Ba Lâm phường thị là một trong các cứ điểm của tu sĩ ở phụ cận Hoành Đoạn sơn mạch. Hầu hết các loại tầm thường linh thảo và yêu thú tài liệu sẽ được thu mua số lượng lớn tại đây rồi theo các thương hội vận chuyển về Bạch Mã thành.
Tu sĩ tại đây lấy luyện khí làm chủ, chỉ có chút ít trúc cơ nguyện ý nán lại đây lâu dài làm sinh ý. Dù sao nếu có bất kỳ bạo động nào của yêu thú thì phường thị này chính là địa điểm hứng chịu đầu tiên, vận khí không tốt cũng dễ dàng bỏ mạng nha.
Nơi đây chủ yếu bán trị thương đan dược và phù lục pháp khí các loại cho các liệp thú đoàn nhỏ, lợi tức so với việc làm ăn ở Bạch Mã thành cũng chẳng thấm là bao.
Do đó, Đỗ gia và các thế lực khác cũng nhất quyết không quan tâm, đặt một vài cửa hàng xem như đánh dấu lãnh thổ rồi mặc kệ.
Hôm nay, Ba Lâm phường thị nghênh đón một vị khách đặc biệt, chính là Hồ Thanh Sơn đang được điều khiển bởi Hắc Lân Xà.
Hắn hiện tại mặt đầy bụi đất, trên thân mặc một bộ rách rưới hôi sắc trường bào, mái tóc dài rối tung đơn giản được buộc sau đầu, giày hai chân cũng bị ném đi một chiếc. Có thể nói tạo hình của hắn lúc này chẳng khác nào một tên khất cái.
Tu sĩ đi trên đường không nhịn được phải dừng lại xa xa chỉ trỏ Hồ Thanh Sơn nhưng tuyệt nhiên không ai dám mở miệng trêu chọc, dù sao khí tức trúc cơ sơ kỳ của hắn vẫn có thể được cảm nhận rõ ràng.
Hồ Thanh Sơn tiến vào một nhà trọ thu hút không ít ánh nhìn của khách quan.
Trong lúc đám tiểu nhị cắn răng quyết tiến lên tiếp vị “tiền bối” này thì một giọng nói khàn khàn vang lên:
- “Thanh Sơn về rồi à? Sao lại thế này? Suýt nữa ta cũng không nhận ra ngươi.” Chưởng quỹ bỏ sổ sách xuống, ngạc nhiên lên tiếng
- “Chuyện dài lắm, chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm và vài bộ y phục sạch sẽ trước đã”
- “Tốt! Người đâu, chuẩn bị một phòng cho Thanh Sơn tiểu đệ nghỉ ngơi.” Chưởng quỹ mở miệng phân phó cho một tên tiểu nhị tương đối lanh lẹ, “Bảo đầu bếp tối nay chuẩn bị một bàn tiệc rượu thật thịnh soạn để huynh đệ chúng ta hàn huyên.”
Thay một bộ y phục sạch sẽ, Hồ Thanh Sơn hay nói đúng hơn là Cổ Nguyên đang ngồi xếp bằng trên giường, không ngừng chỉnh lý thông tin thu thập được từ sưu hồn thuật với thân thể này khi trước.
Trưởng quỹ của khách điếm này chính là một trong những sinh tử chi giao với Hồ Thanh Sơn từ khi hắn vừa bước vào tu chân giới với tư cách tán tu.
Chính là khi xưa vì tranh đoạt một viên Trúc Cơ đan mà hầu hết đồng bạn của bọn hắn bỏ mạng. Chưởng quỹ cũng vì đỡ cho Hồ Thanh Son một chiêu mà thân mang trọng thương, lâu ngày trốn chạy không chữa trị mà dẫn đến kinh mạch tổn thương, vĩnh viễn không còn cơ hội tiến vào trúc cơ nên đành dành viên đan dược quý báu cho huynh đệ hắn.
Hồ Thanh Sơn sau khi tiến thêm một bước bởi vì khuyết thiếu công pháp cộng thêm việc tư chất hữu hạn nên cũng từ bỏ tu luyện.
Cả hai chuyển về phường thị này kinh doanh khách điếm dự trù tích cóp một số tài phú rồi tiến vào phàm nhân sinh hoạt, tận hưởng quãng đời còn lại.
Do tất cả yêu thú tương đối nguy hiểm tại phụ cận đã bị thanh trừ, Hồ Thanh Sơn cũng thường xuyên tiến vào rừng liệp thú kiếm thêm thu nhập, mãi cho đến khi đá trúng thiết bản là Hắc Lân Xà.
Trải qua nhiều năm gắn bó, tình cảm giữa hai người bọn hắn ngày càng khắn khít vượt xa huynh đệ. Chưởng quỹ không vì chuyện năm xưa mà sinh bất mãn, Hồ Thanh Sơn cũng không vì tu vi cao hơn mà lên mặt, bọn hắn mỗi ngày trôi qua đều cực kỳ hòa thuận. Khách điếm được đầu tư tâm sức tỉ mỉ qua thời gian cũng ra được ít danh tiếng, linh thạch kiếm được cũng không tệ.
Vào tháng trước Hồ Thanh Sơn như thường lệ tiến vào Hoành Đoạn sơn mạch liệp thú thì bỗng biệt vô âm tính, mãi đến khi hắn trở lại thì tảng đá trong lòng chưởng quỹ mới được gỡ xuống.
“Hừm, muốn bắt đầu kinh doanh ở đây thì tên huynh đệ này phải bị giải quyết a.” Cầm trên tay một bình ngọc trong bóng tối, Cổ Nguyên nở ra nụ cười tàn nhẫn.
…
Tối hôm đó, tại bàn ăn Cổ Nguyên bắt đầu dùng thần phong đại pháp kể đến nước bọt văng tung tóe khiến chưởng quỹ há hốc mồm. Nào là tìm thấy trúc cơ tu sĩ động phủ rồi nhận được đan đạo truyền thừa, cái gì mà nhìn thấy hóa hình yêu thú giao tranh với nhân loại, cái gì mà tình cờ nghe được truyền ngôn tu sĩ tại đây không còn tồn tại lâu nữa…
Lời nói của hắn nếu chỉnh lý đầy đủ theo thứ tự thì có thể phát hiện vô số kẽ hở. Tuy nhiên vì thân phận của Hồ Thanh Sơn kết hợp với ma âm của Tố Linh khiến chưởng quỹ hoàn toàn đầu nhập vào câu chuyện như chính bản thân hắn tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc.
Cuối cùng, Cổ Nguyên tung ra đòn sát thủ:
- “Đại ca, ta nghĩ tài phú tích lũy của chúng ta trong thời gian này cộng với linh thạch đệ tìm được từ tu sĩ động phủ đã đủ cho huynh rời đi nơi này mà hưởng vinh hoa phú quý.”
- “Thế còn ngươi thì sao?”
- “Ta nghĩ mình sẽ ở lại nơi này kinh doanh cầu một đường tiên đạo.”
- “Đủ rồi!” Chưởng quỹ đổi giọng, “Đám người chúng ta khi xưa đã từng hướng thượng thiên phát thệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Vi huynh tuy tu vi bạc nhược nhưng há là kẻ ham sống sợ chết, thấy tài thì bỏ rơi huynh đệ? Ta tuy không giúp được gì nhiều nhưng cũng có thể chăm sóc việc kinh doanh để đệ tập trung tu luyện.”
“Nhưng huynh đệ ngươi đã chầu trời rồi a, ngươi nói thế này đến ta cũng chột dạ.” Nghĩ là vậy, Cổ Nguyên vẫn cố mở miệng khuyên nhủ:
- “Đại ca đã làm vì ta quá nhiều, Thanh Sơn cả đời cũng trả không hết. Ta biết ngươi trong thời gian qua đã mệt mỏi, luyên khí tu sĩ thọ nguyên bất quá hơn trăm năm, đại ca ngươi đã đi hơn nửa đoạn đường, nếu bây giờ ngươi lại vì ta mà có mệnh hệ nào thì đó sẽ là tâm ma ám ảnh ta cả đời.”
Cả hai lại dằn co một lúc lâu đến rạng sáng thì chưởng quỹ mới cúi đầu nhận thua mà chấp nhận về quê dưỡng lão.
Tu sĩ một khi đã nghĩ là làm, khi mặt trời vừa ló dạng thì Cổ Nguyên đã giúp chưởng quỹ thu xếp xong hành lý vào túi trữ vật rồi tiễn hắn đến tận đường chính.
- “Đệ đệ, bảo trọng” Chưởng quỹ xúc động ôm chặt lấy Hồ Thanh Sơn
- “Bảo trọng, đại ca của ta.” Cổ Nguyên bật chế độ ảnh đế chuyển giọng nói thành run run, đôi mắt cũng gạt ra hai dòng lệ dài.
Nhìn chưởng quỹ đi xa, giọng nói của Tố Linh từ nê hoàn cung vang lên:
- “Ma âm phải tăng đến trúc cơ trình độ mới miễn cưỡng khiến hắn rời đi huynh đệ mình, tu sĩ trọng tình trọng nghĩa như hắn rất hiếm thấy.”
- “Nhưng cũng rất khó sống sót.” Cổ Nguyên thở dài, “Tu sĩ tu luyện cầu trường sinh nhưng bản chất chỉ là để thỏa mãn dục vọng của mình. Có kẻ nói muốn bản thân thoát khỏi hồng trần, có kẻ nói muốn nhìn thấy to lớn hơn thiên địa, có kẻ nói muốn cứu vớt chúng sinh nhưng chung quy tất cả chỉ là niệm. Niệm sinh từ tâm, mà tâm thì luôn chứa dục vọng, đó là bản chất hay nói đúng hơn là mục đích sống của mọi sinh vật có tư duy. Nếu một kẻ đặt bản thân mình đằng sau một thứ gì đó khác thì đó là tình thương, là cao cả, là một thứ rất đẹp nhưng cũng rất dễ tổn hại, đối phàm nhân còn tốt nhưng nếu đặt vào tu chân giới thì…”
- “Thì sao?”
- “…rất khó, nhưng ta muốn bảo vệ thứ tốt đẹp đó. Nếu sống chỉ vì không ngừng mưu cầu lợi ích mà bất chấp thủ đoạn thì theo ta là không đáng sống”
- “Nên ngươi không quan tâm tỷ tỷ nguyên thần hao tổn, bắt ta sử dụng ma âm suốt đêm?”
Cổ Nguyên trợn mắt, “Luyện khí kỳ bị trúng đòn thì nguyên anh thần thức như ngươi tốn cọng lông a. Vả lại nếu ngươi không muốn thì ai bắt ép được”
Tố Linh cũng bật cười sau đó chỉ vào bình ngọc trong ngực áo của Cổ Nguyên:
- “Vậy còn nọc độc của Bạch Ngọc Xà là sao?”
- “Ừm…đề phòng ta không thuyết phục được”
- "..."
Nói xong hắn điều khiển Hồ Thanh Sơn quay đầu trở về phường thị.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK