Một tờ vé bất quá mới hai lượng bạc, bây giờ người ta ra giá năm lượng bạc, còn tặng một tờ vé hàng ghế sau, có kịch hay để xem còn có tiển, việc này không làm, ngốc à?
Tên nha nội cao lớn kia, cùng rất nhiều nhân sĩ ở đây đều nghĩ như vậy.
Nhưng mà bọn họ lại không ngờ được, thật là có người ngốc.
Lão giả kia động cũng không động, hỏi lại:
- Nha nội, ngươi là muốn mời bằng hữu đến xem sao? Nếu là có thân hữu nơi khác đến cần phải xem hôm nay, lão phu có thể nhượng lại với giá gốc. Bất quá nếu bằng hữu của ngươi không phải là cần thiết lắm, vậy lão phu sẽ không...
- Ta nói lão đầu, lão nói lời vô dụng để làm gì, ta nghe đến đau cả đầu, cho lão thêm hai lượng bạc, bảy lượng bạc mua vị trí của lão, lão có đi hay không?
Lão giả kia lắc đầu, kiên trì nói:
- Vị nha nội này, ý của ta, nếu ngươi có việc gấp, ta chuyển nhượng với giá gốc, nếu như ngươi không gấp, vậy hãy để yên lão phu xem kịch.
Nha nội kia xoẹt một tiếng, cười nói:
- Nha nội tôi đây có cái chym việc gấp, cũng không có bằng hữu muốn đi xem, nói thiệt cho lão biết là nha nội tôi đây không thích ngồi cùng bàn với người khác. Ta chính là thích độc bá, bá đài, bá bàn, bá trận, ta mới đến từ An Đô, ở đó không ai không biết ta là Đoạt Mệnh Tiểu Bá Vương!
Lão giả kia cũng là người bướng bỉnh nóng nảy, nghe xong loại đức hạnh của tiểu tử này, trong nội tâm tức giận, vỗ bàn, cả giận nói:
- Nơi đây không phải là An Đô! Lão phu mua vé, thì có quyền ngồi ở đây ở xem kịch. Thứ người muốn độc bá mọi thứ như ngươi, nhất định không có kết cục tốt!
- Thôi đi pa ơi..., nói thật dễ nghe, chẳng phải là muốn thêm tiền sao?
Tiểu Bá Vương đánh giá lão giả thoáng một phát, cảm thấy lão nhân này mặc dù nhìn không bần cùng, nhưng nhất định cũng không phải là phú hào, hơn nữa khí thế của lão cũng không phải là quan viên, thằng này từ thủ đô An Đô đến, cũng rèn luyện được một con mắt nhìn người, vì vậy hắn bắt chéo chân, khẩu khí thản nhiên nói:
- Lão đầu, mười lượng bạc như thế nào?
Lão giả giận quá thành cười:
- Nha nội, ngươi xem ta giống như người thiếu tiền lắm sao?
- Năm mươi lượng!
Tiểu Bá Vương vừa nói ra, chung quanh liền rộ lên, ông t...r...ờ....i...! Không hiểu làm sao liền trúng đậm, năm mươi lượng bạc đủ cho một gia đình nghèo chi tiêu trong nhiều năm rồi, người xem xung quanh đều phiền muộn, tên Tiểu Bá Vương có tiền này sao lại không đi đến bàn của mình vậy?
Nghe âm thanh sợ hãi thán phục chung quanh, Tiểu Bá Vương cũng rất hưởng thụ, địa phương nhỏ bé chính là địa phương nhỏ bé, lão tử từ thủ đô đến đây, năm mươi lượng bạc liền nện chết các ngươi.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, lão giả kia nên lấy tiền rời đi cho rồi, cho dù là một ngươi có khí phách, thì năm mươi lượng này cũng đủ nên cho hắn chóng mặt, cái này cũng không muốn, cùng tiền có thù oán sao?
Sự thật chứng minh, đúng là có người có thù oán với tiền.
Lão giả kia nhìn cũng không nhìn, khoát tay nói:
- Việc này không có thương lượng, mặc dù nha nội ngươi có tiền, nhưng ta cũng có một điều muốn nói cho ngươi biết, thế giới này còn có người nghèo hèn nhưng không lụy, uy vũ bất khuất mà sống!
- Mẹ kiếp! Xem như ta đã hiểu, té ra ngươi là một tiên điên.
Tiểu Bá Vương rốt cục cũng tức giận, hôm nay nhường nhịn như thế, hắn đã rất khắc chế rồi, nhưng lão già kia thật sự là làm cho hắn nổi đóa.
- Đem lão đánh văng ra cho ta!
Tiểu Bá Vương rống lên một tiếng, nhưng hai nha dịch phía sau trông rất kỳ quái, cũng không có vội vã đi lên, mà là trái phải nhìn một vòng.
Người khác không biết, nhưng bọn hắn lại biết rõ, đây là chỗ ôn thần bao đó, trong bọn nha dịch có một quy tắc bất thành văn, đến Tàng Xuân Lâu làm việc, trước phải xem ôn thần, phát hiện người đó tồn tại, vậy thì phải nhanh chân mà trốn, nếu như ôn thần không có ở đó, mới có thể yên tâm có can đảm mà làm việc.
Không phải nha dịch nhát gan, mà là Tàng Xuân Lâu đã khắc ghi một ký ức quá sâu sắc đối với bọn họ.
Vừa nhìn, không có. Hai nha dịch lập tức lớn lối, cáo mượn oai hùm nói:
- Lão gia hỏa, nể mặt ngươi ngươi còn làm tới! Đây là công tử của tân nhiệm thành phủ, là người mà lão có thể đắc tội được sao? Ngươi đã không cần bạc, thì cũng đừng trách huynh đệ không khách khí.
Mắt thấy hai nha dịch định bắt lão giả, thì chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thét như sấm:
- Ai dám! Ai dám động đến thầy của ta, ta muốn mạng của hắn!
Hai tên nha dịch kia nghe thấy một tiếng này, thiếu chút nữa đã đái ra quần. Ôn thần, sao ngươi lại có thể chơi người như vậy, không có việc gì ở trên đỉnh đầu chúng ta làm gì?
Dưới lầu cùng tranh chấp với Tiểu Bá Vương chính lão sư dạy học của Diệp phủ Trương Ngũ Đức, hắn vốn khinh thường xem bộ hí khúc phản ánh sinh hoạt của du côn này, bất quá bộ tuồng này xác thực quá hot, mỗi ngày đều nghe người ta nói đến, vì vậy mới đến đây quan sát, ai ngờ gặp được tên Tiểu Bá Vương này.
Đang lúc tranh chấp, mắt thấy Trương Ngũ Đức muốn ăn thiệt thòi, nào ngờ bỗng vang lên một tiếng rống, một thanh y thiếu niên từ trên trời giáng xuống.
Diệp Không cũng bất chấp đi thang lầu rồi, trực tiếp từ trên cửa sổ nhảy xuống, thân hình ở giữa không trung xoay tròn một vòng thật tiêu sái, tan mất lực đạo. Liền nhếch lên vạt áo, đang muốn cho hai nha dịch kia nhìn xem một chút uy phong của mình, ai ngờ hai tên nha dịch kia trái lại còn trốn nhanh hơn, sớm trốn đến sau lưng Tiểu Bá Vương.
Mà những người vây xem chung quanh cũng có nhiều người nhận thức Diệp Không, đều nhao nhao thầm nói:
- Có trò hay để xem rồi, hai tên nha dịch kia muốn xui xẻo.
Còn có một người nói:
- Trách không được lão đầu này bướng bỉnh như vậy, hóa ra là sư phó của Bát thiếu gia.
Lại một người nói:
- Có lẽ nên tản ra một chút, Bát thiếu gia đánh người chính là rất nổi danh đấy.
- Là ai muốn đem lão sư của ta đánh văng ra?
Diệp Không không có lý đến những lời nghị luận kia, hừ lạnh một tiếng với Tiểu Bá Vương, kỳ thật bình thường Thương Nam đại lục đều gọi là tiên sinh, thế nhưng Diệp Không thật sự là kêu không được, ' tiên sinh của ta' loại này thuyết pháp thật sự là BT(rất phi thường)
Tiểu Bá Vương nhướng mày:
- Ngươi là ai?
Diệp Không không có trả lời, hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai?
"Ta là ai?" Tiểu Bá Vương hừ một tiếng, hắn vốn rất kiêu ngạo đấy, tại kinh đô kiêu ngạo, đi tới địa phương nhỏ bé này, chỉ có càng kiêu ngạo, dùng lỗ mũi nói với Diệp Không:
- Ta là ai, vừa rồi nha dịch đã nói qua, bổn nha nội ( con cháu nhà quan) chưa từng có thói quen lặp lại.
Tiểu Bá Vương xác thực rất kiêu ngạo, không có kiêu ngạo nhất, chỉ có càng kiêu ngạo.
- Ngươi đã không nói danh tự, vậy động thủ đi.
Diệp Không kiêu ngạo đến nỗi không cần nghe đến tên của đối phương, đã chuẩn bị đánh người.
- Chậm đã!
Tiểu Bá Vương nhìn xem Diệp Không hùng hổ đi tới, trong nội tâm đột nhiên nghĩ tới một người.
Bình thường loại người này đều là không có công phu thật sự gì trong người, thực gặp chuyện, bọn hắn là người thứ nhất chịu thua.