Đang chăm chú quan sát Diệp Không luyện Ảnh Vũ bỗng Lô Cầm nhíu mày nói:
- Diệp Không ca ca, muội cảm thấy được ca ca bây giờ dùng chiêu này một lần rồi lại dùng chiêu kia một lần, nhìn có vẻ như giống nhau, nhưng lại như hoàn toàn khác nhau. Tỉ mỉ tưởng tượng thì bất đồng ở đâu lại không thể nói ra được.
- Ha ha, là vì lúc múa, trong nội tâm của ca ngâm xướng ca khúc không giống nhau.
Diệp Không trong lúc luyện tập lại có phát hiện mà rất hài lòng, Ảnh Vũ quả nhiên không giống bình thường, lúc Trương Ngũ Đức nhắc nhở hắn liền phát hiện, nếu sử dụng âm nhạc khác nhau, Ảnh Vũ cũng biến hóa khôn lường.
- Múa đúng là đẹp mắt, nhưng không thể sống bằng cách này. Không nhi, không phải con bảo là lâu nay con theo tiên sinh học tập thi từ sao?
Trần Cửu mẫu cầm cái kéo đi đến, Đại lục Thương Nam người ca hát nhảy múa là bị kỳ thị, nữ nhân biểu diễn ca múa là bị người khác xem thường, nếu như mê muội những thứ này, thì cũng bị người khác nói là mê muội mất cả ý chí đấy, nàng không muốn nhi tử trầm mê vào trong ca múa.
- Mẫu thân, mẫu thân không hiểu, cái này vừa vũ đạo lại là võ công, lại là võ công hạng nhất phi thường cao siêu lợi hại.
Trần Cửu Nương cười cười:
- Là mẫu thân nhắc nhở con một chút, tướng quân cũng không bằng lòng để cho con khiêu vũ cho lão xem, thôi ta đi mài kéo.
Diệp Không muốn tìm một cách khác có thể đem Ảnh Vũ phát huy đến tận uy lực vốn có của nó:
- Tiểu Cầm, muội có biết những ca khúc lưu hành gần đây... Ân, chỉ cần là bài hát tất cả mọi người yêu thích, muội tới hát để ta múa.
Lô Cầm suy nghĩ cả buổi giờ mới lên tiếng nói:
- Muội có thể hát những bài hát ca ca dạy cho muội không?
Diệp Không nghe xong muốn té xỉu:
- Đó là những ca khúc ca dạy cho muội, giời nhưng ca muốn nghe các ca khúc của đại lục Thương Nam các cơ.
Ở Đại lục Thương Nam hoạt động giải trí rất là nghèo nàn, các hoạt động ca múa bình thường dân chúng khó có thể hưởng thụ được. Lô Cầm nôn nóng đến độ muốn khóc, cuối cùng nói:
- Nếu không muội ca những khúc hát lúc giặt quần áo được không?Đây là do lúc ở giếng ta nghe những nữ nhân khác hát đấy.
Xiêm y xiêm y,
Muội muội giặt quần áo đang bề bộn,
Ca ca hành tẩu tứ phương,
Về nhà muội vá đũng quần.
- Xiêm y xiêm y,
Muội muội giặt quần áo đang bề bộn,
Ca ca hành tẩu tứ phương,
- Về nhà muội vá đũng quần?
Diệp Không té xỉu:
- Hát lúc giặt quần áo cái gì? Đây là điệu hát dân gian của người lớn con nít không nên nghe. Những người giặt quần áo đó đều là người lớn nha.
- Muội thật sự là không biết ca hát, tất cả là do ca ca dạy muội mà.
Diệp Không chỉ biết lắc đầu. Cái Đại lục Thương Nam này thật là bi kịch, đáng thương, một cô nương mười bốn tuổi ngay cả một ca khúc cũng không biết hát.
Hai người đang nói chuyện bỗng vang lên tiếng mài kéo xoạt xoạt vang đến làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Không, những ca khúc mà hắn thuộc đều không dùng được rồi.
- Được rồi, Tiểu Cầm ca sẽ dạy cho muội vẽ bùa nhé!
Diệp Không dẫn Lô Cầm vào phòng, nhưng trong lòng chợt lóe lên làm hắn dừng bước liền đi mài thanh đao bắt đầu nhẹ nhàng múa.
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Điều quyết định động tác Ảnh Vũ chính là tiết tấu. Tiết tấu bất đồng thì vũ đạo sẽ bất đồng. Giống như Ảnh Vũ nếu đi theo tiết tấu bất đồng thì cũng có thiên biến vạn hóa theo đó mà sinh ra. Ảnh Vũ cũng sẽ không lợi hại nếu như không hợp với tiết tấu trước mắt mà thôi.
- Mẫu thân, Tiểu Cầm con trở về phòng dù có chuyện gì cũng đừng gọi con.
Diệp Không chạy rất nhanh trở lại phòng mình, cài then cửa lại tranh liền ngồi xếp bằng điều tức, dẫn linh khí tại tứ chi bắt đầu vận hành.
Thật ra tu tiên chính là quá trình ngộ đạo, tất cả mọi người đều dựa vào hấp thụ linh khí, đợi linh khí đạt đến số lượng nhất định, từ biến lượng đến biến chất thì sẽ tăng cấp độ.
Thế mà hôm nay Diệp Không bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn trời bỗng nhiên hiểu ra, lấy tâm tình tăng lên, kéo linh khí đạt đến giai đoạn biến chất.
Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh tu luyện bình thường rất chậm chạp, nếu như không phải hắn đột nhiên đốn ngộ, tuyệt đối không có khả năng trong hai năm đã tiến vào luyện khí tầng hai được.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Diệp Không cuối cùng tỉnh táo từ từ ngồi xuống, từ luyện khí một tầng đến luyện khí hai tầng, cần linh khí nhiều vô cùng, cho nên lần này ngồi xuống, suốt năm ngày, hắn cảm giác được huyệt khí hải như được mở rộng, cũng cảm giác được tốc độ hấp thu luyện hóa linh khí của mình nhanh hơn rất nhiều.
- Hai năm đạt đến luyện khí tầng hai, tốc độ này cũng không biết là nhanh hay vẫn là chậm?
Diệp Không mở mắt ra, phát hiện bây giờ đã là nửa đêm, mặt trăng đem ánh sáng rực rỡ xé rách cửa sổ chiếu vào trên mặt bàn ở trong phòng.
- Có thể mẫu thân đang sốt ruột chờ đợi thì sao?
Diệp không liền xuống giường mở cửa, bước nhanh đi tới sát vách gian nhà.
Trần Cửu mẫu ngồi ngủ xiêu vẹo bên giường, giày còn không cởi, ngọn đèn đã cạn dầu sắp tắt chỉ còn ánh sáng leo lắt bằng hạt đậu.
- Mẫu thân nằm ngủ xiêu vẹo như thế chẳng phải là lo lắng cho ta mệt quá nên nằm thiếp như thế sao?
Diệp Không tâm tư tê rần, đoán có thể năm ngày nay Trần Cửu mẫu toàn nằm như thế này ngủ. Hắn lại nghĩ chẳng trách những tu sĩ phải đi vào rừng sâu núi thẳm bế quan tu luyện, một là không lo bị quấy rầy hai là mọi người lo lắng như thế này.
Càng về sau thì mỗi lần ngồi tu luyện của hắn càng lâu, hắn không biết làm cách nào để cho mẫu thân khỏi lo lắng đây? Chẳng muốn rời khỏi nhà để tu luyện nhưng lại nghĩ nếu hắn đi thì có ai sẽ chiếu cố đến mẫu thân của hắn.
- Chẳng trách có kẻ nói thiên đạo vô tình, nếu như muốn tu luyện thì ngay từ đầu phải vứt bỏ hết mọi tình cảm, lúc đó mới có thể chuyên tâm tu luyện Diệp Không tuy nghĩ thế nhưng hắn thà tu luyện chậm một chút chứ nhất quyết không bỏ lại mẫu thân.