Vứt bỏ võ theo văn, làm một tay cẩm tú văn vẻ? Cái này lại càng là vô nghĩa, đừng nhìn hắn trong suốt trận đấu nói đạo lý rõ ràng, kỳ thật hắn là người không thích học tập, bằng không hồi còn ở địa cầu hắn còn chưa học hết cấp hai mà lại bỏ học.
Hắn cảm thấy trước mắt trống rỗng, tuyệt vọng cực độ. Bất quá trở lại nhà mình, nhìn xem lão nương đang tha thiết chờ mong , hắn đành phải cố gắng nét mặt tươi cười, tùy cơ ứng phó.
Diệp Không trong lòng chán nản, sáng sớm cũng không có khí thế hăng hái , mang theo một thân thương thế, trả lời đối phó với mẫu thân vài ba câu qua loa, ăn một ít cơm trưa, rồi chui vào trong phòng mình ngẩn người ra.
Buổi chiều, quản gia Diệp Tài tới, đem cái quyết định bổ sung ngân lượng báo cho Trần Cửu mẫu biết , thế nhưng Diệp Không cũng không có đi ra.
Tuy nhiên Nhị nương,Tam nương đều vì tin tức bí mật kia mà tạm thời yên tĩnh, có thể do Diệp Không thật sự là bị Diệp lão gia đả kích, trong nội tâm lúc này uể oải thế nào không cần nói thêm nữa, cũng không có tâm tư tranh đấu với người khác, chỉ suốt ngày ngây người trốn ở gian phòng giống người mất trí.
Trần Cửu mẫu nhìn thấy nhi tử của mình như vậy, nhưng cũng không dám quấy rầy, đã đến chạng vạng,Trần cửu mẫu gọi hắn ra ăn cơm tối, Diệp Không vẫn không có đi ra ngoài.
Trần Cửu mẫu cũng không dám quấy rầy nhi tử, đành tự mình mang theo thau cơm đi lấy cơm.
Phụ trách phòng ăn là một nữ nhân béo mập, tuy xấu, nhưng nàng rất thẳng thắn, một mực vẫn hận Diệp Tướng quân không coi trọng mình. Mà ngay cả Trần Cửu Nương xấu như vậy mà vẫn cho tướng quân một hài tử. Thế nên nàng tự nhiên đối với Trần Cửu mẫu tuyệt đối không khách khí. Trần Cửu mẫu thấp giọng nói:
- Cho nhiều một tý nha, Không nhi của nhà ta hôm nay lại bị thương, muốn ăn nhiều một tý đấy!
Nữ nhân béo hừ một tiếng châm chọc nói:
- Thì đã sao? Nhi tử ngươi được khôi phục sự sủng ái rồi hả? Đã nghĩ là có thể cưỡi trên đầu chúng ta sao?
Trần Cửu mẫu không để ý con mắt chăm chú nhìn vào bên trong chậu thịt kho tàu nói:
- Không đúng, không đúng, Mã tỷ, ta chính là muốn bồi bổ cho nhi tử mà thôi.
Mã tỷ liếc qua cười lạnh nói:
- Ăn nhiều bánh bao bổ não đấy.
Rồi thò tay theo trong chậu lấy mấy cái bánh bao lạnh ném tới. Trần Cửu muốn nói thêm mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn là cầm cơm cùng bánh bao đi ra. Còn có thể như thế nào đây? Những người này đều là quản sự đấy, đều không thể trêu vào, đừng xem bọn hắn là hạ nhân, ai cũng có thể là họ hàng thân thuộc với các phụ nhân trong nhà đấy, Mã tỷ là đồng hương của cửu phu nhân rất được cửu phu nhân sủng ái, cho dù bẩm báo tướng quân thì chẳng lẽ mang bộ dáng xấu xí của mình đi sao?
Trở lại tiểu viện, đem mấy cái bánh bao lạnh trở về, gõ cửa phòng nhi tử, đặt thức ăn lên bàn. Diệp Không suy tư cả buổi chiều, càng nghĩ càng buồn rầu.
- Học cái võ công tự bảo vệ mình có thể, muốn tại võ đạo để phát triển tương lai là tuyệt đối không thể.
- Cho dù trả giá nhiều hơn nữa cố gắng hơn nữa, cũng khó thành châu báu.
Hai câu nói này đã đạp tắt hy vọng của Diệp Không. Hắn cảm thấy thất vọng, uể oải , nản lòng thoái chí.
- Ở đây so với địa cầu còn kém xa.
Hắn đã không muốn tiếp tục ở chỗ cái đại lục này nữa, hắn bắt đầu tìm cách quay về. Bất quá tại đây không có gì Triệu cô nương cho hắn một chưởng, hắn nói thầm, có phải hay không khi chết liền có thể xuyên việt qua thế giới này? Nếu không... Ta thử tự sát một phát nhỉ.
- Chết cũng muốn làm ma đói.
Xem xét đồ ăn, cơm trắng nóng hổi, nhìn nhìn lại bên trên đồ ăn, là thức ăn cùng loại với rau cỏ màu xanh xanh. Mặc dù không có thịt, ăn vào cũng thấy ngon miệng, có thể ăn lấy ăn để, đột nhiên hắn nghĩ đến một cái gì đó.
Diệp Không thả chiếc đũa trong tay ra, mở cửa ra khỏi phòng, giờ phút này ánh trăng đã treo cao, có thể bầu trời còn chưa tối, thế cho nên ánh trăng mang theo ánh sáng màu đo đỏ, ở trên địa cầu hắn chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh mỹ lệ đến thế.
- Đáng tiếc chính mình còn không được ở lại bao lâu để thưởng thức.
Diệp Không cảm thán rồi đẩy của gian phòng của Trần cửu mẫu bước vào.
- Không nhi.
Trần Cửu mẫu càng hoảng sợ, vô ý cầm cái bánh bao lạnh trong tay hướng về phía hắn. Con mắt Diệp Không thoáng chút trợn tròn. hắn vào trong này, là bởi vì hắn đoán được lão nương nhất định là đang ăn tối, cho nên muốn vào để mời lão nương ra ngoài cùng hắn ăn những món ăn kia.
Nhưng ai biết lão nương thậm chí ngay cả cơm trắng đều không có, trốn ở trong phòng để gặm bánh bao lạnh!
Diệp Không lửa giận ngút trời nói:
- Mẫu thân, sao mẫu thân lại ăn cái này?
- Không có việc gì ,không có việc gì, mẫu thân thích ăn bánh bao.
Trần Cửu mẫu dường như sợ nhi tử không tin, lại dùng sức gặm mấy miếng bánh bao, có thể là do đã để cách đêm cho nên bánh bao sớm đã cứng lại, không nuốt được, nước mắt nàng liền trào ra.
Tuy đây không phải là mẫu thân của hắn, chưa nói đến tình cảm, trông thấy cảnh tượng này Diệp Không không thể nhịn nổi. Diệp Không quay đầu lại định đi:
- Tiên sư cái thằng đầu bếp! Lão tử đi chém chết bọn hắn!
- Không được! Không nhi, mẫu thân không sao, con cũng đừng đi gây chuyện, chỉ cần con hiếu thảo thế là đủ rồi. Trần Cửu mẫu nhào tới ôm cổ nhi tử, rưng rưng cầu khẩn nói:
- Mẫu thân biết con đang không vui, thế nhưng mà Không nhi, con mới mười hai tuổi, con đấu sao lại bọn chúng, mẫu thân hiện tại lo lắng nhất là con. Mẫu thân ăn khan uống khổ cũng có thể, nếu như con có chuyện không hay xảy ra, mẫu thân làm thế nào sống được nữa đây...
Trần Cửu mẫu nói xong, nước mắt đã rơi như mưa. Diệp Không mới vừa rồi còn nghĩ đến tự sát để trở về địa cầu, nhưng khi chứng kiến hình ảnh vừa rồi, hắn phát hiện mình tàn nhẫn đến cỡ nào! Không! Ta muốn sống sót! Dùng tính mạng Diệp Không sống sót. Chẳng những thế còn muốn sống thật tốt, còn muốn cho những kẻ ác độc vô lương các người trả giá thật nhiều!
Diệp Không cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu, phảng phất đem cái gì đó ngạnh sanh sanh toan nuốt xuống. Cơn tức này thật sự không nuốt trôi, thế nhưng mà hắn đã cố nuốt xuống rồi, mà giờ khắc này hắn, cũng xác đinh được tín niệm của mình, đem chút ít uể oải cùng chán chường lúc buổi chiều toàn bộ đều phá tan đánh nát!
- Cừu hận, cũng là một loại động lực.
Thật lâu sau, hắn thổ ra một ngụm trọc khí, hai nắm đấm nắm chặt cũng theo đó buông ra.
- Mẫu thân yên tâm đi, cuối cùng có một ngày, ta muốn cho bọn hắn hiểu rõ, đã ăn của ta là phải nhả ra, cầm của ta là phải trả lại, khi dễ của ta... Là hối hận cũng không kịp!