Ánh mắt của Diệp Hạo như điện, mắt hổ quét qua, hắn đối với Diệp Không không quá hứng thú, thậm chí ánh mắt đảo qua người hắn không thèm dừng lại quan sát lấy một lần.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới sự tình vừa rồi. Tên quản gia gầy béo Diệp Tài khôn khéo chạy nhanh lên phía trước, nhem nhóm mấy nén hương, đưa cho Diệp Hạo sau đó đứng lùi lại phía sau. Diệp Hạo cùng đệ tử Diệp gia bắt đầu nghi thức bái tổ.
Nghi thức đơn giản này vừa xong, Diệp Hạo tuyên bố thời gian tỷ thí bắt đầu. Nói xong, con mắt hắn như có như không quét qua Diệp Không một phát.
- Mẹ kiếp! Lão ba biết ta không có luyện qua võ công nhưng cũng không có lên tiếng. Đây không phải là muốn để cho ta bị người khác đánh sao?
Diệp Không thầm oán trong lòng, thế nhưng lại không có biện pháp. Lúc này Diệp Tài đã tuyên bố tất cả các cặp đấu.
Diệp Không được an bài đối luyện với Diệp Long. Người này nhìn qua thân thể cường tráng, cao lớn, không thua kém gì người trưởng thành. Diệp Không chỉ biết thầm kêu khổ.
Trận đầu Diệp Văn cùng Diệp Vũ tỷ thí, trên cơ bản không có gì hay để xem. Diệp Văn xác thực không hổ là người nổi bật trong đám con cháu Diệp gia. Hắn ra tay cũng có chừng mực nhưng Diệp Vũ vẫn bị đánh bại một cách dễ dàng.
Trận thứ hai là Diệp Hổ đối luyện với Diệp Huống. Niên kỷ của hai người thực sự không kém nhau lắm. Diệp Hổ dùng cường lực cương mãnh đánh tới, mà Diệp Huống thì nhẹ nhàng dùng kỹ xảo né tránh. Hai người đánh nhau gần cả buổi, trên cơ bản là không có gì đặc sắc. Bất quá khí lực của Diệp Hổ lại hao tổn quá lớn, càng về sau càng đuối sức, không thể nào chống đỡ nổi. Lúc này hắn đến thở cũng gấp, cuối cùng bị Diệp Huống tận dụng cơ hội đá cho một cước rơi xuống lôi đài.
- Trận thứ ba. Diệp Không chiến với Diệp Long.
Quản gia Diệp Tài hô lên một tiếng. Trận tỷ thí mà mọi người mong chờ nhất cũng sắp bắt đầu.
Sở dĩ mọi người đều háo hức không phải vì trận đấu này ngang tài ngang sức, rất thú vị mà bởi vì tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy cảnh Diệp Không bị bẽ mặt, nhìn cảnh thằng ngốc bị đánh thành cái dạng gì.
- Nhìn thấy thằng ngốc trên võ đài kìa.
- Không biết trong vòng mấy chiêu hắn sẽ bị đánh văng khỏi đài nhỉ?
- Ta đoán chắc được ba chiêu.
- Ha ha, vậy là ngươi đánh giá hắn quá cao rồi, ta đoán khi lên võ đài hắn sợ quá sẽ tè ra quần.
Diệp Không nghe thấy bên dưới vang lên tiếng châm chọc mình không dứt, thản nhiên lắc đầu thầm nghĩ:
- Chẳng nhẽ các ngươi không có một chút đồng cảm sao? một chút tình cảm huynh đệ cũng không có sao?
Diệp Không quay sang Diệp Long ôm quyền nói:
- Xin được chỉ giáo!
Thế nhưng đối diện với hắn thì Diệp Long không phản ứng gì, hai tay hắn vòng ra sau lưng, đầu ngẩng cao, nhếch mép quay sang Diệp Không hừ lạnh nói:
- Nếu ngươi không muốn ăn đòn thì tự mình lăn xuống đi.
Tuy rằng Diệp Long mới mười bốn tuổi thế nhưng so với Diệp Hổ còn có phần cao to hơn, thoạt nhìn hắn không khác người trưởng thành bao nhiêu rõ ràng hắn là đối thủ quá mạnh.
Quả thực vừa nhìn Diệp Hổ và Diệp Hướng thi đấu Diệp Không không khỏi rùng mình, bất kể dù là năng lực hay là kỹ xảo hắn đều đánh không lại. Người ta đã tập luyện võ công nhiều năm trong khi Diệp Không bất quá cũng mới chỉ tập luyện bảy, tám ngày, cho dù là chạy nhảy, hít đất chắc chắn cũng không có tác dụng nhiều
Mặc dù biết chắc không thể có phần thắng nhưng Diệp Không vẫn gào lên rồi nhào tới:
- Ngươi câm đi. Lão tử cái gì cũng không có nhưng lão tử dám liều mạng!
- Ngươi dám mắng ta.
Diệp Long hô lớn một tiếng rồi lao đến trước mặt. Hắn vốn thầm nghĩ Diệp Không nhất định sẽ không dám tỷ thí, nhất định sẽ sớm chịu thua cho nên hắn chủ động công kích không cần trông cậy vào vũ khí để đánh bại đối thủ.
Thế nhưng hắn đã sai lầm, Diệp Không không những không lùi mà còng chủ động tấn công, đánh cho hắn trở tay không kịp.
- Mắng chửi ngươi thì sao?
Diệp Không vừa quát vừa hướng về phía Diệp Long mà đấm đá. Thế nhưng dù sao Diệp Long cũng đã luyện qua võ công, quyền cước của Diệp Không dễ dàng bị hắn chặn lại.
- Ngươi đã thích ăn đòn, cũng đừng trách tứ ca không khách sáo.
Diệp Long trừng mắt, hai quyền đánh mạnh ra. Diệp Long cũng như Diệp Hổ chiêu thức của cả hai đều dũng mãnh như nhau, nắm đấm đánh ra phát ra những tiếng gió.
Dưới đài tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ Diệp Không bắt đầu một phen sống mái, thế nhưng không ra chiêu thức, có thể nói có trăm ngàn sơ hở. Diệp Long chỉ bị đánh bất ngờ nên không kịp trở tay, nhưng bây giờ Diệp Long đã ổn định trở lại, trước sau gì Diệp Không cũng thảm bại.
Cứ đánh nhau như vậy, ngay cả Diệp lão gia nhìn thấy cũng ngán ngẩm lắc đầu.Quả thực ông đã thấy cảnh Diệp Không đội mưa chạy bộ trong lòng mừng thầm nghĩ rằng nhi tử này có lý tưởng, có nghị lực chịu khó, chịu khổ. Ông hết sức vui mừng trong lòng thầm kỳ vọng Diệp Không có thể biểu hiện sở trường.
Thế nhưng sự việc bày ra trước mắt như vậy. Diệp lão gia liếc mắt liền nhìn ra Diệp Không căn bản một chút hiểu biết võ công cũng không có. Có thể về thể lực ngươi không bằng người thì phải học theo Diệp Hướng, vừa đánh vừa chạy làm tiêu hao khí lực của đối phương, sau đó tùy cơ mà hành động, thấy đối phương lộ ra sơ hở mà nhất cử đánh bại đối phương. Lúc này ngươi lại chủ động tấn công, chẳng phải muốn chết hay sao? Đối phương chỉ cần nhaỷ lên xuất thủ một cái cũng đủ để ngươi thất bại.
Diệp lão gia quan sát, bất luận là chiến pháp hay chiến lực của Diệp Không đều không thích hợp, một quyền này của Diệp Long nhất định sẽ hạ được Diệp Không. Diệp lão gia hơi thở gấp rút, chờ Diệp Không bị thua.
Thế nhưng sự tình thường xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người, kỳ tích đã xảy ra làm mọi người kinh ngạc. Lúc này Diệp Long vung một quyền mãnh liệt vào ngực Diệp Không. Diệp Không không hề né tránh bỗng vang lên một tiếng khô khốc "Phanh". Diệp Không cũng không có bị bật lại ra sau, ngược lại Diệp Long bật lại kêu lên.