- Hỗn đản này, để cho ta lăng nhục, ta ở trước mặt hạ nhân không ngóc đầu lên được, còn phải ở trước cái mặt xấu xí của mẫu thân hắn giả vờ thân mật, đây chính là ủy khuất lớn nhất này của ta, ta muốn cho bọn chúng trả giá thật nhiều!
- Vậy ngươi muốn đối phó bọn chúng thế nào?
Trần Thanh Phương nâng hai chân của Nhị thái thái lên, đã bắt đầu động tác.
- Như thế nào chứ?
Nhị thái thái cừu hận giữ chặt quần áo bên cạnh thân, nghiến răng nghiến lợi nói ra.
- Ta cũng phải cho mẫu tử bọn chúng nếm tất cả khuất nhục, chậm rãi tra tấn bọn chúng, đem những gì bọn chúng đã làm với ta hoàn trả lại gấp trăm lần, làm cho bọn chúng muốn chết cũng khó khăn!
Diệp Không nghe được mà hàn khí ứa ra sau lưng, không ngờ nữ nhân này lại ác độc đến như vậy, có một chút nhìn không ra, nếu không phải hôm nay phát hiện ra điểm đáng ngờ của bọn chúng, nếu như không phát hiện ra thì còn cho rằng nàng ta không đáng sợ đấy.
- Ngươi cứ yên tâm. Cho dù ngươi không tra tấn hắn, ta cũng muốn hảo hảo tra tấn hắn.
Trần Thanh Phương hít sâu một hơi, sau đó nâng nàng lên cao, nói ra.
- Cái tên ôn thần kia, trước mặt mọi người đã làm cho mặt mũi thành thủ phủ quét rác, hoàn toàn không cho ta mặt mũi, hiện tại dân chúng Nam Đô Thành đều cho rằng Trần Thanh Phương ta sợ hắn, còn làm ra câu vè thuận miệng, đúng là khinh người quá đáng!
- Hắn cũng không phải tiên nhân mà đã cuồng như vậy, chỉ cần ta và ngươi đồng tâm, sớm muộn gì cũng biến tên ôn thần này thành ôn gà.
Nhị thái thái lại phẫn hận mắng.
- Ân, ta chuẩn bị không đợi tới lúc bệ hạ xử phạt Diệp Hạo Nhiên, ta sẽ xử lý tên ôn thần này, chuẩn bị chút ít cao thủ, lẻn vào Diệp phủ, trước bắt mẫu thân của hắn, lại thừa dịp hắn ngồi xuống mà chế trụ hắn...
Diệp Không hít khí lạnh, hai người này đúng là quá độc ác, nếu như mình không phải tu tiên giả, kết cục tất nhiên bi thảm và đáng sợ, cho dù mình là tu sĩ, nếu bị hắn đánh lén, lão nương và Lô Cầm vẫn sẽ bi thảm.
- Được rồi, nếu các ngươi đã ngoan độc như thế, ta cũng biến các ngươi thành một đôi oán quỷ!
Diệp Không đưa tay bóc Ẩn Thân Phù trên trán...
- Đại Hồng, không thể ngờ là với tuổi của ngươi bây giờ còn sung mãn như vậy a.
Trần Thanh Phương rất vui vẻ, nhưng trong lòng khẽ động, ngẩng đầu, đã nhìn thấy một thiếu niên thanh y đang đứng đối diện, đang mỉm cười với hắn.
- Ngươi!
Trần Thanh Phương con mắt trợn thật lớn, chỉ vào chỗ Diệp Không trống rỗng xuất hiện, không thể tin được mà hỏi thăm.
- Là người hay quỷ?
- Hừ, trong lòng ngươi có thứ gì đáng sợ hơn quỷ không?
Diệp Không cười, lấy pháp khí tiểu kiếm bên hông ra.
Nhị thái thái đưa lưng về phía Diệp Không, vốn từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ niềm vui thú của ân ái, vừa nghe thấy âm thanh của Diệp Không, lập tức quay đầu lại nhanh như điện.
- Tại sao ngươi ở đây?
Nhị thái thái làm ra bộ dạng kinh hoàng giống như gặp quỷ.
Diệp Không rất thưởng thức biểu lộ kinh hoàng của đôi nam nữ này, khóe miệng lãnh khốc cười nói.
- Tiếp tục đi, tại sao không tiếp tục? Tiếp tục đem suy nghĩ tra tấn ta nói ra cho ta nghe nào?
Trần Thanh Phương và Nhị thái thái sau khi kinh hoàng qua đi, rất nhanh bình tĩnh trở lại, hai người rất nhanh kéo quần áo của mình lên, đồng thời chạy ra cánh cửa gần nhất, chuẩn bị đào tẩu.
- Diệp Không, ngươi mưu toan ám sát mệnh quan triều đình, ngươi biết không? Đây là tử tội!
Trần Thanh Phương gặp nguy nhưng không loạn, quan uy vẫn rất đầy đủ, nhưng khẩu khí ngoài mạnh trong yếu, nghiêm khắc khép tội Diệp Không.
- Nếu là ngươi lạc đường biết quay đầu lại, bổn quan tha thứ cho ngươi lần đầu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bổn quan cam đoan quyết không truy cứu trách nhiệm của ngươi.
Nhị thái thái chẳng quan tâm quần áo, lắc lư đôi nhũ câu, bạch quang mê mắt, nàng cũng bỏ mặc quần áo.
- Còn nữa, không cho phép đem chuyện hôm nay nói ra.
Diệp Không nói một tiếng, đá Nhị thái thái ngã lăn ra đất, một cước đạp lên cổ nàng, mắng.
- Ta nói các ngươi có đầu óc hay không? Còn bận tâm chuyện mặt mũi làm gì? Còn không rõ ràng lắm sự tình tính nghiêm trọng sao? Vấn đề hiện tại là... Các ngươi sẽ không còn mạng đi ra khỏi cánh cửa này, còn ngươi nữa...
Diệp Không chỉ vào Trần Thanh Phương.
- Ngươi rõ ràng còn muốn truy cứu trách nhiệm ta? Thực con mẹ nó buồn cười, kiếp sau ngươi nhớ phải ăn não heo nhiều vào một chút, ngu xuẩn như vậy mà còn làm quan à!
Trần Thanh Phương thấy sát ý của Diệp Không, nhưng vẫn không kinh hoảng, mà trấn định cười lạnh.
- Diệp Không, ta biết rõ ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi phải biết nha, ta chỉ cần hô một tiếng, bên ngoài sẽ có nhiều người nghe thấy, hơn nữa ta ra lệnh cho bọn họ, nghe thấy tín hiệu cầu cứu không cần vội vả cứu ta, mà là hồi phủ bẩm báo, như vậy hành vi của ngươi sẽ bị thiên hạ biết, ha ha, rất nhanh sẽ rơi vào tay hoàng đế ở An Đô...
Trần Thanh Phương cảm giác mình rất thông minh, lại cười, đột nhiên quát lên.
- Ngươi! Không sợ thiên uy của bệ hạ sao?
Diệp Không khinh thường cười cười.
- Hoàng đế thì như thế nào? Hắn rất trâu bò sao? Ta nói rất nhiều lần, ta chính là lưu manh, ngàn vạn lần chớ chọc ta! Ai chọc ta, ta sẽ chơi với hắn tới cùng! Hoàng đế chọc ta, ta sẽ làm cho hắn hối hận... Còn nữa, quên nói cho ngươi biết, người hầu trong phủ của ngươi ta đã giải quyết rồi, tùy ngươi hô như thế nào, cũng không có kẻ nào chạy tới, đương nhiên ngươi cũng không cần phải chạy ra ngoài... Không tin ngươi có thể thử xem.
Trần Thanh Phương nghe vậy, đã tuyệt vọng, nhưng hắn cũng không phải quan văn, hắn cũng có võ công, và võ công của hắn hình như cũng không tệ lắm.
- Ta với ngươi chơi đùa!
Đột nhiên Trần Thanh Phương rống lên một tiếng, một tay thành chưởng đao, chém mạnh lên mặt Diệp Không.
Trần Thanh Phương thầm nghĩ, mẹ kiếp, lão tử từ nhỏ luyện võ, cũng xuất thân võ khoa, ngươi là một tiểu tử mười mấy tuổi, mới luyện võ được hai năm, ta cũng không tin chuyện tà ma luyện võ hai năm thành cao thủ, ta cũng không tin đánh không lại ngươi!
- Chút võ công ấy, cũng không biết xấu hổ mà khoe khoang!
Diệp Không cười lạnh một tiếng, lập tức, dùng tư thế Ảnh Vũ nhảy lên, lăng không, đá chân, xoay người, một bộ động tác giống như hành vân lưu thủy, vô cùng nhẹ nhõm, giống như khiêu vũ.
Một cước đá bay Trần Thanh Phương, mà Diệp Không nhẹ nhàng rơi xuống đất, đứng ở chỗ cũ, một cước dẫm lên Nhị thái thái dưới chân.
- Phốc!
Trần Thanh Phương phun ra một ngụm máu tươi, hắn không nghĩ tới võ công Diệp Không lại cao như vậy, luyện võ cả đời, thậm chí ngay cả một chiêu hời hợt của một tên mao đầu tiểu tử cũng không tiếp được, đây là người luyện võ hai năm sao? Hắn lại là sử dụng võ công gì, phiêu dật tiêu sái, nhẹ nhàng thoải mái?
- Lão Bát, ngươi không thể giết ta, ta là Nhị nương a, là ta cho mẫu tử các ngươi ở hậu viện, hôm nay ta còn mang theo nhi tử tới nhận lỗi với ngươi, ngươi tha ta đi.
Nhị thái thái bị Diệp Không giẫm lên, liền cầu khẩn.
- Còn không biết xấu hổ ư? Nếu không phải hôm nay nghe các ngươi đối thoại, ta còn tưởng rằng ngươi là người tốt đấy.
Diệp Không nói xong, một cước đá văng cái quần của Nhị thái thái.
Động tác này làm cho Nhị thái thái nhìn thấy hi vọng, nàng đột nhiên ôm chân Diệp Không, khóc rống lên.
- Lão Bát, ta biết rõ ngươi ưa thích nữ nhân dục vọng của ngươi cũng không nhỏ, tiểu Hồng đã nói cho ta, chỉ cần ngươi tha ta một mạng, ngươi muốn làm thế nào với ta cũng được.
Nhị thái thái thấy hắn không cho mình mặc quần, còn tưởng rằng hắn nổi tâm tư kia, nàng cũng chẳng quan tâm đến việc cảm thấy hổ thẹn, thò tay định tiến vào đũng quần của Diệp Không.