• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình minh vừa ló dạng, ánh sáng phủ xuống chiếu rõ những gì còn xót lại của trận chiến đêm qua.

Tàn chi, huyết nhục, thi thể, pháp khí, cứt đái… rơi vãi khắp nơi. Mặt đất bị cày xới cộng với máu tươi nhiễm đỏ đã biến thành bùn nhão. Tu sĩ cấp thấp còn sống hoặc tụ lại với nhau, hoặc đứng một mình ngẩn người, hoặc đơn giản là phát điên chạy loạn đòi về nhà. Mùi tanh hôi theo từng nhịp thở tràn vào lá phổi của mọi người như nhắc nhở cho bọn hắn chuyện gì đã xảy ra. Như bị không khí nơi đây ảnh hưởng, không hề có tiếng reo hò vang lên, sự ảm đạm hiện hữu khắp nơi.

Cổ Nguyên được một tên Phi Hổ Bang bang chúng dìu về lều của mình nghỉ ngơi. Sau khi nuốt xuống Hồi Xuân Đan hắn bắt đầu tập trung điều dưỡng thương thế.

Nửa ngày sau một tên trúc cơ tu sĩ tiến vào đưa cho hắn một viên Tục Cốt Đan coi như khen thưởng phát xuống, căn dặn hắn điều dưỡng thật tốt chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ ngày mai rồi xoay người rời đi.

Nhìn tên sứ giả rời đi, Cổ Nguyên lẩm bẩm, “xem ra đám lãnh đạo cũng không phải quá vô tâm a, có thứ này thương thế của ta sẽ hồi phục càng nhanh.”

- “Đêm qua ngươi thể hiện không tệ nha, con rắn mối kia tu vi cũng phải tương đương với trúc cơ tầng hai. Tỷ tỷ nhìn ngươi chiến đấu mà trái tim muốn dâng lên cổ họng.” Đúng lúc này, giọng nói của Tố Linh vang lên trong não hải.

Dường như câu nói của nàng đã kích phát phản ứng di truyền, đám còn lại cũng lần lượt tỉnh lại:

- “Đúng đúng, ngươi xuất thủ lúc đó nhìn rất soái a, ta nghĩ mình yêu mất rồi. Ngươi nghĩ sao về mối quan hệ đồng tính.” Trần Lãng âm dương quái khí lên tiếng

- “Nhưng khả năng phán đoán vẫn còn kém, nếu lúc đó ngươi tập trung tinh thần thêm một chút rồi đánh pháp khí của mình vào khớp nối của nó thì thân thể đã không thảm thế này.” Trầm Thiên Sách lạnh lùng bổ đao

- “Ngươi không nên đòi hỏi Cổ Nguyên quá nhiều, đối với trình độ hắn xử lý như thế đã rất tốt.” Lần này là Triệu Nguyệt Nhi

- “Có đạo lý, luyện đan sư như thế đã rất khá”

Cổ Nguyên chết lặng nhìn bốn tên huynh đệ liên tục lải nhải về mình, trong lòng không khỏi đậu xanh rau muống, “lăng mạ, đây là trắng trợn lăng mạ. Không biết kẻ hèn này đã làm sai điều gì khiến bốn vị thần tiên thức giấc.”

Hắn cảm thấy nếu như mình tiếp tục nghe sẽ khiến bản thân vì tự ti mà trở nên trầm cảm, tựa như tiểu hài đồng vì yếu kém hơn chúng bạn mà không đạt được kỳ vọng của phụ mẫu dẫn đến mọi người phán xét, tính cách dần dần trở nên khép kín…khụ, nói chung là không tốt cho đạo tâm. Vì vậy hắn quyết định mở miệng:

- “Cả đám các ngươi chui ra có việc gì?”

- “Bọn ta nhớ ngươi a”

- “Cút”

- “Thật mà!”

- “Có rắm mau thả”

- “Ui đau lòng quá…Ừm, thực ra là thần hồn sau một thời gian tu bổ đã đạt đến ngưỡng nguyên anh trung kỳ. Hiện tại chúng ta cần lập ra trận pháp cách ly để khi đột phá tránh dẫn xuất ba động gây rắc rối không cần thiết.”



Một lúc sau Tố Linh điều khiển Quỷ Khôi đóng lại trướng bồng, dùng linh thạch bố trí ra đơn giản cách li trận pháp rồi ngồi xếp bằng cùng cả bọn tập trung tinh lực đột phá.

Cả quá trình diễn ra cũng đòi hỏi thời gian cũng không lâu nên phi thường thuận lợi. Đến lúc Cổ Nguyên lấy lại quyền điều khiển đã là một canh giờ sau. Hắn đã thông tri cả bọn về tình hình và kế hoạch của mình, sau khi tiếp nhận vài ý kiến thì bọn Trần Lãng lại tiếp tục nhắm mắt tu luyện thần hồn đi.

Cả thấy thời gian còn sớm, hắn nuốt vào Tục Cốt Đan tiến hành chữa trị hai cánh tay, lúc này đã được cố định bởi linh lực. Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến lúc Cổ Nguyên thu công thì trời đã sập tối.

Đứng dậy vận động cơ bắp rồi thả thần thức kiểm tra thương thế, Cổ Nguyên không khỏi hài lòng gật đầu.

Tục Cốt Đan không hổ là đan dược chuyên trị nứt gãy xương cốt, tốc độ chữa trị nhanh hơn Hồi Xuân Đan đâu chỉ gấp năm lần. Hai cánh tay hắn lúc này đã hồi phục được bảy tám phần, tuy không thể tiếp tục đánh ra Mãnh Ngưu Quyền nhưng cầm kiếm thì không là vấn đề.

Đúng lúc này thì một trương truyền âm phù tiến đến trước mặt Cổ Nguyên, nội dung đại ý muốn mời hắn tiến về chỗ Giang Phi Hổ bàn bạc kế hoạch hành động ngày mai.

Lật tay sử sụng Tụ Thủy quyết loại bỏ các bụi trên cơ thể, thay đổi một bộ đạo bào và sửa sang đầu tóc, Cổ Nguyên bước ra ngoài.

Chiến trường hôm qua đã được dọn dẹp không sai biệt lắm, mặt đất lúc này cũng đã biến khô ráo, chỉ còn lại mùi máu thoang thoảng trong không khí là nhất thời chưa biến mất.

Trên đường đi hắn bắt gặp một tên Phi Hổ Bang bang chúng. Sau khi hỏi thặm cặn kẽ Cổ Nguyên mới biết cuộc đột kích lần này của yêu thú gây ra bao lớn thiệt hại. Một phần ba số tu sĩ đang đóng quân tại đây đã thiệt mạng, một số bang phái nhỏ là trực tiếp diệt môn, ngay cả Phi Hổ Bang lúc này cộng lại cũng chỉ hơn hai mươi người, thiếu bang chủ Giang Phi Hoành cùng một số chấp sự đã bỏ mạng. Chưa hết, khu nhà kho tích trữ vật tư được các thế lực mang tới trực tiếp bị một mồi lửa thiêu cháy, tuy thủ vệ có phản ứng kịp thời nhưng chỉ cứu được một số tư nguyên hữu hạn.

Nghe xong tin tức Cổ Nguyên bắt đầu trầm mặc lại suy nghĩ điều gì, tên đệ tử thấy vậy cũng thức thời ngậm miệng không nói nữa.

Tiến vào chủ lều của Phi Hổ Bang, phát hiện chưa ai có mặt hắn liền chọn một vị trí nhắm mắt dưỡng thần. Vài phút sau lại lục tục có người kết bạn mà đến, chính là nam tử trung niên và lão giả từng mời chào Cổ Nguyên.

Nam tử trung niên khí sắc bên ngoài có chút tái nhợt, hẳn là bị nội thương trong chiến đấu. Lão giả thì thảm hơn, tay trái và da ở một nửa khuôn mặt trực tiếp bị kéo xuống, khả nghĩ nếu không bỏ một bút linh thạch thì đừng mong chữa lành như ban đầu, khí tức hắn lúc này lúc mạnh lúc yếu, đây là minh chứng của yêu khí nhập thể khiến linh lực mất cân bằng. Cả hai gặp Cổ Nguyên chỉ gật đầu nhẹ xem như chào hỏi rồi cũng lựa một vị trí xếp bằng.

Lại một lúc sau Giang Phi Hổ tiến đến. Nhìn vào số cao tầng còn sót lại hắn không khỏi thở dài, tuy đã dự định giết sạch đám người nhưng chứng kiến công sức kinh doanh bao nhiêu năm của mình tan biến cũng khiến hắn đau lòng một chút.

Yêu thú tập kích đêm qua tình cảnh hỗn loạn, điều mấu chốt để sống sót không phải tu vi cao hay thấp mà là vận khí tốt hay không, kinh nghiệm nhiều hay ít. Nam tử trung niên và lão giả theo hắn đã lâu, bon hắn sống sót Giang Phi Hổ cũng không ngạc nhiên, nhưng Cổ Nguyên bất tử lại làm hắn khá ngạc nhiên, có lẽ hắn đã đánh giá thấp người trẻ tuổi này.

An vị tại chủ tọa hắn bắt đầu đạo:

- “Cuộc đột kích đêm qua Phi Hổ Bang đã tổn thất thảm trọng, Hoành nhi con ta cùng rất nhiều thành viên chủ chốt đã vĩnh viễn nằm lại. Tuy nhiên chiến đấu giờ chỉ mới bắt đầu, ta đã xung phong nhận nhiệm vụ trinh sát, rạng sáng ngày mai chúng ta sẽ cùng Thiết Chưởng bang, Hồ Lâm phái chia quân ba đường tiến hành dò xét khu vực phụ cận. Quá trình này tuy có nguy hiểm nhưng tam giai thế lực Trường Nhạc bang sẽ yểm trợ phía sau, nếu chúng ta có bất trắc gì cũng có thể theo đường cũ chạy về, so với các công việc khác dường như tiện nghi hơn không ít.”

- “Nhưng bang chủ, chúng ta vừa kết thúc một trận kịch chiến. Ta lo lắng nếu…”

Nam tử trung niên bỗng nhiên cắt ngang, “Trình quản sự đừng nói xui xẻo, huynh trưởng làm vậy tất có nắm chắc.” Nói xong hắn nhìn về phía Giang Phi Hổ.

- “Trình lão chớ nghĩ nhiều, ta làm việc xưa giờ vẫn có phân tất.” Giang Phi Hổ mở miệng. Như để ép xuống mọi thắc mắc, hắn đứng dậy rồi liếc mắt nhìn qua cả ba: “Ta biết thể xác và tinh thần các ngươi đều mệt mỏi nhưng đừng quên nhiệm vụ nhận lấy là không thể trả về, vì vậy đêm nay hãy an dưỡng thật tốt. Đây là một ít đan dược dưỡng thương ta trích từ bang khố xem như là tâm ý của Giang Phi Hổ này.” Vừa dứt lời liền lật tay xuất ra ba túi trữ vật phân biệt rơi xuống trước mặt ba người.

Lão giả lại muốn nói điều gì nhưng nhìn qua trầm mặc Cổ Nguyên đành không cam lòng mà nuốt xuống. Tiếp đến lại là một vài lời khách sáo an ủi bang chủ đừng quá đau buồn các loại.

Một canh giờ sau cuộc họp chấm dứt, Cổ Nguyên cùng lão giả song song tiến ra ngoài lều trại, nam tử trung niên được Giang Phi Hổ giữ lại không biết nói cái gì.

Không khí hai bên có phần trầm mặc nên Cổ Nguyên quyết định mở lời trước:

- “Lão ca kinh nghiệm già dặn chắc hẳn từng tham gia vây giết Hắc Dực Bức Vương khi xưa a?”

- “Đúng, bang chủ từng dẫn đầu bang chúng tham gia vây quét.” Lão giả theo bản năng trả lời, khuôn mặt tỏ vẻ không hiểu vì sao Cổ Nguyên lại thắc mắc vấn đề này.

- “Vậy tiểu đệ mạn phép hỏi, chiến tranh giữa tu sĩ với yêu thú lúc nào cũng khốc liệt thế này sao?”

- “Không hề, lần trước chúng ta tham gia tuy có chết một nửa số bang chúng nhưng cao tầng toàn bộ được bảo toàn. Chỉ cần nghe và chấp hành tốt mệnh lệnh thì cũng không đáng ngại. Khi đó chỉ huy tiến quân tuy chậm rãi nhưng chắc chắn, việc bất ngờ bị đột kích bất ngờ khiến tổn thất lớn gần như là không có.”

Tựa như thấy được Cổ Nguyên có điều suy nghĩ hắn liền tiếp tục, “thực ra những gì ngươi nghĩ cùng trùng khớp với ta, công văn triệu tập lần này không giống như chỉ để trả thù đơn giản như vậy. Có vẻ như tin đồn được truyền tai tại tửu lâu là thật, các thế lực lớn muốn đánh một trận sống mái với yêu thú Hoành Đoạn sơn mạch để khai thông.một đầu thương lộ ra bên ngoài.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến khu vực lửa trại. Tại đây Triệu Côn cùng một đám bang chúng đang uống rượu ăn thịt. Đường phân hai ngã, cả hai chia tay phân biệt tiến về lều của mình.

Ba tiếng sau Cổ Nguyên thay y phục lần nữa lén lút tiến về chỗ của Giang Phi Hổ bồi cho hắn một viên Loạn Thần Đan, thứ này xem ra tác dụng vẫn rất không tệ a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang