• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa thấy cửa phòng được khép lại, Diệp Khôn liền vội vàng lấy từ trong túi eo ra hai gốc linh dược không có phẩm cấp. Sau khi ăn vào hai gốc linh dược, một lượng lớn linh khí bỗng tràn vào trong bụng, ước chừng hết thời gian một nén hương hắn mới mở mắt ra.

"Hô, cuối cùng cũng được no bụng, đói chết ta rồi!" Diệp Khôn sảng khoái ợ lớn một tiếng, cảm giác khô cạn trong kinh mạch dần dần được linh khí khôi phục lại như ban đầu. Đến lúc này Diệp Khôn mới khoanh chân ngồi trên giường.

Câu nói cuối cùng của Diệp Nguyệt trước khi đi rõ ràng ám chỉ điều gì đó. Cũng khó trách tại sao không khí bên trong gia tộc đang rất khẩn trương. Nước Ngũ Kiếm vốn có thực lực mạnh mẽ, tuy nói hắn đã giết chết nhóm tu sĩ lẻn vào này nhưng ai biết được nước Ngũ Kiếm có phái thêm nhóm thứ hai, thứ ba nào nữa hay không?

Cho dù Diệp gia có thể đem toàn bộ những nhóm tu sĩ này giết chết, nhưng ai biết được nước Ngũ Kiếm có hay không thẹn quá hóa giận trực tiếp xuất binh khiêu chiến?

Hơn nữa, trong lòng Diệp Khôn cũng rõ ràng uy hiếp lớn nhất tuyệt đối không phải là nước Ngũ Kiếm. Cho dù thực lực nước Ngũ Kiếm so với Diệp gia mạnh hơn, nhưng mạnh hơn thì vẫn nằm trong giới hạn của nó. Nếu như hai nước thật sự khai chiến, kể cả nước Ngũ Kiếm đánh thắng nước Vạn Trúc thì cũng là việc giết địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm. Nhưng nếu như tin tức Diệp Gia có linh mạch bị lọt ra ngoài thì tuyệt đối không chỉ có một mình nước Ngũ Kiếm mang đến nguy hiểm cho nước Vạn Trúc. Nếu chờ cho mấy nước đứng đầu trong hai mươi nước vùng Nam bộ như nước Thiên Kình hành động thì nước Vạn Trúc căn bản không có lực để phản kháng!

"Phải mau chóng tăng lên thực lực!"

Diệp Khôn hít sâu một hơi, xem xét một chút thương thế trên cơ thể. Theo như lời của Diệp Nguyệt thì hắn ít nhất phải mất một tuần mới có thể xuống giường. Tuy nhiên việc này đối với hắn lại không tính là gì, năng lực tiêu hóa mạnh mẽ của hắn sẽ rất nhanh tiêu hóa linh dược hấp thu hết dược hiệu. Hơn nữa, hiệu quả lớn nhất trong linh dược chính là hiệu quả chữa thương. Mặc dù trận chiến này hắn bị thương không nhẹ nhưng hắn đã phục dụng Luyện Cốt Thảo nên xương cốt rất chắc chắn, cho nên trận chiến vừa rồi không đả thương được đến xương cốt của hắn. Bằng vào kinh nghiệm sống bên trong Phong Tuyệt sơn mạch, hắn chỉ cần ba ngày là có thể tự mình xuống giường.

Tuy nhiên, ba ngày này Diệp Khôn cũng không muốn trôi qua lãng phí như vậy. Diệp Khôn từ trong túi eo lấy ra Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết, hắn nằm ở trên giường cầm nó lật qua lật lại.

Sau khi cùng tu sĩ mặt lạnh nước Ngũ Kiếm giao chiến, Diệp Khôn đã biết được tầm quan trọng của chiến kỹ trong chiến đấu. Cho dù hắn có tu luyện chiến kỹ nhất phẩm đến trình độ uyên thâm, nhưng đối mặt với mấy tên gà mờ tu luyện chiến kỹ tam phẩm thì vẫn như cũ có chút quá sức. Cái này cũng khó trách, Tu Tiên Giới trải qua mấy ngàn năm tích lũy kinh nghiệm chiến đấu thực tế sáng tạo ra chiến kỹ, chiến kỹ từ lâu đã được phân ra phẩm cấp, hắn sao có thể phá vỡ được quy luật này?

...

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Khôn đều đúng giờ phục dụng linh dược. Thời gian còn lại hắn đều đem mười mấy trang sách viết về Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết đọc đi đọc lại. Bởi vì Diệp Khôn bị thương nên không thể nào bắt tay vào tu luyện, hắn chỉ biết mải mê cắm đầu vào mấy chiêu thức ghi lại bên trong chiến kỹ.

Trong thời gian đó Diệp Nguyệt có tới mấy lần, nàng thấy Diệp Khôn nghe theo lời mình nằm im trên giường nên chỉ nói chuyện với hắn vài câu sau đó liền vội vàng rời đi. Nhìn thấy hai hàng lông mày của Diệp Nguyệt cứ nhíu chặt, Diệp Khôn có thể biết được thế cục hiện tại của hai mươi nước vùng Nam bộ bắt đầu có chút khẩn trương rồi. Chẳng qua, đây cũng không phải là việc hắn có thể dễ dàng can thiệp vào. Diệp Khôn không để ý đến chuyện bên ngoài nữa, hắn toàn tâm toàn ý tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.

Chớp mắt đã qua ba ngày, Diệp Khôn gỡ đống băng vải trên người mình ra, vết thương bên dưới quả nhiên đúng như dự đoán của hắn tất cả đều đã đóng vẩy. Diệp Khôn hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng đi ra.

Đây là một cái sân nhỏ độc lập xung quanh gieo trồng Tinh Thiết Trúc, nơi này rõ ràng chính là chỗ sâu nhất bên trong Diệp gia!

"Xem ra việc mình đánh chết những tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm đã khiến đại bá coi trọng mình rồi." Diệp Khôn khẽ mỉm cười. Thật đúng lúc, hắn hiện tại có thể toàn tâm toàn ý tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết rồi.

Đứng ở trong sân, hai mắt Diệp Khôn nhắm lại, tất cả các chiêu thức của Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết hiện lên trong đầu hắn.

Bản công pháp mạnh nhất của Diệp gia quả nhiên bất phàm. Nó được chia ra làm ba loại chiêu thức trụ cột và ba loại chiêu thức tổ hợp cùng một loại ý nghĩa sâu xa.

Ba loại chiêu thức trụ cột được gọi là thức mở đầu, theo thứ tự chính là: Lang Nha Thức, Lang Hành Thức, Lang Trảo Thức. Đây cũng chính là ba loại vũ khí cường đại nhất của loài sói: hàm răng, tốc độ và móng vuốt.

Mà ba loại chiêu thức tổ hợp còn lại chính là Lang Giảo (cắn), Lang Tê (xé), Lang Hào (hú). Nếu đem ba loại chiêu thức tổ hợp này kết hợp hai thành một thì nói lên ý nghĩa sâu xa chính là "Tàn Lang Khiếu Nguyệt"!

Ngày trước ở trên lôi đài, Diệp Nhạn đã thi triển ra một loại chiêu thức trụ cột "Lang Nha Thức" cùng với chiêu thức tổ hợp chính là "Lang Giảo". Từ đó có thể thấy Diệp Nhạn mới chỉ nắm giữ được Lang Nha Thức, Lang Hành Thức hai loại chiêu thức trụ cột. Về phần chiêu cuối cùng Diệp Nhạn thi triển ra lúc liều mạng "Tàn Lang Khiếu Nguyệt" thì lại rất nông cạn, ngay cả trụ cột còn chưa nằm vững, hắn có thể phát ra một thành uy lực của chiêu này đã là tốt lắm rồi.

Hơn nữa, trải qua mấy ngày nghiên cứu, Diệp Khôn phát hiện ra chiêu này về ý nghĩa thâm ảo có rất nhiều thiếu sót. Vào thời điểm thi triển ra chiêu thức, bản thân mình cũng phải gánh chịu thương tổn rất lớn, có thể nói là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn thất tám trăm. Chẳng qua, nghĩ đi nghĩ lại thì Diệp Khôn cũng hiểu. Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết vốn là công pháp nhị phẩm, bởi vậy chiêu thức thâm sâu khó hiểu nên mới có thể tăng lên thành công pháp chuẩn tam phẩm. Chiêu thức không trọn vẹn cũng là điều hiển nhiên.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận rút ra được kết luận, Diệp Khôn chợt mở hai mắt. Cùng lúc đó, dưới chân hắn cũng đột nhiên di chuyển.

Hắn bước ra một bước. Bước này của Diệp Khôn hoàn toàn khác với Hỏa Hồ Thân Pháp. Hỏa Hồ Thân Pháp luôn chú trọng tự nhiên cùng linh hoạt, một bước này của hắn có thể nói là mau lẹ mà hung mãnh.

Đây chính là một chiêu thức trụ cột trong "Lang Hành Thức". Sở dĩ Diệp Khôn lựa chọn tu luyện cái này cũng là trải qua suy nghĩ kĩ càng. Sau khi nghiên cứu, hắn phát hiện Lang Hành Thức chính là vừa là trụ cột vừa là điểm mấu chốt của Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết. Hơn nữa, Diệp Khôn đã tu luyện qua thân pháp võ học "Phá Không Lang Hành" được đơn giản hóa ra từ "Lang Hành Thức" nên hắn tu luyện cái này càng thêm dễ dàng.

"Cạch cạch cạch..." Bên trong sân, Diệp Khôn đang không ngừng di chuyển giống như một con rối không biết mệt mỏi. Khát thì uống nước, đói ăn linh dược, mệt mỏi liền khoang chân ngồi nhưng trong đầu lại không ngừng suy diễn chiêu thức. Hằng ngày, buổi sáng tu luyện Lang Hành Thức, tới ban đêm lại tiếp tục tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh.

Luyện tập như vậy kéo dài hết nửa tháng. Trong nửa tháng này, Diệp Khôn dường như trở thành một người bị lãng quên, ngay cả Diệp Nguyệt cũng rất ít khi tới nơi này. Tuy nhiên nàng vẫn phái thị nữ mỗi ngày đưa cơm tới đúng giờ cho hắn, mỗi ngày một gốc linh dược không chút trì hoãn.

Đối với việc này, Diệp Khôn cũng có chút nghi ngờ tại sao Diệp Nam Thiên không truyền gọi hắn tới. Nhưng nếu như linh dược mỗi ngày đều mang tới đầy đủ thì hắn cũng lười suy nghĩ, toàn tâm toàn ý đằm chìm vào việc tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.

Nửa tháng nháy mắt cái là qua, bên trong sân nhỏ, cước bộ của Diệp Khôn thi triển ra giống như hồ điệp xuyên hoa, đạp từng bước thật mạnh trên mặt đất. Mỗi lần bước ra một bước, hai tay hắn lúc thì thi triển Lang Nha Thức, lúc lại là Lang Trảo Thức không gián đoạn tí nào. Tuy nói chiêu thức thi triển ra không hoàn toàn giống với Hỏa Hồ chiến kỹ nhưng căn bản vẫn có cùng một đạo lí.

"Hô..."

Sau khi thực hiện xong một trăm linh tám chiêu bộ pháp, Diệp Khôn vẫn như cây lao đứng nguyên tại chỗ. Linh khí bao quanh người hắn giống như một lớp sương mù, theo từng tiếng thở ra trọc khí nặng nề nhất thời biến mất không còn tung tích.

Hai mắt mở ra, Diệp Khôn nhìn xung quanh sân nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười hài lòng.

Cả cái sân nhỏ hiện tại đầy bùn đất, trên mặt đất hiện lên rất nhiều dấu chân, nếu như chú ý đếm thì dấu chân trên mặt đất vừa đúng một trăm linh tám cái. Dấu chân trên mặt đất có độ sâu giống y như nhau, đều là có độ sâu ba tấc. Trong vòng nửa tháng, Diệp Khôn đã bước hết mười vạn bước mới tạo nên được dị tượng như ngày hôm nay.

Hiện tại, hắn đã hiểu được căn bản chiêu thức của ba chiêu trụ cột: Lang Hành Thức, Lang Nha Thức và Lang Trảo Thức. Diệp Khôn phát hiện, nếu như mình muốn hoàn toàn đạt được cảnh giới Thú Hình mà chỉ dựa vào khổ luyện như vậy thì việc này rất khó thực hiện được. Tuy nhiên, bản thân Diệp Khôn đã có kinh nghiệm tu luyện Hỏa Hồ chiến kỹ nên trong đầu hắn đã sắp xếp được một kế hoạch đầy đủ rồi.

Chẳng qua, kế hoạch này không thể áp dụng ở đây được.

"Đến lúc phải ra ngoài nhìn một cái rồi." Diệp Khôn lẩm bẩm một câu. Hắn trở vào trong phòng đem túi eo cùng túi linh thạch cất lại trên người, sau đó bước ra đến sân nhỏ thì bất ngờ gặp phải Diệp Nguyệt đang đi nhanh tới.

"Nguyệt tỷ." Diệp Khôn kêu lên một tiếng để bắt chuyện. Hắn phát hiện ra khí sắc của Diệp Nguyệt so với nửa tháng trước đã tốt hơn khá nhiều, ít nhất hai đường lông mày trên khuôn mặt u sầu đã bớt nhíu lại.

Chẳng lẽ sự tình phát sinh chuyển biến mới?

Trong lúc hắn đang suy tư, Diệp Nguyệt cũng đã nhìn thấy Diệp Khôn, nàng nhoẻn miệng cười: "Khôn đệ, vết thương trên người đệ đã lành hết chưa?"

"Sớm đã lành hết rồi, nếu như ngày ngày ở chỗ này, cơ thể ta sẽ rất nhanh bị mục nát mất." Diệp Khôn cười khổ nói: "Nguyệt tỷ, lần này tỷ tới để chuyển lời của đại bá sao?"

"Không sai, cha tỷ vừa mới xuất quan, đúng lúc sai ta đến tìm đệ." Diệp Nguyệt gật đầu nói.

"Xuất quan?" Diệp Khôn có chút kinh hãi, chẳng lẽ tộc trưởng đã đột phá?

Nhìn bộ dáng tươi cười không đáp của Diệp Nguyệt, trong lòng Diệp Khôn cũng rất vui mừng!

Phải biết rằng, Diệp Nam Thiên cũng đã từng là thiên tài giống như Diệp Ưng. Năm ông hai mươi ba tuổi đã tấn chức Tiên Thiên đệ bát tầng, hai mươi lăm tuổi đạt tới tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng, ba mươi tuổi bước vào Trúc Cơ. Suốt mười lăm năm sau đó tu vi vẫn trì trệ không tiến thêm, đủ thấy tu sĩ Trúc Cơ muốn tấn chức gặp khó khăn cỡ nào. Tuy nhiên, nếu như hiện tại Diệp Nam Thiên đột phá, vậy thì Diệp gia sẽ có thêm phần nắm chắc đối mặt với nước Ngũ Kiếm.

Rất rõ ràng, sở dĩ nước Ngũ Kiếm mạnh mẽ như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là bên trong nước Ngũ Kiếm có một gã tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ trấn giữ!

Thảo nào mà khoảng thời gian này không thấy tộc trưởng triệu kiến ta!

Trên mặt Diệp Khôn lộ rõ vẻ mừng rỡ, đi theo Diệp Nguyệt tới lầu các phía hậu viện.

Trong lúc hai người rời đi, mấy tên đệ tử phụ trách việc quét dọn của Diệp gia lại đang đứng ngây ngốc trước cái sân nhỏ lúc trước Diệp Khôn đã ở. Khi bọn họ thấy một trăm linh tám bước chân sâu ba tấc bên trong sân nhỏ thì cả đám không khỏi đứng đần ngay tại chỗ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK