• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời đã lên cao, một ngày mới chính thức bắt đầu tại phường thị.

Sau khi trở về việc đầu tiên Cổ Nguyên làm là bán đi mớ đồ lặt vặt mang ra từ Hoành Đoạn sơn mạch.

Đối với việc này hắn chọn người thu mua là thương hội của Đỗ gia.
Đỗ gia nhà cao nghiệp lớn kinh doanh tại Ba Lâm phường thị đã lâu kết hợp với việc buôn bán sòng phẳng nên cũng xây dựng được danh khí không nhỏ. Đối với con cá nhỏ như Cổ Nguyên bọn hắn cũng lười chiếm tiện nghi, ra giá thu mua cũng tương đối công đạo.

Đám đồ lặt vặt chỉ gồm một ít khoáng thạch và dược tài, tuy giá cả không cao bao nhiêu nhưng thắng ở số lượng nhiều, tổng hợp lại cũng được hai trăm linh thạch.

Không phải Cổ Nguyên không muốn mang thêm vài thứ tốt nhưng thân phận hiện tại của hắn là một tên trúc cơ tầng một, hành động cũng không nên gây quá nhiều chú ý. Thành tích hai trăm linh thạch đối với luyện khí tu sĩ là một khoảng tiền lớn nhưng đối với trúc cơ tán tu thì không quá đặc biệt, hoàn toàn có thể kiếm tới nên cũng chẳng gây sóng gió gì.

Số tiền này cộng với hai thanh pháp khí là toàn bộ tài sản công khai trong túi trữ vật của hắn hiện tại. Số tài phú còn lại được Cổ Nguyên nhất quyết để lại trong hang của Xích Huyết Hùng.

Tuy thời gian qua đánh giết không ít tu sĩ nhưng hầu hết linh thạch và linh thảo hữu ích đều được dùng để cung cấp cho huyết trì. Sau khi thành công với Quỷ Khôi thì cũng chỉ dư lại gần trăm viên hạ phẩm linh thạch, Cổ Nguyên cũng lười mang theo, nhất quyết để lại cho đám tiểu đệ tu luyện đi.

Tiếp đến hắn tiến về khách điếm do tiện nghi huynh đệ để lại cho mình, ra lệnh cho đám nhân viên tiếp tục làm việc như thường rồi lấy ra công văn sở hữu tiến về một kiến trúc ba tầng. Dựa theo ký ức thu hoạch được thì đây là trụ sở của một bang phái gọi là Phi Hổ bang.

Phi Hổ Bang được lập ra Giang Phi Hổ có tu vi trúc cơ năm tầng. Bản thân hắn lúc đầu là đoàn trưởng của một liệp thú đoàn, dựa vào một thân bản lĩnh hắn đã đánh ra một đầu sinh lộ, kiến tạo ra nơi này rồi sử dụng tài nguyên thu được ngạnh sinh tu luyện đến tu vi hiện tại.

Việc làm ăn chính của bang phái này là buôn bán yêu thú tài liệu. Khác với hầu hết thế lực nhỏ tại đây phải bán tài liệu thô cho các chi nhánh thương hội, Phi Hổ Bang là một trong số ít có khả năng tự thân vận chuyển hàng hóa đến Bạch Mã thành.

Tuy miêu tả công việc có phần đơn giản nhưng việc này cần ở quan hệ và bản lãnh một thứ cũng không thể thiếu. Bản thân Giang Phi Hổ cũng phải thể hiện ra tu vi cường hãn cùng với linh thạch hiếu kính hằng năm mới được phép tiếp tục kinh doanh.

Tiến đến cổng Cổ Nguyên bị bốn tên Luyện khí tu sĩ ngăn lại. Một tên trong đó cung kính mở lời:

- “Không biết Hồ Thanh Sơn tiền bối đến Phi Hổ Bang có việc gì phân phó để tiểu nhân truyền lời cho các cao tầng”

- “Ta thời gian tiến giai cũng không quá dài, một tiếng tiền bối cũng không dám nhận. Chả là ta muốn gia nhập Phi Hổ Bang, cống hiến một thân sức mọn, phiền huynh thông tri cho”

Nghe xong những lời này, tên giữ cổng cũng không dám chậm trễ, lập tức tiến vào trong kiến trúc. Khoảng năm phút sau, một lão giả ăn mặc trưởng lão phong cách tiến ra ngênh đón.

- “Haha, hiếm khi có trúc cơ thiên tài như Thanh Sơn đạo hữu ngỏ ý gia nhập tệ bang, thứ lỗi cho lão phu chậm trễ tiếp đón.”

- “Hai chữ thiên tài Thanh Sơn này cũng không dám nhận, chỉ có thể nói tại hạ vận khí không tệ. Không biết yêu cầu gia nhập bang đạo hữu cảm thấy thế nào?”

- “Không vội không vội, trước tiến vào lại nói” Dứt lời, lão giả liền dẫn Cổ Nguyên vào đại sảnh

Sau khi chủ khách đều an vị, lão giả tiếp tục mở lời, giọng nói vẫn mười phần hữu lễ, không vì tu vi của Cổ Nguyên thấp hơn mình mà lên mặt:

- “Nếu ta không nhầm thì Thanh Sơn đạo hữu cùng một vị huynh đệ chí cốt có mở một khách điếm tại cuối đường, thu nhập hằng năm cũng không tệ. Không biết vì nguyên do gì mà hôm nay lại đến tệ bang làm khách?”

- “Đạo hữu có điều không biết, ta đường huynh vì thương thế cũ đã vô pháp tiến thêm một bước, đêm qua đã nhất quyết tiến nhập phàm thế hưởng phú quý phần đời còn lại. Thanh Sơn tuy có chút tu vi nhưng cũng không hiểu kinh doanh nên cũng muốn gia nhập một thế lực để cầu đường tiến tiếp.” Vừa dứt lời Cổ Nguyên liền đặt công văn lên bàn

- “Ba Lâm phường thị tuy không lớn gì nhưng muốn kiếm một nơi cắm dùi cũng không dễ, đạo hữu hà tất phải lãng phí công sức của đường huynh mình.” Lão giả tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn chậm rãi mở miệng khuyên nhũ, không vì công văn đặt trước mặt mà động tâm.

Lúc này Cổ Nguyên cũng nói thẳng, “tại hạ cũng muốn tiếp tục duy trì khách điếm nhưng linh thạch trái lại là không đủ cho bản thân tu luyện a”

- “Đạo hữu có ý là…”

- “Chẳng dấu gì đạo hữu, Thanh Sơn trong một lần liệp thú đã phát hiện động phủ của một vị đạo hữu tạo hóa. Sau một hồi tìm tòi ta đã tìm phát hiện một đạo luyện đan truyền thừa. Ta lúc đó cũng nhảy cẩn lên vì vui sướng, nhưng hận bản thân tư chất có hạng, tập luyện một thời gian dài cũng chỉ may mắn tiến vào luyện đan sư một tầng…”

- “Ngươi đã là luyện đan sư?” Lão giả kinh ngạc thốt lên, ngay sau đó hắn biết mình thất lễ liền mở miệng chữa cháy, “thứ lỗi cho lão hủ xúc động, chỉ là thông tin vừa rồi quá lớn, mời đạo hữu tiếp tục.”

Cũng không trách lão giả kinh ngạc. Phải biết rằng luyện đan sư tại Cửu Long đại lục tuy không phải là phượng mao lân giác nhưng tuyệt nhiên không phải quá nhiều, vĩnh viễn là cung không đủ cầu. Tại một phường thị nhỏ như Ba Lâm phường thị thì luyện đan sư hoàn toàn không tìm thấy, tất cả đan dược đều được vận chuyển bởi các đại thế lực đến đây.

Nguyên nhân cho thực trạng này là do các nghề nghiệp hot như luyện đan sư, luyện khí sư cần tiêu tốn một lượng tài phú khổng lồ để bồi dưỡng, chưa kể các thế lực lớn đều ra sức thu mua để lũng đoạn thị trường đan dược và pháp khí. Những tông phái bang hội hay gia tộc có chút thực lực đều cố bồi dưỡng cho bản thân một vài luyện đan sư, luyện khí sư… phục vụ cho bản thân, tuyệt không chia sẻ với người ngoài.

Do đó, có thể tưởng tượng một thế lực tại đây sẽ có lợi thế cỡ nào nếu sở hữu một tên luyện đan sư, cho dù đây chỉ là cấp một luyện đan sư.

- “Thu nhập tại khách điếm tuy đủ để tại hạ tu luyện nhưng vĩnh viễn không đủ để tiếp tục học luyện đan. Cũng nhờ đại ca khi xưa nhịn ăn nhịn mặc mới miễn cưỡng mua đủ linh dược cho ta luyện đan nhưng cũng như muối bỏ bể. Cũng may mắn vài ngày trước ta đang tu luyện thì được minh ngộ, nhất cử luyện ra một lò Tụ Khí Đan.” Đang nói Cổ Nguyên lấy ra một bình đan dược đặt lên bàn, thứ này hắn từng lấy được từ một tên chết đi tu sĩ rồi tiếp tục đạo:

- “Đang vui mừng vì có tịnh tiến thì tại hạ bỗng lòng tham nổi lên, muốn luyện thêm một lò Thanh Tâm Đan nhưng do tinh thần không đủ nên xảy ra sơ sót khiến tạc lô.” Cổ Nguyên thở dài, “đến hiện tại lò luyện đan đã mất, đại ca cũng rời đi nên tại hạ dự định gia nhập quý bang để kiếm thêm tài nguyên tu tập luyện đan. Tuy các thế lực lớn có đãi ngộ khá tốt cho các luyện đan sư nhưng tình huống tại Bạch Mã thành tại hạ cũng không quen thuộc, chưa kể chút thực lực của tại hạ trong mắt bọn họ cũng không đủ nhìn, nhân vật như ta ở đó không có một nghìn thì cũng tám trăm. Đã thế không bằng gia nhập quý bang để cầu đãi ngộ tốt hơn.”

Nghe xong những lời này lão giả bắt đầu trầm ngâm. Lời nói của Cổ Nguyên tuy hợp tình hợp lý nhưng nghe qua có vẻ khá miễn cưỡng, hoặc cũng có thể là… quá trùng hợp? Nhưng một luyện đan sư chính là thứ mà Phi Hổ Bang hiện tại rất cần, chưa kể đến người ta đã xách thân đến tận cửa.

- “Việc này quan hệ trong đại, lão phu không thể tự thân quyết định. Nếu đạo hữu không chê xin phiền ở lại đây vài ngày để ta thông tri với mọi người. Đợi đến khi bang chủ và các trưởng lão họp mặt đầy đủ sẽ tiến hành thương nghị.” Lão giả cũng đành kéo dài thời gian.

Nếu Cổ Nguyên chỉ là trúc cơ tầm thường thì mọi việc cũng không phức tạp thế này, nếu nghi ngờ cứ từ chối là được, nhưng thân phận luyện đan sư của hắn lại là một nan đề.

Muốn bồi dưỡng bang chúng nòng cốt với số lượng lớn thì một luyện đan sư với đan dược cung ứng đầy đủ là không thể thiếu. Nhưng nếu tên luyện đan sư có tâm địa bất lương muốn chơi hoa trong đan dược thì đám cao tầng khóc không ra nước mắt a.

Làm quyết định khó, đẩy trách nhiệm dễ, cứ ném cái nan đề cho đám còn lại là tốt.

Vài ngày sau, bang chủ Giang Phi Hổ và một đám cao tầng trưởng lão tụ họp đầy đủ về trụ sở. Việc đầu tiên bọn hắn làm là yêu cầu Cổ Nguyên công khai luyện chế một lò nhất cấp đan dược Tụ Khí Đan để chứng minh thực tài đồng thời đòi xem mảnh vỡ từ chiếc lò luyện đan cũ của hắn cũng như vị trí động phủ mà hắn nhận được truyền thừa.

Phải công nhận rằng ma âm kết hợp với nguyên anh thần thức vẫn là một đại sát khí đối với tu sĩ cấp thấp. Cổ Nguyên chỉ việc bịa vài lý do đã thành công lừa gạt đám người. Tuy hắn có thể cố tình tạo một động phủ từ trước nhưng thế thì quá phức tạp, đối phó với vài tên trúc cơ thì hoàn toàn không cần thiết.

Giang Phi Hổ tên này dường như cũng ấp ủ ý định bồi dưỡng một tên luyện đan sư từ trước. Chỉ thấy hắn lật tay lấy ra một lò luyện đan tiêu chuẩn đã đạt đến hạ phẩm linh khí, chờ Cổ Nguyên lúc này đã có “thân thế trong sạch” thể hiện.

Sau khi hắn nhẹ nhõm luyện ra một lò Tụ Khí Đan với chất lượng tinh phẩm, một vòng họp nảy lửa bắt đầu.

Hai ngày sau, Cổ Nguyên đảm nhiệm chức vụ luyện đan sư tại Phi Hổ Bang, đám cao tầng cuối cùng vẫn không chịu được sự sự hấp dẫn từ lợi ích của một luyện đan sư.

Tin tức được truyền ra gây nên một vài náo động nhỏ tại Ba Lâm thành, chủ yếu đến từ các thế lực bản địa và bọn tu sĩ bát quái tại các tửu lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK