Mục lục
[Dịch]Cuồng Đồ Tu Tiên- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhị thái thái thường xuyên vụng trộm đi ra ngoài vào lúc nửa đêm, cả đêm không về ngủ sao?

- Không có, chỉ có gần đây, những tháng trước rất ít.

Tiểu Hồng đáp.

- Có mấy lần?

Diệp Không hỏi.

- Ba lần, hôm nay là lần thứ tư.

- A?

Diệp Không gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

- Ta nói đúng rồi mà, nửa đêm đi trộm tình với nam nhân, ngươi còn không tin.

Hoàng Tuyền lão tổ nghẹn cả buổi không nói chuyện vào lúc này đột nhiên nói ra câu này.

- Hiện tại xem ra đúng là có khả năng.

Diệp Không trả lời.

- Nhưng nam nhân đó là ai? Những phu nhân này giống như chim hoàng yến, bình thường khó mà đi ra ngoài, nàng làm sao có thể câu móc với nam nhân bên ngoài chứ? Nếu như gia binh thân binh biết được, chẳng phải sẽ lớn chuyện hay sao?

- Chuyện này có quan hệ gì với lão tổ ta, bọn họ làm cách nào câu móc làm gian với nhau, trọng yếu sao? Trọng yếu chính là Nhị nương đã đội nón xanh cho phụ thân của ngươi đấy.

Hoàng Tuyền lão tổ cười nói.

- Nữ nhân kia tuy lớn tuổi, nhưng cũng là lão mỹ nữ, bộ mặt lại cao quý, ngay cả lão tổ ta thậm chí có ý câu móc đấy.

- Cút đi, sắc tâm không bỏ.

Diệp Không mắng một câu, nhưng lại suy nghĩ chẳng lẽ là lão tình nhân hay sao?

Diệp Không và tiểu Hồng đi vào chính phòng, bữa sáng đã có người đưa tới, thức ăn của nội viện tốt hơn ngoại viện nhiều, đồ ăn điểm tâm cũng rất tốt, nhưng Diệp Không chỉ ăn một chút cháo Bách Quả mà thôi, bởi vì trong đêm qua hắn đã ăn một hạt Tích Cốc Đan, cũng không có đói khát.

- Ăn nhiều một chút, tại sao ăn ít như vậy?

Trần cửu nương thấy hắn ăn xong, sợ nhi tử đói nên lấy thêm.

- Không ăn nữa, nhi tử no bụng rồi.

Diệp Không đẩy chén ra, lại phát hiện tiểu Hồng đang đứng bên cạnh, hỏi.

- Tiểu Hồng tỷ, ngươi không ăn điểm tâm à?

Tiểu Hồng đúng là chưa ăn điểm tâm, ngày bình thường, bình thường khi nàng tới đây cũng đã ăn rồi, cho nên Trần cửu nương mỗi lần hỏi đều nói là ăn rồi, cho nên hôm nay không hỏi.

Nhưng hôm nay tiểu Hồng đi sớm, không có ăn điểm tâm, lại không có ý tứ nói ra, vừa vặn Diệp Không hỏi, trong lòng nàng ấm áp, bưng chén cháo Diệp Không đẩy ra, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, uống một ngụm.

Tiểu Hồng uống một ngụm mới phát hiện, tất cả mọi người đang dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng mới ý thức được, nàng đang uống chén của Diệp Không.

- Khanh khách, tiểu Hồng tỷ, ngươi lấy chén của Diệp Không ca ca.

Lô Cầm che miệng cười nói.

- Nếu không ta đổi chén mới cho.

Trần cửu nương cũng cười nói.

- Không có việc gì không có việc gì, dù là chén của Bát thiếu gia dùng qua... Rất tốt.

Tiểu Hồng mặt đỏ bừng, lại bưng chén cháo uống một ngụm, trong nội tâm đột nhiên nghĩ đến, vừa mới dùng chung chén cháo với Diệp Không, đáy lòng có chút lâng lâng, miệng đặt bên cạnh chén, đôi mắt to nhịn không được nhìn lén Diệp Không.

Diệp Không cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người đụng nhau, trong nội tâm Diệp Không rung động, con mắt vội vàng tránh đi, lại nhìn thấy núi đôi phình ra của tiểu Hồng.

- Ta ăn xong rồi, ngươi ngồi đi.

Diệp Không đứng lên, cái ghế đặt ở dưới mông của tiểu Hồng.

Tiểu Hồng bình thường hầu hạ người ta tạo thành thói quen, khi nào được người ta hầu hạ chứ, còn là thiếu gia, tự mình đưa ghế cho nàng, cho nên uống chén cháo này cũng sảng khoái hơn, uống xong sẽ chết cũng không có nửa câu oán hận.

- Oa, thương hương tiếc ngọc tình chàng ý thiếp nha, không bằng mang nàng trở về phòng, trực tiếp đặt lên giường...

Hoàng Tuyền lão tổ lại bắt đầu siêng năng xui khiến người ta làm bậy.

- Im lặng... Ngươi đừng nhiều chuyện.

Diệp Không tức giận chen ngang lời hắn, hỏi.

- Lão tổ, giúp ta một chuyện nhé, được không?

- Lại hỗ trợ?

Lão tổ cả giận nói ra.

- Tiểu tử ngươi đáp ứng chuyện của ta còn chưa làm được, lại đòi hỏi chuyện gì nữa, ngươi xem lão tổ ta là phụ thân ruột của ngươi à?

Lão tiểu tử làm sao mà quên chiếm tiện nghi chứ, nhưng Diệp Không cầu người ta hỗ trợ, cho nên phải cho mặt mũi, chỉ cười nói.

- Nếu ngươi thật sự giúp ta, ta nhận ngươi là phụ thân nuôi cũng được!

Điều kiện này đúng là quá cao, Hoàng Tuyền lão tổ cũng có chút hiếu kỳ.

- Này tiểu tử, rất nhiều người muốn bái ta làm phụ thân nuôi, người bình thường ta sẽ không thu, nói yêu cầu của ngươi đi.

- Là như thế này, ngươi nói xem có đan dược gì có thể trị mặt của mẫu thân ta không?

Diệp Không hỏi.

- Ah, cái này à...

Hoàng Tuyền lão tổ trầm ngâm một hồi, hỏi lại.

- Ngươi không phải biết chữa bệnh hay sao?

Diệp Không lắc đầu, nói:

- Mẫu thân ta đây không phải bệnh, cho nên mới khó trị.

- Kỳ thật không khó!

Hoàng Tuyền lão tổ nói một câu, làm cho Diệp Không xuất hiện hi vọng.

- Nói nghe một chút.

Nhưng Hoàng Tuyền lão tổ lại ấp a ấp úng.

- Nhưng bởi vì nàng là mẫu thân của ngươi... Cho nên... Có chút khó!

Diệp Không con mắt nháy cả buổi, không có minh bạch, lại truy vấn hắn, Hoàng Tuyền lão tổ mới lúng túng nói ra.

- Kỳ thật biện pháp rất đơn giản, linh khí của tu sĩ là nguyên thủy chi khí của thiên địa, đây cũng là nguyên nhân tu sĩ hấp thu linh khí mà không cần ăn cơm, cũng là nguyên nhân chủ yếu không sinh bệnh, nếu như có thể đem linh lực thông qua phương thức nhất định quán thâu vào cơ thể của mẫu thân ngươi, vấn đề này sẽ giải quyết dễ dàng.

Diệp Không nghe hắn lao thao, ngắt lời nói:

- Lão tổ, ngươi có gì cứ nói thẳng đi, hôm nay làm cái gì ấp úng thế? Ngươi nói cho ta biết nên làm cái gì bây giờ là được.

- Làm sao bây giờ? Ân khục, muốn ta nói... Đó chính là mang nàng về phòng, trực tiếp đặt lên giường, tốc váy của nàng lên...

Diệp Không quả thực muốn té xỉu, Hoàng Tuyền lão tổ nói ra lời này làm hắn chút nữa té xỉu.

- Này, ngươi nói bậy bạ gì đó, đây là mẫu thân của ta!

Diệp Không trợn mắt nói ra.

- Cho nên ta mới nói bởi vì là mẫu thân của ngươi, cho nên khó làm.

Hoàng Tuyền lão tổ nói xong lại nói thầm.

- Ai, đáng tiếc lão tổ ta không có thân thể, bằng không ta cố mà làm, cũng coi như trợ giúp cho ngươi vậy!

- Cút! Cút xa một chút!

Diệp Không căm tức mắng, nhưng trong nội tâm của hắn đã hiểu ra.

Ở Thương Nam đại lục, nếu một tu tiên giả nguyện ý, đúng là dễ dàng tìm được nữ nhân, chẳng những là bởi vì mọi người sùng bái tiên nhân, quan trọng hơn là, những cô gái kia cũng chiếm được chỗ tốt, tiên khí nha!

Nhưng tiên khí dùng phương pháp bình thường thì phàm nhân không cách nào hưởng dụng, biện pháp duy nhất, đó chính là thông qua quan hệ thể xác, nam nhân và nữ nhân làm việc, những nữ tử được tu sĩ mưa móc, chẳng những thân thể khỏe mạnh, hơn nữa còn bổ thân dưỡng nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK