Diệp Không chú ý nhìn một chút, phát hiện bốn tên kia trong quần rất bình thường, xem ra bọn này mỗi ngày canh gác đều canh gác ở bên ngoài, nghe nhiều nên không có bị ảnh hưởng, cũng không biết chừng đã biến thành thái giám.
Diệp Không đi tới, rõ ràng bốn tên Thiết Tháp kia không hề phát giác, chẳng qua nếu cứ như vậy mà đẩy cửa đi vào thì nhất định sẽ kinh động đến bọn hắn.
Nhưng nếu như giết bọn chúng đi, lại khó tránh khỏi sẽ kinh động bên trong, Diệp Không đã đứng đối diện với bọn chúng, không biết nên làm như thế nào.Hắn có chút hối hận, sáng sớm không có vẽ vài tờ Xuyên Tường Phù.
Đang lúc Diệp Không không chú ý thì cơ hội lại xuất hiện một gã cao gầy vội vã đi tới. Khi đến gần mấy tên thủ vệ hắn nói:
- Bang chủ, có ở đấy không, ta có việc cần bẩm báo.
- Là Lỗ trưởng lão bây giờ sao? việc có gấp lắm không?
Mấy tên thủ vệ này đối với Lỗ trưởng lão xem ra rất khách khí, có thể lão đầu cao gầy trong Long Xà bang có chút địa vị.
- Là việc gấp.
- Vậy ngài chờ một chốc!
Thủ vệ cũng biết bang chủ đang ở bên trong khoái hoạt, quấy rầy rất có thể sẽ bị la rầy, thế nhưng làm trễ nãi việc gấp, thì tội đó còn lơn hơn nhiều.
- Soạt soạt soạt.
Tiếng gõ vang lên, rất nhanh lại truyền đến một âm thanh nam nhân lanh lảnh không kiên nhẫn mà hỏi:
- Chuyện gì?
Tên Thủ vệ đáp:
- Là Lỗ trưởng lão đã đến.
- Ah, chuyện tối hôm nay không biết hắn có làm tốt không?
Người phát ra thanh âm lanh lảnh cũng là khôn khéo hơn người, nghe Lỗ trưởng lão đến liền suy đoán ra sự tình có biến.
- Lần này gặp phải cường địch, để thuộc hạ gặp mặt bang chủ sẽ bẩm báo kỹ càng mọi chuyện.
- Không làm được sao?
Một giọng nghi vấn vang lên, cánh cửa kêu kẹt một tiếng, một gã mập béo đã xuất hiện.
Đúng rồi! Phạm Cửu Long! Diệp Không căng thẳng trong lòng, nhéo nhéo trong lòng bàn tay tài giấy Tiểu Đao, chưa biết là hắn có nén được xúc động hay không hay là hắn sẽ tay?
Phạm Cửu Long ăn mặc quần áo màu trắng , xem ra mới từ trên giường xuống, hắn dẫn Lỗ trưởng lão đi vào phòng:
- Vào đây rồi nói!
Diệp Không cũng nhanh chóng len qua cánh cửa hở đi vào trong phòng.
Vào trong quan sát, Diệp Không lại càng hoảng sợ, chỉ thấy phòng trong còn có một nam nhân cũng ăn mặc nội quái màu trắng ngồi ở tiểu bên bàn tròn uống nước, rồi sau đó hắn nhìn thấy bên cạnh giường bày đặt bàn phấn, bên trong ẩn ẩn có nữ nhân cử động.
Chẳng lẽ vừa rồi cả ba cùng ngủ trên đó sao? Diệp Không quả thực muốn té xỉu, Phạm Cửu Long lại vẫn có loại yêu thích này sao? hắn lại nhìn gã đang uống trà, so với Phạm Cửu Long thì gầy hơn thế nhưng cũng vẫn là rất béo, hai người này gương mặt có vài phần giống nhau
- Phạm Cửu Xà!.
Diệp Không thật không ngờ người này cũng xuất hiện ở đây, tin tức của Hứa Du cũng không nói gì đến việc này cả, Thế nhưng Diệp Không cũng không có suy nghĩ nhiều, tất cả đang ở đây vậy thì đều giết được rồi.
Phạm Cửu Long ngồi xuống bên người huynh đệ, rồi hắn cũng rót một chén trà, uống một ngụm, lúc này mới hỏi chuyện Lỗ trưởng lão.
Lỗ trưởng lão đến để báo về việc của Diệp Không nên những đệ tử của bang liền nhanh chóng trở lại trong bang, chủ sự đúng là Lỗ trưởng lão, hắn nghe nói Diệp Không là tiên nhân, liền lập tức cho người đi điều tra tại Lô gia và phát hiện tại Lô gia người đã đi chỉ còn lại phòng không, lúc này mới tranh thủ thời gian báo lại nên so Diệp Không đã đến chậm hơn một bước.
- Tiểu tử kia là tiên nhân sao? Diệp Hải nói hắn là một kẻ ngốc mà?
Phạm Cửu Long nói thầm một tiếng.
Diệp Không sáng sớm đi ra ngoài đụng phải Diệp Hải nhưng không hiểu tại sao lại hắn biểu lộ kì quái với hắn như vậy, quả nhiên quan phỉ cấu kết với nhau, lúc đầu Long Xà bang đã mất mấy tên côn đồ nhưng lại chuẩn bị được và bọn hắn lại lập kế hoạch mai phục, nhất định là do Diệp Hải châm ngòi.
Phạm Cửu Long lại hỏi?
- Tiểu tử kia có sử dụng tiên thuật gì không? Làm sao các ngươi biết được hắn là tiên nhân?
Thừa dịp lúc Lỗ trưởng lão đáp lời, Diệp Không nhẹ nhàng tiếp cận Phạm Cửu Long, hắn cố gắng bước chân thật nhẹ nhàng, thở cũng dần dần trở lại bình tĩnh , hắn đã giết không ít người, nhưng ám sát thì đây là lần đầu tiên, trong lòng đang có một một cảm xuac rất khó tả.
Diệp Không đang tới gần, càng ngày càng gần rồi, chẳng những có thể nghe được nhịp đập của tim mình, thậm chí cũng có thể cảm giác được phía sau lưng Phạm Cửu Long đang thở phập phồng.
5 trượng, 4 trượng, 3 trượng...
Diệp Không tay nắm chặt đao, cố bước thêm hai bước để có thể xuất thủ.
Hai người bọn chúng không hề phát hiện ra điều gì khác lạ, Phạm Cửu Long chăm chú nghe Lỗ trưởng lão báo cáo, mà Phạm Cửu Xà cúi đầu lấy chén trà nhỏ, trông giống như đang ngủ gật .
Nhưng vào đúng lúc đó, bức trướng hé mở ra, một người có gương mặt đẹp như hoa đào xuất hiện, bờ môi mở ra một âm thanh trong vắt vang lên:
- Tiên nhân? chẳng lẽ lại có nhiều tiên nhân như vậy sao? Cửu Xà...
Phạm Cửu Xà nhìn thấy nữ nhân kia đột nhiên hét một tiếng.
- Đi vào trong ngay!
Tiếng hét này khiến Phạm Cửu Long, Lỗ trưởng lão, kể cả Diệp Không giật nảy mình, nữ nhân khóc lóc và bắt đầu lao ra khỏi trướng.
Phạm Cửu Long xem ra rất thương nữ nhân này, thấy vậy liền hỏi thăm:
- Đệ đệ, có chuyện gì vậy?
- Ta cảm thấy nữ nhân không nên can thiệp chuyện đại sự trong bang.
Phạm Cửu Xà cười xấu hổ cười, sau đó ra vẻ trấn tĩnh nhìn sang Lỗ trưởng lão nói :
- Ngươi cứ nói tiếp đi!
Phạm Cửu Long có chút không hiểu liền hừ một tiếng. Sau đó lại tiếp tục nghe Lỗ trưởng lão thuật lại tình cảnh lúc ấy.
Diệp Không mất cảnh giác, hắn dồn mọi sự chú ý đến Phạm Cửu Long, hy vọng sẽ phát hiện có điểm gì là lạ ở Phạm Cửu Xà.
Bây giờ phải rất khẩn trương, vừa rồi nữ nhân kia la hét nên hắn cũng sợ bị lộ.
Sau tiếng la hét, Phạm Cửu Xà bình tĩnh trở lại, Lô trưởng lão cũng bình tĩnh ngồi song song cùng Phạm Cửu Long, một tay cầm chén trà nhỏ.
Lập tức muốn hành động, nhưng vào lúc này, Phạm Cửu Xà đột nhiên cử động, tuy thân thể hắn mập mạp nhưng lại linh hoạt giống như một con báo, một tay đẩy vào bên người Phạm Cửu Long, còn tay kia ném chén trà xuống đất, mà chuyển biến thành chính là trong lòng bàn tay một đoàn màu đỏ hỏa diễm.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Diệp Không còn chưa kịp phản ứng gì đã nhìn thấy vẻ mặt đầy giễu cợt của Phạm Cửu Xà, hỏa cầu trong tay hắn vung tới.
- Không xong rồi! hắn đã phát hiện ra mình, hắn là một tu tiên giả, cái hắn đang cầm chính là hỏa cầu thuật, Hứa Du vì sao lại nói dối ta chứ.
Tất cả mọi tin tức nhanh chóng truyền đến đại não cua Diệp Không , điều quan trọng nhất đối với hắn lúc này là làm sao tránh được chiêu tất sát kích bày.
Đã gần quá rồi, không thể né tránh được nữa. Chẳng lẽ lại ngang nghạnh chống lai sao? Đây chính là Hỏa cầu thuật chẳng lẽ lại phải chết?
Diệp Không hận là trong Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh, Ngũ Hành tán nhân tại sao lại không giới thiệu về loại pháp thuật cấp thấp nay? Nếu như hắn hiểu Hỏa cầu thuật thì bây giờ đâu cần mạo hiểm như thế này.
Chỉ hận là không có biện pháp, hiện tại hắn chỉ nghĩ là làm thế nào để tránh được một kích này.
Mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, tất cả suy nghĩ cung chỉ diễn ra trong nháy mắt. Ngay trong tích tắc hắn bị hỏa cầu đánh trúng trong đầu hắn liền xuất hiện ảnh ngọc võ công.