Kỳ thực lần này Hồ bà bà đến đây mục đích chính là moi chút bạc, nàng cố ý mang vải tới muộn, lại không ngừng thúc giục, làm cho Trần Cừu Nương làm không xong phải đưa bạc cho nàng.
- Vậy lão thân cũng không khách khí a.
Hồ bà bà thấy bạc, lập tức hài lòng đứng dậy.
Nhưng vừa mới vươn tay, chợt nghe phía sau có người hừ lạnh:
- Để cho người khác giúp ngươi, không nói đến việc không trả tiền, ngược lại còn muốn đòi tiền, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?
Hồ bà bà kia cũng không phải hạng người thiện lương, là bá chủ của ngoại viện Diệp phủ, nhi tử của nàng cũng sửa họ theo họ Diệp của lão gia, võ nghệ cao cường, lại được lão gia coi trọng, cho nên vì vậy người người ở ngoại viện đều sợ nàng ba phần, sau lưng đều gọi nàng là Hổ bà bà, chính là ý tứ như con hổ vậy.
Hổ bà bà gần đây cũng nghe chút phong thanh, chỉ là nàng nhìn không ra một tiểu hài tử thì có gì đáng sợ, lập tức chống nạnh, ra oai.
- Trần Cửu Nương! Ngươi mau xem nhi tử ngươi, tại sao lại không lễ phép như vậy? Hay là để nhi tử nhà ta giáo huấn hắn dùm cho ngươi một chút.
Diệp Không cười lạnh.
- Vậy thì gọi nhi tử ngươi đến đây, ta muốn nhìn xem ai có can đảm giáo huấn Diệp Không ta.
Diệp Không vừa nói xong, sát khí chợt hiện lên, loại sát khí này một khi xuất hiện tàn bạo không thể nghi ngờ, Hồ bà bà không ngờ lại cảm thấy một nỗi sợ hãi từ trong lòng xuất hiện.
- Hừ, ngươi giỏi lắm, ta không tính toán với ngươi mà tính toán với con mụ xấu xí này.
Giọng nói Hổ bà bà đã mềm mỏng hơn đôi chút, chỉ là nàng không nên mắng Trần Cửu Nương.
Ba!
Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Hổ bà bà ngơ ngác, sau đó nhanh chóng hỏi Diệp Không.
- Ngươi dám đánh ta?
Trần Cửu Nương cũng bị dọa đến ngây người, nhi tử Hổ bà bà võ công vô cùng cao cường nha.
Còn chưa kịp ngăn cản, Diệp Không lại tiếp tục tát thêm cái nữa, nói:
- Chính là ngươi!
- Ngươi chờ đó!
Hổ bà bà hét lên một tiếng chói tai, bụm mặt vội chạy ra ngoài.
Trần Cửu Nương sợ hãi:
- Không nhi, con của nàng là Diệp Hải vũ kĩ kinh người, lại là người hầu ở nha môn! Nếu không... Chúng ta mau mang bạc đi xin lỗi người ta đi a.
- Mẫu Thân!
Diệp Không đỡ lấy bả vai Trần Cửu Nương, kiên định nhìn vào con mắt nàng nói:
- Mẫu thân, người yên tâm, Không nhi đã trưởng thành, nhi tử đủ khả năng để bảo vệ cho người! Xin người cứ tin tưởng con.
Trần Cửu Nương nhìn Diệp Không, ánh mắt thâm thúy tràn ngập sự kiên định, chấp nhất, tựa như một nam tử hán có đảm lượng.
- Mẫu thân tin tưởng con.
Rất nhanh, sau đó Diệp Không về tới gian phòng của hắn, hắn biết Diệp Hải đó thực sự đã luyện võ qua, có thể nói là võ nghệ cao cường, kinh nghiệm phong phú, có thể so vài chiêu với Diệp Hạo Nhiên, so với mấy tên lưu manh mình vừa giết chết, căn bản là không cùng một đẳng cấp.
Nếu như bản thân hắn đối chọi với Diệp Hải, chỉ bằng giác quan mẫn tiệp và một chút võ công nửa vời nhìn lén, ngay cả một phần thắng cũng không có.
Cho nên phải nhanh chóng chế ra chỉ phù, tuy rằng hoàn chỉ đều dùng để chữa bệnh, thế nhưng cũng có công hiệu đối với địch nhân.
Diệp Không ban đầu định vẽ Định Thần Phù. Công hiệu của loại phù này chuyên dùng cho bệnh nhân còn một hơi thở cuối cùng. Người chết, hồn phách cũng rời khỏi cơ thể, để có thể lưu lại một hơi thở cuối cùng của bệnh nhân, kéo dài quá trình thăng thiên, loại phù này chính là giữ lại hồn phách.
Nguyên lý của Định Thần Phù này chính là ngăn cách hồn phách, không cho rời khỏi cơ thể, đồng thời cũng để hồn phách và tứ chi bách hải có sự liên hệ, bên trong cơ thể đại não vẫn còn minh mẫn, có thể nghe, có thể nhìn, thế nhưng lại không thể nhúc nhích, ngay cả chớp mắt cũng không thể.
Hoàng hôn, trong phòng sáng chưng, ánh mặt trời phía xa như muốn nhuộm đỏ cả căn phòng.
Diệp Không buông hoàng chỉ, dùng trấn chỉ chặn lên, lại mang nghiên mực tới, tẩy sạch để vào nước trong, bóp nát một khối đan sa nhỏ, dùng một khối đá vuông chậm mãi mài.
Một mặt mài đan sa, một mặt để ý thức của mình chìm vào bên trong thức hải, mở ra Phù Chú Đại Toàn, xem qua một lần cách thức vẽ Định Thần Phù và yêu cầu của nó.
Kỳ thực căn cứ theo như trên giấy nói, trước khi vẽ bùa phải tắm rửa thay y phục, dâng hương tế tự, hướng về phía trời cao quỳ lạy, thỉnh Thái Thượng Lão Quân hiển linh hỗ trợ.
Diệp Không đối với những thứ này không cho là đúng, hắn thật sự nhìn không ra tắm rửa và thay quần áo có liên hệ gì với việc vẽ bùa, về phần thỉnh Thái Thượng Lão Quân hỗ trợ, Thương Nam đại lục cũng không ai tín ngưỡng những thần linh này, không làm theo vẫn có người đắc đạo phi thăng như thường.
Diệp Không cảm thấy, nguyên nhân phi thăng chính là thực lực của ngươi quá mạnh, mạnh đến nỗi thế giới này đã không chứa nổi ngươi, để thiên đạo ổn định, vậy chỉ có thể một cước đem ngươi sút đi mà thôi.
Những vấn đề này tất cả đều liên quan tới thực lực, mà không liên quan tới tin hay không tin Thái Thượng Lão Quân, hoặc là tắm hay không tắm.
Trên bàn, tay cầm đồ chặn giấy chặn lên giấy hoàng chỉ, sau đó tay cầm bút lông, chấm ngòi bút vào nghiên mực đã mài đan sa.
Thoáng nghĩ lại một chút thủ pháp của Định Thần Phù, sau đó hắn vận khí ngưng thần, nhanh chóng viết lên hoàng chỉ.
Loại giấy hoàng chỉ này cũng chỉ có một kết cấu cố định, thượng trung hạ, phân ra làm ba đoạn, trên đầu là một số ký hiệu, do một loạt chữ nhỏ hoặc hình vẽ cấu thành, cái này giống như thang thuốc của Đông Y, hoặc giả giống như ngòi nổ của bom, cái này trực tiếp ảnh hưởng tới tác dụng của phù chỉ, có thể đả thương kẻ khác hay không đều dựa vào phần đầu này.
Phía dưới đó là một loạt các ký hiệu, những ký hiệu này cũng không nhất thiết phải có, nói cách khác, rất nhiều phù chỉ đều không có thứ này, kỳ thực cũng dễ lý giải mà thôi, trái bom của máy bay, bom nổ là khiến cho người chết hoặc bị thương, nó sẽ không quản sau đó ngươi thu thập tàn cục như thế nào.
Mà bộ phận có ký hiệu kia, ngoài những ký hiệu ra cơ bản là không có thứ gì khác nữa, nó giống như thầy giáo chữa những câu đúng sai, chính là ba nét móc, chỉ khác là những câu này lại là những vòng tròn, ký hiệu trên bức tranh, mà ở giữa có những ký hiệu giống như con mắt, ba nét móc này đại biểu ý tứ như tam muội chân hỏa.
Mà điều quan trọng nhất chính là phù đảm. Phù đảm chính là bộ phận quan trọng nhất của chỉ phù, nó cũng giống như những nội dung bên trong bức tranh, phù chỉ có thành công hay không hiệu quả ra sao đều được quyết định bởi phù đảm này.
Con mắt Diệp Không chăm chú, tay phải cầm bút, di chuyển ngòi bút như bay, cổ tay linh hoạt như một con du long, ngòi bút không ngừng di chuyển trên bề mặt hoàng chỉ, yêu cầu chế tạo chính là liền mạch lưu loát, không hề có nửa điểm trì hoãn.
Cũng may mỗi một bút hạ xuống đều được hắn nhỡ kỹ trong lòng, hạ bút tự nhiên cũng lưu loát, hắn một mực thi triển kỹ năng múa bút tạo thành một đường vòng cung ưu nhã, mạnh mẽ thu lại, ngòi bút tinh tế, sắc như đao phong, trong nháy mắt kéo lên hạ xuống.
Nét chữ như đao thương, bỗng dưng sáng ngời, rồi lập tức mờ đi.
Chỉ là trong nháy mắt, nét mực trên giấy hoàng chỉ biến thành ngân sắc, giống như màu của thủy ngân.
Cho dù cuối cùng cũng hoàn thành, nhưng chữ viết cuối cùng lại tốn không biết bao nhiêu sức lực của hắn, Diệp Không rõ ràng cảm giác được phù chỉ trong không khí có linh khí yếu ớt ba động.
Hiển nhiên, hoàng chỉ phù này cũng có linh khí, tịnh không phải là phù mới có linh khí, yêu cầu về linh khí của hoàng chỉ phù phi thường ít, vì thế mà khi sử dụng hoàng chỉ phù ở Địa Cầu lại vô dụng.
Thành công chế tạo được ra lá phù đầu tiên của mình, Diệp Không vô cùng vui mừng, nâng Định Thần Phù trong lòng bàn tay, tỷ mỉ thưởng thức.
- Làm thêm bức nữa a!
Diệp Không chuẩn bị thừa thắng truy kích.