Diệp Không không nói tiếp, nói tránh sang chuyện khác:
- Mẫu thân, người còn chưa biết, nhi tử ngày hôm nay nổi danh rồi, ở thành Nam Đô này không người nào không biết tới, người không phát hiện con ngày hôm nay rất hoành tráng sao.
- Có cái gì mà hoành tráng?
Trần Cửu mẫu mắng:
- Mẫu thân đều nghe hết rồi, danh tiếng tiểu tử ngươi như thế nào, con biết không? Con triệt để đắc tội thành thủ đại nhân, còn có đám nha dịch, cẩn thận bọn họ nhớ kỹ thù ngày hôm nay , ngày sau tìm con tính toán sổ sách."
- Bọn họ dám! Ngày sau bọn họ yên ổn còn tốt, nếu là muốn tìm con gây chuyện, hắc hắc, vậy đừng trách bản thiếu thủ đoạn độc ác vô tình!
Trần Cửu mẫu sợ hắn lại gây sự, vội nói:
- Quên đi quên đi, Con sống yên ổn mẫu thân liền cảm thấy mỹ mãn rồi, đừng trêu chọc gây chuyện nữa.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Diệp Không đã đói bụng, lúc này mới nhớ tới ăn bữa trưa.
Đi tới thiện đường, bọn gia đinh tự nhiên vội vàng chào hỏi, ngôn ngữ vô cùng cung kính và lấy lòng, cái này để cho Mã tỷ quản sự thiện đường trong lòng không được vui.
Vốn người nàng vô cùng khinh thường hiện tại được tôn kính, dám gia đinh cũng không giống như dĩ vãng vây quanh nàng nịnh bợ, nay lại xum xoe ngồi bên cạnh Diệp Không mẫu thân hầu cơm nịnh nọt.
Mã tỷ trong lòng thất lạc, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, chỉ là nàng cũng biết, hiện tại tiền đồ của Diệp Không thế nào, tính tình cũng không tốt, cho nên cũng không dám cùng Diệp Không đối nghịch.
Vì vậy nàng mang theo một chậu thức ăn to, đi tới thiện đường một góc khác, cho mấy gia đinh cùng Diệp Không không quen thêm chút thức ăn.
Đám gia đinh thụ sủng nhược kinh, cười nói:
- Mã tỷ ngày hôm nay thật là,tốt, chủ động cho chúng ta gia thức ăn, lẽ nào có chuyện gì vui sao?
Mã tỷ liếc mắt nhìn Diệp Không bên kia, tức giận châm chọc nói:
- Nào có nhiều như vậy việc vui? Không giống có người việc vui liên tục, quanh người có một đám ruồi bọ vây quanh?
Đám gia đinh này cũng bất mãn với Diệp Không, nhưng bọn họ cũng không dám gây sự, ngậm miệng không nói, Mã tỷ trong lòng càng tức giận.
- Hừ, các ngươi vì sao cũng không đi tới lấy lòng? Lão nương là thức ăn thơm tho, không phải đám phân nên không có ruồi vây quanh!"
Mã tỷ lời này làm tất cả mọi người bất mãn, có một gia đinh nhịn không được nói rằng:
- Mã tỷ, người vì sao có thể nói như vậy, ta đang ăn cơm, cái gì mà phân với ruồi, nói xong ta đều phải nhổ.
Mã tỷ hừ lạnh một tiếng, lại nhìn Trần Cửu mẫu mặt, cười khẩy nói:
- Nói một chút sợ cái gì, ngươi dạ dày kém vậy sao? Người ta nhìn thấy mặt mũi xấu xí như phân đều ăn rất ngon đây, ngươi xem cái mặt kia, cùng đám phân giông nhau, ha ha, đen sì.
Thanh âm Mã tỷ không to, nhưng lỗ tai Diệp Không lại thần kỳ tốt, nếu hắn nghe không thấy thì không sao, nhưng hắn nghe thấy được, việc này sẽ không bỏ qua, hắn tuyệt không cho phép người khác nói xấu lão nương hắn.
- Con mẹ nó chứ! Lần trước chuyện cái bánh bao còn không có tính toán, lần này vừa vặn tính toán một thể!
Bát ăn cơm trong tay ném mạnh, Mã tỷ còn không có kịp phản ứng, Diệp Không đã đứng ở trước mặt nàng, vung tay liên tục, hai cái tát làm Mã tỷ xây xẩm mặt mày.
- Sau này ăn nói cẩn thận. Còn nói năng linh tinh thì đáng ăn đòn !
Mã tỷ là một người đàn bà chanh chua, sau khi bị đánh càng bù lu bù loa, ngồi dưới đất khóc lóc om sòm:
- Ta nói cái gì? Ta có nói ngươi sao? Ngươi chỉ ra để mọi người cùng phân xử!
Sắc mặt Diệp Không phát lạnh, hắn có thể nhịn một lần, những lời này Trần Cửu mẫu cũng không có nghe thấy, đại bộ phận gia đinh cũng không có nghe thấy, nếu là làm lớn chuyện, mặt mũi lão nương biết để vào đâu?
Có suy nghĩ này, Diệp Không cũng không để bụng, giáo huấn nói:
- Ta hi vọng chuyện này dừng ở đây, lần này chỉ là cho ngươi một giáo huấn, sau này trước khi nói phải suy nghĩ, nếu còn có lần sau, quyết không là đơn giản như vậy!
Nếu là đổi lại người khác, Diệp Không tuyệt đối sẽ tiếp tục sử dụng vũ lực, nhẫn một câu, còn có thể. Nhưng Mã tỷ lại không có gì giác ngộ, nàng nghĩ Diệp Không tự xuống bậc thang là vì sợ nàng, Vì vậy nàng lại càng không bỏ qua.
- Ngươi chạy đi đâu? Có gì để mọi người phân xử! Ta nói trên mặt ngươi có phân sao, ta nói ngươi sao? Ngươi kích động cái gì? Chột dạ cái gì? Ai chẳng biết trên mặt mẹ ngươi mới có một đám phân...?
Lời vừa nói ra, thiện đường liền trở lên tĩnh lặng, tất cả mọi người biết việc này sẽ không yên ổn nữa, lại nhìn Trần Cửu mẫu, trước mặt mọi người bị châm biếm xấu mặt, tượng đất cũng không nhịn được, nhất thời bụm mặt, chạy ra khỏi thiện đường.
- Mẫu thân!
Diệp Không kêu một tiếng, quay đầu lại nhìn Mã tỷ, lúc này hắn thực sự điên rồi, xông lên, quyền đấm cước đá, nếu không có mọi người lôi kéo, Mã tỷ có thể chết tại chỗ.
Nhưng dù sao cũng bị thương không nhẹ, sợ là không có ba tháng tuyệt đối không dậy được khỏi giường.
Việc này kinh động tới Cửu phu nhân, tuy rằng Mã tỷ cũng không phải thân thích của nàng, nhưng đó là người của nàng, đánh Mã tỷ chính là đánh vào mặt nàng, thế thì làm gì còn mặt mũi, nàng chạy tới chỗ Nhị phu nhân muốn nói chuyện, muốn đuổi mẹ con Diệp Không ra khỏi Diệp phủ mới yên tâm.
Diệp không đánh xong Mã tỷ, liền nhanh chóng trở về tiểu viện, an ủi Trần Cửu mẫu.
- Mẫu thân, người đừng chấp nhặt với cái loại người này, mụ ta nói bậy đấy.
Trần Cửu mẫu lần này bị người xúc phạm quá lớn, trước mặt gia đinh động tới vết sẹo của nàng, cho dù nàng có quen thì cũng chịu không nổi.
Chỉ là nàng lại sợ nhi tử gây ra tai họa, muốn cười nói như không có việc gì, nhưng nước mắt cũng không không ngừng tuôn.
- Mẫu thân, người yên tâm, không phải là một khối nám đen sao, con nhất định sẽ chữa trị cho người thật tốt, đến lúc đó để đám mắt chó kia nhìn, kỳ thực mẫu thân con cũng là rất là đẹp!
Đang trò chuyện, bên ngoài có tiếng người xôn xao, Lý lão tứ chạy qua thông báo, nói Nhị phu nhân lập tức đến thăm Trần Cửu mẫu.
Trần Cửu mẫu vừa nghe Nhị phu nhân đến, nhanh chóng lau nước mắt, đi rửa mặt, Diệp Không từ lâu đã lập kế hoạch, Dù sao đi nữa ta hiện tại có tiền có bản lĩnh, hà tất còn đứng ở trong Diệp phủ chịu khinh bỉ đây? Nhị phu nhân sợ là tới vấn an là giả, hỏi tội là thật, sao không mượn cơ hội ly khai Diệp phủ.
Rời Diệp phủ, biển rộng vẫy vùng, trời cao chim bay, chẳng phải sướng sao?
- Ôi, Cửu nương còn đang thêu thùa sao? Ngươi thêu càng ngày càng đẹp, cho dù sư phụ ở Kinh Thành cũng không được như ngươi.
Nữ nhân bắt chuyện cũng rất bài bản, đầu tiên đem người ta khen tận mây xanh sau này thì dễ nói chuyện rồi
Nhị phu nhân vừa bước vào liền bắn như liên thanh, nghe vậy Trần Cửu mẫu liền ngại ngùng trả lời:
- Nhị phu nhân, ngươi nói quá rồi, ta đây là chính là tùy tiện thêu thùa, sao có thể so sánh cùng với các vị sư phụ đây?
- Cửu nương, tất cả mọi người cùng là tỷ muội, ngươi đừng có khách khí như vậy.
Nhị phu nhân lôi kéo Trần Cửu mẫu cùng nhau ngồi vào bên giường.