Ước chừng một lúc lâu sau, từng đôi tỷ thí đã xong, mọi người chờ mong trận tỷ thí sắp bắt đầu.
- Ai! Các ngươi nói xem lần này thằng đần kia có dám giở trò như lúc nãy không?
- Ta nghĩ hắn không có khả năng giở trò nữa đâu, hắn đã bị thay đổi quần áo, giờ quy tắc cũng đã biết, ta nghĩ ta cũng có thể đả bại hắn chứ đừng nói chi đến Diệp Văn.
- Theo lý thì hắn thua là điều không còn nghi ngờ gì cả, nhưng ta cảm giác thấy tên tiểu tử kia còn có thể giở trò khác nữa đấy.
- Ha ha, hắn dám giở trò gì sao? hắn dám giở trò gì chắc hắn chắn sống rồi, còn nếu tuân theo quy tắc thì xem hắn chạy đâu cho thoát đây.
- Thách đấu tỷ võ, Diệp Văn đấu với Diệp Không.
Lão quản gia Diệp tài hô lên. Diệp Không và Diệp Văn hai bên đi lên lôi đài.
Diệp Không đứng trên lôi đài không ngớt hỏi thăm:
- Nhị ca, quy tắc thứ năm có phải là cấm công kích vào mặt, mắt vào bộ hạ của đối phương? Quy tắc thứ sáu có phải là cấm sử dụng ám khí, quy tắc thứ bảy có phải là cấm sử dụng vũ khí khi chưa được cho phép.
Diệp Văn đã không sợ người khác làm phiền, tên tiểu tử này này không biết ngốc thật hay giả ngốc, lại đem từng câu, từng chữ trong quy tắc đem giải thích cho hắn. Ở giữa lôi đài thi đấu lại đem những quy tắc này hỏi lại lần nữa. Diệp Văn vốn đã rất thiệt thòi, không dám trả lời lung tung, cẩn thận nghe xong mới gật đâu:
- Đúng thế.
- Còn điều thứ hai có phải khi ngã xuống đất không thể đứng dậy nổi hoặc để đối thủ ly khai ra khỏi võ đài là thua?
Diệp Văn gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi nhớ rất rõ ràng.
- Nếu như ngươi nhảy hai chân cùng với toàn thân lên khỏi võ đài, không phải là đã ly khai khỏi võ đài, như vậy chẳng phải rõ ràng là ngươi đã thua rồi sao?
Diệp Văn đã buồn bực muốn chết, vậy mà Diệp Không cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, cũng không biết đầu óc hắn đang nghĩ gì. Diệp Văn đã kiên nhẫn rất nhiều giờ đã sắp không chịu nổi liền nói:
- Thời gian ly khai ngắn không việc gì.
Diệp Không còn muốn hỏi tiếp:
- Còn có...
Diệp Văn đã hết kiên nhẫn nói, chịu đựng không nổi nói:
- Ngươi đánh không đánh cứ đứng đó lải nhải cái gì vậy?
Diệp Văn đành bất đắc dĩ trả lời:
- Được rồi, vậy thì đánh đi.
- Vậy ngươi hãy cẩn thận. Diệp Văn cười lạnh thầm nghĩ: " thằng đần kia,hãy chờ xem ta sẽ cho ngươi ăn đòn, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại. Mặc cho ngươi giảo hoạt giống như quỷ, lão tử cũng bắt ngươi uống nước rửa chân của ta"
Diệp lão gia ngồi trên ghế thái sư, nghe hai bên đối thoại trong bụng liền có linh cảm tên tiểu tử Diệp Không này tám phần là muốn chơi tiểu xảo, bất quá hắn đã nghĩ đi nghĩ lại. Thật không thể nghĩ tên tiểu tử này còn có thể bày ra trò gì. Kỳ thật lão vốn cũng chẳng ưa gì tên ngốc này, mẹ hắn lại xấu ,hắn thì đần, nói năng không lưu loát, chỉ biết suốt ngày cười nói ngây ngô. Thế nhưng mấy ngày trước nghe nói tên tiểu tử này đã khỏi bệnh lão liền lưu ý, phát hiện ra tính cách của hắn đặc biệt cứng cỏi, hơn nữa tính tình rất nóng nảy nói đánh là đánh ngay rất giống với tính cách của lão hồi trẻ. Do đó ấn tượng của lão về Diệp Không cũng đã dần thay đổi.
Hôm nay tận mắt chứng kiến, cảm thấy tên tiểu tử này rất có ý tứ, quỷ kế đa đoan. Đến giờ phút này Diệp lão gia cũng muốn chứng kiến hắn sẽ giở thêm quỷ kế.
- Ngươi tới đây.
Diệp Văn bày ra tư thế rồi quát lên. Hắn vốn là đệ tử có thân phận nhất trong Diệp gia nên hắn cẩn trọng, không chủ động xuất kích.
Lúc này Diệp Không cũng không dám tới gần chỉ đứng tránh ở phía xa quát lại:
- Ngươi gọi ta tới thì ta phải tới à? Muốn ta bị mất mặt hay sao?
- Lúc này cần gì sĩ diện? Cái thằng đần này.
Diệp Văn cũng bất chấp thân phận, mũi chân điểm một cái thân nhẹ như yến dũng mãnh như diều hâu xoay người, lăng không đánh tới.
- Mẹ nó, chạy!
Diệp Không chửi một tiếng chạy sang một góc khác của lôi đài.
Diệp Văn nhảy ngược trở lại nói:
- Ngươi không được chạy.
Diệp Không chạy đến một góc đứng lại nói:
- Ta đánh không lại ngươi, nhưng chạy lại chậm hơn ngươi sao?
- Ngươi tưởng là chạy là có thể thoát sao?
Diệp Văn cười lạnh, đưa tay cầm vạt áo dài phía trước nhét vào thắt lưng nói tiếp:
- Đừng vội nói, chưa chắc ta đã chạy chậm hơn ngươi đâu.
Diệp Văn nói xong liền vận khởi nội lực, phóng tới Diệp Không. Thế nhưng Diệp Không đã mấy ngày luyện tập chạy cự ly dài, huống chi bây giờ dưới chân không có ngói, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trên lôi đài lúc này kẻ đuổi người chạy chẳng khác gì diều hâu đuổi bắt gà con. Còn phía dưới đài mọi người ồ lên bàn tán, chẳng trách gì mà thằng đần này mỗi ngày đều chạy cự ly dài, không phải bây giờ đã có tác dụng rồi hay sao? Diệp Hổ trong lòng vẫn còn oán hận, ngẩng đầu quay lên lôi đài chửi:
- Diệp Không, nguyên lai trước đây là ngươi luyện tập công phu chạy trốn, thật là làm cho Diệp gia mất mặt.
Diệp Không vẫn không điếm xỉa đến lời nói của hắn, chạy càng lúc càng nhanh trên lôi đài, thế nhưng Diệp Văn dùng nội lực thi triển khinh công nên khoảng cách giữa hai người càng lúc càng được thu ngắn lại, Diệp Văn đã mấy lần định nắm lấy y phục của Diệp Không. Khi khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp, trong mắt Diệp Văn hiện lên một tia ánh sáng lạnh, mũi chân giẫm mạnh xuống đất, đại lực bắn ngược lại làm cho hắn giống như con báo trắng lao ra ngoài:
- Thằng đần kia, ngươi chết đi. Nam thương thông tý quyền.
Chỉ thấy Diệp Văn vung tay tung ra một cú đấm cực mạnh, hoàn toàn không có chút lưu tình nào.
Phang! Một quyền giáng mạnh vào hậu tâm của Diệp Không.
Phốc. Đang chạy trốn Diệp Không há miêng phun ra một búng máu tươi, chạy được thêm hai bước ,l ão đảo ngã quỵ xuống lôi đài.
- Hừ, đồ vô dụng mới có một quyền đã không gượng dậy đươc.
Diệp Văn đi lên, đá văng Diệp Không xuống khỏi đài.
Trên lôi đài máu đen kéo dài thành một bãi rộng.
Diệp Văn thắng, thắng lợi quá dễ dàng, phía dưới đệ tử của Diệp gia phát hiện ra chính mình mong muốn thằng đần kia sẽ bị đánh một trận, thế nhưng bọn hắn giờ đây lại không phấn chấn cho lắm.
Nhìn trên lôi đài thấy Diệp Văn và Diệp Không chênh lệch về lực lượng quá xa, trận tỷ thí này quả thật không cân sức. Diệp lão gia khoát tay, Diệp Tài liền tuyên bố kết quả nói:
- Khiêu chiến tỷ võ, Diệp Văn...
Đột nhiên bên võ đài vang lên:
- Khoan.