
- Hẳn lão cũng biết, linh nhũ này chính là thứ ta dùng để đánh sâu vào bình cảnh Trúc Cơ đó!
- Hừ, bản tôn đã nói trước với ngươi rồi còn gì. Thức hải của ngươi đã được bản tôn đả thông từ lâu. Cho dù ngươi có là kẻ ngu không còn thuốc chữa thì một nửa linh nhũ cũng đủ cho ngươi tiến giai Trúc Cơ rồi. Hơn nữa, linh nhũ từ Bích Không Tử Khí Trúc lại đem đi dùng để tiến giai Trúc Cơ thì thật sự quá phí phạm của trời!
Thao Thiết cười lạnh, nói.
- Ồ? Vậy rốt cuộc Bích Không Tử Khí Trúc là cái gì? Lão yêu quái, chẳng lẽ cây trúc này có lai lịch rất lớn?
Diệp Khôn tò mò, hỏi.