Mục lục
[Dịch]Cuồng Đồ Tu Tiên- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Những thứ còn lại đều là rác rưởi, ngươi không nên chậm trễ thời gian, sẽ có trở ngại, lão tổ ta đi ngủ trước, đừng gọi ta a!

Hoàng Tuyền lão tổ không để vào mắt, không có nghĩa là hắn chướng mắt, có chút rác rưởi vẫn có thể đào ra bảo bối, Diệp Không từ lúc nhỏ ở địa cầu là cô nhi, khi còn bé không ít lần bới rác rưởi ra, thường xuyên bới ra một đống lớn phế liệu, cầm lấy phế liệu đi bán cũng kiếm được một chút tiền xài vặt.

Đầu tiên, hắn thu dược thảo lại, tuy lão tổ nói năm của nó hơi ít, nhưng cái hộp đóng gói bên ngoài là đào mộc ngàn năm a.

Tại thế giới này, đào mộc trừ trang trí, cũng không dùng làm gì khác, nhưng Diệp Không lại biết, những đạo sĩ ở địa cầu, đều dùng kiếm gỗ đào, còn có bùa đào, đều có thể khu quỷ, về sau có gặp quỷ hay không, Diệp Không không biết, nhưng lo trước khỏi họa.

Cất kỹ hộp đào mộc, Diệp Không tìm kiếm trong đống rác một hồi lâu, có lẽ tìm bảo bối trong đống rác này, yêu cầu độ khó hơn xa tìm kiếm đồng sắt trong đống rác.

Rất nhiều thứ, Diệp Không căn bản không biết là đồ chơi gì, còn có rất nhiều thứ, ngươi biết nó là tấm gương, cây quạt, có thể là vật phẩm của tu sĩ hay không, ai biết được?

Cái gì? Lại dùng linh khí thúc dục? Diệp Không cười khổ, lần trước đã có Hoàng Tuyền lão tổ, lần này hắn không dám làm bậy, những con BOSS này hắn không thể chống lại.

Hắn ở trong căn phòng nhỏ này tới khi sắc trời biến thành màu đen, Diệp Không lại từ trong đống rác rưởi tìm ra được hai quyển bí tịch võ công, không phải tiên thuật, là võ công thế tục, cũng là võ công bảo điển hiếm thấy.

Diệp Không giật mình, gọi Lô Tuấn, bảo hắn phái người, đem bí tịch cầm đi sao chép lại, đổi luôn bìa của hai cuốn bí tịch.

- Bát thiếu gia, sắc trời không còn sớm, tiệc rượu chúng ta đã chuẩn bị tốt, không bằng ăn xong lại trở về nhé?

Lô Nghĩa cung kính nói.

- Đây là nhà của ngươi?

Diệp Không có chút bất mãn, hai tên tiểu tử này không phải bình thường ưa thích uống hoa tửu sao? Sao hôm nay lại đứng đắn? Tiên nhân cái bản bản, chẳng lẻ muốn Bát thiếu gia ta đề nghị đi Tàng Xuân Lâu sao?

Diệp Không cho tới bây giờ cũng chưa có chủ động đi thanh lâu, cho nên khó mà mở miệng hơn bình thường.

- Hẳn là Bát thiếu gia sợ tay nghề đầu bếp trong nhà của ta không tinh? Chuyện này ngài yên tâm, đó là đầu bếp của Hương Mãn Lâu, nghe nói Bát thiếu gia ăn cơm ở đây, đến hỗ trợ.

Lô Nghĩa vội vàng giải thích.

Diệp Không khoát tay nói.

- Ăn cơm, đồ ăn ngon hay không rất trọng yếu, nhưng các ngươi quên, hoàn cảnh ăn cơm cũng rất trọng yếu.

- Hoàn cảnh?

Diệp Không nói quá nhiều từ mới, tuy Lô Nghĩa cố gắng học tập, nhưng vẫn không theo kịp bước chân của Bát thiếu gia.

- Đó là sự vật chung quanh, hoàn cảnh rất là trọng yếu, ở trong một hoàn cảnh tao nhã lịch sự thoải mái mà dùng cơm, có thể làm cho ngươi ăn ngon hơn, cắn khối lớn a.

Diệp Không nói loạn một hồi, Huynh đệ Lô gia nhìn nhau, biểu hiện trên mặt vẫn viết rõ hai chữ: không rõ!

- Ta đổi cách nói.

Diệp Không biết rõ nói văn nhã với những kẻ thô kệch này là chuyện vô dụng, dứt khoát nói ra.

- Giống như, ngươi đi đại tiện trên đường cái và ngươi đi đại tiện trong nhà xí, cái nào thoải mái hơn?

Đến với người thô kệch, nghe Dương Xuân Bạch Tuyết căn bản là không rõ ý tứ, đổi tiết mục thành cây nhà lá vườn thì rất dễ lý giải.

Lô Tuấn gật đầu nói ra.

- Đương nhiên là đi nhà xí thoải mái hơn, thì ra Bát thiếu gia nói cho chúng ta biết, chính là đạo lý này.

- Ah, thì ra đây chính là hoàn cảnh a!

Lô Nghĩa bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái.

- Ngươi nói đi ăn cơm thì nói tại tiệm cơm, còn hoàn cảnh, chúng ta không hiểu đi đâu a?

- Vậy đi Hương Mãn Lâu ăn cơm đi!

Lô Tuấn cười nói.

Diệp Không nói cả buổi, vẫn không đạt được mục đích, dứt khoát nói ra.

- Hoàn cảnh Hương Mãn Lâu không tệ, nhưng nếu như có hai mỹ nữ...

- Ách?

Huynh đệ Lô gia lập tức trừng lớn mắt, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý.

- Ha ha, Bát thiếu gia thì ra muốn đi uống hoa tửu, nói sớm đi, kỳ thật chúng ta cũng muốn đi... Nhưng vừa rồi Bát thiếu gia vừa gõ, chúng ta... Hắc hắc, mới không dám nói.

Lô Nghĩa lại cười ti tiện, nói ra:

- Bát thiếu gia về sau cũng đừng giả bộ đứng đắn, tất cả mọi người đều là nam nhân mà... Nhưng nhớ năm đó, thời điểm ta mười bốn tuổi, vẫn không rõ nữ nhân có cái gì đấy.

Lô Tuấn mắng.

- Bát thiếu gia chính là ông cụ non, ngươi có thể so với Bát thiếu gia sao?

- Còn không đi mau!

Diệp Không chỉ có thể trừng mắt, đá cho hai người này một cước.

Nửa canh giờ sau, đứng trước đại môn Tàng Xuân Lâu, Diệp Không đã biết rõ mình quá nổi tiếng, nhưng cũng không muốn bị những người này nhìn thấy, nếu không sẽ có mang tiếng.

- Mấy vị gia...

Một thằng quỷ lùn mặc quần áo màu xanh của quy nô đứng ngoài cửa, màn kiệu nhếch lên, sắc mặt cả kinh.

- Thì ra là Bát thiếu gia và hai đại lão gia Lô gia, nhanh, mời vào trong.

Trong nội tâm quy nô suy nghĩ, trách không được bên ngoài truyền ra chuyện Bát thiếu gia phong lưu thành tánh, xem ra là thật, mười bốn tuổi đã bắt dầu chơi gái, xem ra phải tìm tiểu nha đầu cho hắn.

- Đi trước dẫn đường đi.

Huynh đệ Lô gia là thường xuyên qua lại, cho nên đi theo quy nô tiến vào cửa sau.

Rốt cuộc là cửa sau, đúng là thanh tịnh, không cần giống như lần trước đi qua đống tàn hoa bại liễu kia a, dọc theo con đường nhỏ lát đá cuội, đi vào Tàng Xuân Lâu.

Sau khi đi lên bậc thang lầu hai có màu sơn nước sơn mộc, một người ba lăm tuổi, phong thái giống như tiểu phu nhân đứng chào, đây là bà chủ Tàng Xuân Lâu, vẻ mặt nàng tươi cười nói ra.

- Thì ra là Bát thiếu gia cùng hai vị đại gia, nhanh, mời vào trong, hôm nay hân hạnh đón tiếp Bát thiếu gia, tất cả sổ sách hôm nay do Phong Tứ Nương bao.

Người ta dùng tiền tiêu tai, Diệp Không rất rõ đạo lý này, có thể không muốn gây phiền toái cho thanh lâu, cười lạnh nói ra.

- Hẳn là ngươi xem Diệp Không ta không trả nổi tiền sao?

Nhắc tới Phong Tứ Nương thì đúng là có yêu cầu với Diệp Không, lần trước Thiết Nha Tư bị Diệp Không dọa sợ không nhẹ, nếu hôm nay lại trêu chọc Bát thiếu gia, có thể cơn tức này khó nuốt nha.

Long Hổ Bang, đó là sản nghiệp của Diệp Không, đương nhiên Thiết Nha Tư không dám dây vào, nhưng cũng phải tìm nơi để hả giận, cuối cùng Thiết đại nhân nhìn vào Tàng Xuân Lâu.

Dưa leo ta ăn không được, vậy ta đào cả rễ lên! Cho nên Thiết đại nhân qua lại rất nhiều lần, không có việc gì thì tìm việc, lý do rất nhiều nha, cái gì tảo hoàng (càn quét tệ nạn), thanh tra thuốc phiện, kiểm tra CMND (^.^), đương nhiên, đây là thuyết pháp của địa cầu, nhưng ở Thương Nam đại lục chỉ là đổi tên mà thôi, ý tứ đều không sai biệt lắm.

Tàng Xuân Lâu không chịu nổi, những tên công sai này đều lựa chọn lúc sinh ý bận rộn nhất mà tới, dọa khách nhân sợ hãi, không có việc gì còn mang vài tên khách nhân ra đánh một trận, khiến cho rất nhiều khách quen không dám tới đây tiêu tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK