Cửa sau của đại gia tộc cũng có người trông coi, nhưng cũng không long trọng như cửa trước, cương vị công tác là một lão đầu, gõ cửa báo tên ra, cửa sẽ mở.
Diệp Không muốn hỏi lão đầu, Nhị thái thái có phải thường xuyên ra khỏi phủ vào nửa đêm hay không, nhưng suy nghĩ lại vẫn không hỏi, bởi vì người làm công tác trông coi cửa sau nhất định là thân tín của Nhị thái thái, hỏi hắn sẽ có câu trả lời sao?
- Diệp Không ca ca, tại sao trễ như vậy mới trở về?
Lô Cầm trải qua một ngày nghỉ ngơi, đã sớm khỏi hẳn, lại vui vẻ, trễ như vậy còn chưa ngủ đấy.
- Ân, ta với các ca ca của ngươi đi làm chút việc.
Diệp Không hàm hồ nói ra.
- Đi bàn công việc sao? Rõ ràng là đi uống hoa tửu, lại còn nói con mẹ nó cái gì công việc, ha ha.
Hoàng Tuyền lão tổ vô tình châm chọc hắn.
- Cút! Còn không phải ngươi muốn đi!
Trong nội tâm Diệp Không mắng một câu, lại cười nói với Lô Cầm:
- Sau này đừng chờ ta, ta đi ra ngoài thường xuyên có việc trì hoãn, cho nên muội đi ngủ sớm là được rồi.
- Được, Diệp Không ca ca cũng đi ngủ sớm một chút.
Lô Cầm cười vẫy tay chạy về phòng của mình.
- Chết, tiểu tử, lại đi dạo thanh lâu? Một thân đầy mùi son phấn!
Trần cửu nương ngược lại che chóp mũi.
- Không có, lão nương người cũng trở về đi ngủ đi, nhi tử không phải loại người như vậy.
Diệp Không thầm nghĩ, hôm nay may mắn không có lộ diện, bằng không thì chuyện mình đi thanh lâu sẽ truyền ra khắp toàn thành.
Gió về đêm càng lúc càng lớn, lọt qua khe cửa mà thổi vào trong phòng, phát ra tiếng rít bén nhọn.
Diệp Không trở lại gian phòng của mình, lấy một khối linh thạch ra, khởi động Linh Tu Tọa Trận, vỗ túi trữ vật, lấy một túi hạt giống, còn lấy ra hơn mười quả Khang Lương Thụ đặt lên giường.
- Tốt rồi, đồng chí lão tổ, ngươi chuẩn bị đi ra đi, làm công tác của ngươi đi.
Diệp Không ngồi xếp bằng trên giường.
- Ngươi phải suy nghĩ kỹ càng a.
Hoàng Tuyền lão tổ lười biếng nói ra.
- Tuy linh lực của lão tổ ta yếu tới đáng thương, nhưng muốn tiêu diệt một Luyện Khí kỳ tầng hai giống như ngươi, cũng không phải là chuyện tốn sức gì, ngươi thật sự muốn thả ta ra ngoài, vậy ngươi phải suy nghĩ kỹ càng đi.
Diệp Không lè lưỡi, liếm liếm bờ môi của mình, thản nhiên cười, nói:
- Lão tổ, ta đã nói với ngươi rồi, ta là lưu manh! Đừng nhìn lưu manh vô lại, không có bộ dáng gì, nhưng lưu manh chân chính đều giảng nghĩa khí, Diệp Không ta đã xem ngươi là bằng hữu, tin tưởng ngươi, đó là vô điều kiện tin tưởng ngươi, nếu ngươi cũng cho rằng ta là huynh đệ, Diệp Không ta cả đời sẽ không quên, nếu như ngươi bội bạc, vậy thì coi như ta mù mắt, ta tự làm tự chịu!
- Nhưng lưu manh còn có đặc điểm, đó chính là, ngươi hoặc là trực tiếp giết chết ta, nếu không chỉ cần một hơi, ta sẽ trả thù ngươi... Không chết không ngớt!
Hoàng Tuyền lão tổ nghe xong, trên mặt nhìn không ra một điểm cải biến nào, vẫn lười biếng nói ra.
- Ngươi làm ta sợ cũng vô dụng, lão tổ ta nếu như bị một Luyện Khí kỳ tầng hai như ngươi dọa sợ, sau này cũng không cần phải làm người nữa!
Diệp Không cười nói.
- Không phải hù dọa ngươi, ta đã thật sự xem ngươi là bằng hữu, có lẽ ngươi nghĩ ta nói quá ngây thơ, nhưng ta cảm giác được ngươi sẽ không giết ta, sẽ không bội bạc... Đúng rồi, đó là một loại cảm giác.
- Ngươi thực rất ngây thơ, có một ngày cảm giác sẽ hại chết ngươi!
Hoàng Tuyền lão tổ trừng mắt nói xong, khua tay nói.
- Thả ta ra ngoài, ít nhất bản lão tổ còn chờ ngươi truyền Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh, trước mắt sẽ không giết ngươi.
Diệp Không mỉm cười, dùng ý niệm khống chế Phù Chú Bách Khoa Toàn Thư, đem kim quang bao phủ Hoàng Tuyền lão tổ biến mất, Hoàng Tuyền lão tổ liền từ trong đầu của Diệp Không bay ra.
Đây còn là lần đầu tiên Diệp Không nhìn thấy Nguyên Anh xuất khiếu, chỉ thấy một hài nhi lớn bằng cỡ bàn tay bay ra, sau đó càng lúc càng lớn trong không trung, cuối cùng trở thành một hài nhi lớn cỡ bốn năm bàn tay, vững vàng ngồi ở bên người Diệp Không.
Nếu như không phải thấy trên mặt Hoàng Tuyền lão tổ có chòm râu dài, mà nhìn bộ dáng thanh niên của hắn, Diệp Không thực sự sẽ cho rằng đây chính là một hài nhi bình thường mà thôi..
- Oa, ngươi đúng là hạ lưu, không mặc gì cả, ha ha, đệ đệ nhỏ như vậy, còn nháo đòi muốn nữ nhân?
- Cút! Coi chừng lão tổ ta nổi giận!
Hoàng Tuyền lão tổ tức giận liếc nhìn Diệp Không, tức giận nói ra.
- Sớm nói thả ta ra đi, cũng đừng lãng phí nhiều linh khí trong tiểu phi kiếm như vậy, ai, đây chính là linh khí lão tổ ta tu luyện bao nhiêu năm đấy.
Diệp Không thầm nghĩ, khi đó thả ngươi, ta không phải muốn chết sao? Trên mặt lại cười hì hì nói ra.
- Khi đó với bây giờ đâu giống nhau ...
- Cắt.
Hoàng Tuyền lão tổ rõ ràng nhìn ra hắn dối trá, nhưng hắn cũng biết rõ, nếu khi đó Diệp Không thả mình đi ra, mình tuyệt đối sẽ giết tiểu tử này.
Sau đó Hoàng Tuyền lão tổ lại khoát tay.
- Lấy ra.
Diệp Không sững sờ.
- Muốn cái gì?
- Muốn mượn linh khí trong phế linh thạch của ngươi! Lão tổ ta vận dụng Anh hỏa, hiện tại trên thân thể một chút linh khí làm sao mà đủ?
- Ah ah, muốn mấy khối?
Diệp Không cũng sẽ không ngốc đến mức đều cho hắn.
- Ba khối.
Hoàng Tuyền lão tổ cũng không có muốn nhiều, tiếp nhận ba khối phế linh thạch của Diệp Không đưa tới, trong miệng lải nhải, chửi.
- Tiểu hồ ly, mới vừa nói là hào khí, lại nghĩa khí, lại là cảm giác, còn có huynh đệ, lão tổ ta đều muốn cảm động... Hừ, thả ta ra, còn không phải sợ ta? Linh khí cũng không dám cho ta nhiều.
Tuy hắn mắng thế, nhưng Diệp Không lại cười hắc hắc, cũng không có ý định cho hắn nhiều linh thạch hơn.
Linh khí trong phế linh thạch kia vốn là của Hoàng Tuyền lão tổ, cũng không cần luyện hóa, hấp thu trở về là dùng được, sử dụng hết, về sau cũng chỉ có thể từ từ khôi phục.
Sau đó Hoàng Tuyền lão tổ bắt đầu luyện đan.
Chỉ thấy tay trái của hắn vừa nhấc, ở giữa ngón tay xuất hiện một ngọn lửa, giống như cái bật lửa vậy, nhưng ngọn lửa màu xanh, bên trên có bạch diễm bốc lên.
Ngọn lửa không nhỏ, nhưng người ở bên cạnh không cảm nhận được nhiệt độ.
Hoàng Tuyền lão tổ điều tiết khống chế ngọn lửa nhỏ này, đợi đến lúc ngọn lửa ổn định lại chỉ bằng một ngón tay, hỏa diễm tuy vẫn cháy, nhưng ngọn lửa màu xanh đang nhúc nhích.
Tay phải Hoàng Tuyền lão tổ khẽ vẫy, một quả Khang Lương Thụ bay tới, sau đó trái cây bị đặt trên ngọn lửa.
Trái cây của Khang Lương Thụ còn lớn hơn trái dừa, giống như đầu người, Diệp Không vốn tưởng rằng rất khó đốt, nhưng ai biết khi trái cây đụng phải Anh hỏa của Hoàng Tuyền lão tổ, lập tức bị hòa tan, cuối cùng biến thành một đoàn chất lỏng màu xanh, sau đó biến thành màu đen.
Mà chất lỏng này huyền phù trên không trung, phía dưới Anh hỏa màu xanh, hỏa diễm đang đốt đoàn chất lỏng màu đen này, liền bốc hơi, trên đoàn chất lỏng có bọt khí sôi lên, thỉnh thoảng có một tia khói đen hoặc màu đỏ bay lên.
Tay của Hoàng Tuyền lão tổ nhanh như điện, tay phải rãnh rỗi nhanh chóng huy động, giống như cây kim đánh về đoàn chất lỏng, sau đó bắn chuẩn xác vào đám tạp chất bọt khí.