Sau khi ép yêu tộc chấp nhận lùi bước thì nhân tộc tiếp tục thời kỳ phát triển cao độ của mình.
Trong thời kỳ này rất nhiều môn phái, gia tộc, vương triều được thiết lập. Thiên hạ này chính là nhân tộc đứng đầu.
Nhưng cuộc vui không kéo dài bao lâu. Các thế lực lớn lúc bấy giờ sau khi đứng vững gót chân đã không còn chịu cúi đầu thần phục trước những tu sĩ ở Trung Châu.
Chia rẽ nội bộ ngày càng sâu sắc dẫn đến vô số va chạm phát sinh trong vô hình. Theo thời gian, các thế lực ở Trung Châu và bảy châu còn lại chậm rãi tích súc lực lượng, ngọn lửa của chiến tranh đang dần được nhen nhóm.
Trong một cuộc cãi vã, một sứ thần ở Trung Châu đã bị giết chết. Sự kiện này như một cơn gió nhẹ thổi bùng lên cuộc nội chiến đã được dự đoán trước.
Nó như một đám cháy không thể kiểm soát, cuốn theo tất cả mọi thế lực tham chiến bất chấp bọn hắn có muốn hay không.
Từ Trung Châu, hàng trăm binh đoàn được cử đi đại sát tứ phương. Trong đó thảm nhất phải kể đến Bắc Man Châu. Do có diện tích lớn nhất trong cửu châu kết hợp với dân phong cường hãn nên hiển nhiên trở thành trọng điểm chiếu cố của các binh đoàn bình định.
Nhưng hiển nhiên các thế lực tại Trung Châu cũng đánh giá thấp bảy châu còn lại bởi quân đội của bọn hắn bị chặn lại không lâu sau đó.
Tiếp đến là gần năm trăm năm chiến tranh kéo dài gây tổn thất không nhỏ đối với nhân tộc. Nhưng đó chỉ là bắt đầu.
Trong một lần tấn công bất ngờ, quân đội Trung Châu thành công đánh hạ một thành trì quan trọng của tu sĩ Địa Châu, từ đó đặt bước tiến tiêu diệt từng thế lực một tại đây.
Đứng đầu tu sĩ Địa Châu chính là Luân Hồi Ma Tông điên cuồng tổ chức chống trả nhưng chỉ có hiệu quả hữu hạn, vòng vây vẫn chậm rãi thu hẹp.
Cuối cùng khi đại quân tiến đến chân núi, tông chủ của Luân Hồi Ma Tông lúc này xưng là Chuyển Luân Vương quyết định dùng đến vũ khí cuối cùng của mình, ma khí.
Ma khí là một cải cách của hắn đối với linh lực của tu sĩ sau khi nghiên yêu khí trong thời gian dài. Mục tiêu của hắn là biến thể chất yếu đuối của nhân loại trở nên mạnh mẽ như yêu thú đồng thời vẫn giữ nguyên đặc tính mềm dẻo của linh lực, một sự kết hợp hoàn hảo giữa nhân loại và yêu thú.
Nhưng rõ ràng là hắn không có thời gian kiểm chứng thành phẩm của mình có tác dụng phụ hay không.
Sau khi để ma khí xâm nhập vào cơ thể, Chuyển Luân Vương và vô số đệ tử trong môn phái của hắn bắt đầu xuất hiện chuyển hóa về ngoại hình lẫn tâm tính.
Đa phần đệ tử bắt đầu biến lớn, lớn một cách bất bình thường, thấp nhất trong đám cũng cao gần ba mét. Ánh sáng của trí tuệ trong mắt bọn hắn dần dần biến nhạt, thay thế bởi thị huyết và điên cuồng.
Về phần Chuyển Luân Vương, tất cả cả cao tầng và số ít đệ tử, những kẻ có tâm tính kiên định thì ngoài làn da biến chuyển nhợt nhạt, thoạt nhìn bề ngoài bọn hắn vẫn không khác người bình thường. Nhưng sâu trong tâm hồn bọn hắn, một hạt giống đã nảy mầm, tên của nó là ma chủng.
Ma chủng khuếch đại dục vọng tà ác trong tâm hồn con người, dùng những dục vọng đó làm phân bón chậm rãi phát triển. Và thế là một vòng tuần hoàn bắt đầu, ma chủng hấp thu dục vọng phát triển đồng thời biến cho dục vọng càng biến mạnh mẽ.
Cái ngày mà ma khí lộ ra ánh sáng chính là ngày mà mọi thế lực trên thế giới này nhận ra tầm nguy hiểm của nó.
Năm binh đoàn vây công Luân Hồi Ma Tông chỉ trong ngắn ngủi một canh giờ đã bị đánh tan. Đối với nguyên anh tu sĩ trở lên còn đỡ, may mắn chạy thoát một mạng. Còn lại đa phần tu sĩ nếu không bị giết thì cũng bị ma hóa.
Kinh khủng hơn, ma khí lộ ra khả năng có thể đồng hóa linh khí. Nó lấy một tốc độ kinh khủng lan tràng, biến mọi sinh vật trên đường đi trở thành ma vật.
Cuộc nội chiến giữa các thế lực nhân tộc cũng buộc phải dừng lại, cộng đồng đối kháng ma khí.
Do nhất thời không tìm ra một biện pháp hữu hiệu nào nên chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, toàn bộ Địa Châu đã biến thành điện ngục trần thế, là thiên đường của ma vật.
Trước tình cảnh này, các đại năng của nhân tộc đành phải hợp lực sử ra vô thượng phong ấn, hoàn toàn ngăn cách Địa Châu với phần còn lại của thế giới.
Bởi vì thực lực của các thế lực giờ đây đã tổn hao không sai biệt lắm, Trung Châu và năm châu còn lại đành phải ký hòa ước để dành ra thời gian thở dốc.
Hòa ước được ký kết quy định rằng năm châu còn lại có được toàn quyền tự chủ nhưng đồng thời trên danh nghĩa phải chấp nhận thế lực đã thống nhất Trung Châu lúc bấy giờ là nhà Lương do Lâm gia đứng đầu là vương triều thống trị toàn bộ Cửu Châu đại lục. Bắc Man Châu có diện tích lớn nhất sẽ do cộng đồng cùng cai quản.
Lại nói về Bắc Man Châu. Trải qua vô số trận chiến thì đại năng nơi đây đã toàn bộ tử trận nên hiển nhiên là mất đi quyền đàm phán.
Xã hội của Bắc Man Châu được xây dựng dựa trên cơ sở là các bộ lạc khác nhau cùng chia sẻ những giá trị cộng đồng riêng biệt.
Chính vì lối sống này mà nhà Lương với nhiều quy định lễ nghi nghiêm khắc cực kỳ coi thường và muốn lợi dụng hòa ước để tiến hành thứ bọn họ gọi là giáo hóa.
Tuy lấy danh nghĩa tốt đẹp nhưng bọn họ lại là thế lực bóc lột tàn nhẫn nhất trong tất cả. Mọi việc ác như cướp của, tra tấn, cưỡng bức… không gì không làm, từ đầu đến cuối không hề xem người dân bản địa là con người.
Thời kỳ đen tối này kéo dài hơn ngàn năm, phải đến khi người dân nơi đây bị giết và đồng hóa không sai biệt lắm thì một thiếu niên xuất hiện làm thay đổi cục diện, viết ra truyền kỳ về cuộc đời mình, tên của hắn là Lôi Doanh.
Mẫu thân của Lôi Doanh là một nô lệ bị giam giữ trong các trại tập trung nơi các học sĩ được cử đến từ Trung Châu dạy cho “đám mọi rợ” sách thánh hiền.
Bởi khuôn mặt xinh đẹp, nàng bị một tên học sĩ chú ý đến rồi thu làm người hầu. Một đêm lại một đêm, nàng liên tục bị hắn giở trò cầm thú.
Mãi đến một ngày kia nàng phát hiện mình đã có mang. Sợ mất đi thanh danh, tên học sĩ liền nhốt nàng vào một căn hầm ngày đêm đánh đập, hi vọng có thể khiến nàng sảy thai. Nhưng dường như vận mệnh đã an bài, bào thai trong người nàng vẫn ngày một phát triển.
Nàng từng thống khổ, từng tuyệt vọng cầu xin cái chết nhưng sắc đẹp vẫn là thứ hại nàng. Tên học sĩ không nỡ giết đi một nô lệ xinh đẹp, một thứ đồ chơi hoàn hảo. Qua từng trận đòn sử ra, hắn dần đạt được sự khoái cảm khi chà đạp một thứ gì đó tốt đẹp để bù lại cho sự hèn yếu của mình với thượng cấp, một cảm giác bệnh hoạn.
Tháng thứ ba ở căn hầm tối, trong một đêm mưa như trút nước, những vết bầm trên cơ thể cùng những tia máu rỉ ra từ giữa hai chân nàng kết hợp với phong hàn đã khiến cho đầu óc nàng không còn tỉnh táo, dường như chỉ giây lát nữa thôi thì cuộc đời nghiệt ngã của nàng sẽ chấm dứt.
Nhưng một tiếng nổ lớn xuất hiện. Các nô lệ bị giam giữ tiến hành nổi loạn giải cứu tất cả những ai bị giam giữ, trong đó bao gồm mẫu thân của Lôi Doanh.
Nàng sau khi tỉnh lại đã biến thành một người điên nhưng vì bào thai trong bụng nên không ai nỡ bỏ mặc nàng.
Một thời gian sau thì một đứa bé trai gầy yếu ra đời, nàng cũng vì khó sinh mà nhắm mắt. Mọi người xung quanh tuy bị áp bức gian nan sinh tồn nhưng cũng cố gắng hợp lại nuôi nấng đứa trẻ.
Nhưng không rõ đến năm mười hai tuổi Lôi Doanh đoạt được cơ duyên gì mà từ đứa trẻ ốm yếu một đường tu luyện trở thành thiên hạ đệ nhất nhưng sức ảnh hưởng của hắn trong đoạn thời gian này là rõ ràng.
Lôi Doanh bắt đầu tập hợp một nhóm những người bất mãn với sự bóc lột hiện tại, tổ chức tiến công giải phóng từng bộ lạc còn sót lại. Các thế lực lớn phát hiện hành động này liền tổ chức các cuộc đàn áp, truy quét Lôi Doanh. Thậm chí ở một số chiến dịch còn ẩn ẩn có sự xuất hiện của đại năng.
Tức chết người là mỗi lần sắp thành công vây chết Lôi Doanh thì hắn lại thần kỳ tẩu thoát.
Nhà Lương lúc này cũng mất kiên nhẫn, chuẩn bị tổ chức đại quân san bằng Bắc Man Châu thì cấp báo từ Địa Châu, lúc này đã chuyển tên thành Ma vực truyền tới.
Chuyển Luân Vương sau thời gian dài chìm đắm trong ma khí, với bản chất thiên tài của lão, đã sáng một cảnh giới mới vượt trên Đại Thừa Kỳ dành riêng cho ma tộc.
Nếu các ngươi ngăn cách ta với thiên địa chí lý thì ta sẽ tự sáng tạo thiên địa chí lý cho riêng mình, nếu các ngươi lợi dụng cộng hưởng để tăng tu vi thì ta sẽ biến tu vi của mình thành cộng hưởng.
Áp dụng lý thuyết đó, hắn bắt đầu dung hợp ma khí cùng vô số cảm ngộ trong cơ thể tạo thành một tiểu thiên địa trong cơ thể, thành công mở ra một đường rẽ cho tu sĩ Đại Thừa, hắn gọi cảnh giới này là Tạo Hóa.
Độ Kiếp tu sĩ lấy thiên địa làm gốc mà tăng tu vi, lấy bản chất là cộng sinh. Tạo Hóa tu sĩ lấy bản thân làm gốc mà tăng tu vi, lấy bản chất là tước đoạt.
Tu vi tịnh tiến, Chuyển Luân Vương liền ngạnh sinh xé bỏ phong ấn, dẫn đại quân ma tộc mang theo đầy trời ma khí bắt đầu tiến công về hướng tây bắc đến Đông Phù Châu, Nam Hoàng Châu và Yến Châu.
Thế lực khắp nơi lúc này đã khôi phục vài phần nguyên khí sau khi nhận được tin báo bèn gấp rút tập trung lực lượng đi diệt ma vệ đạo.
Chiến tranh lần này chỉ kéo dài chín năm nhưng độ tàn bạo và chết chóc hơn xa nội chiến năm xưa, một phần là do linh lực và ma khí thế bất lưỡng lập, một phần lại do ma tộc chiến đấu điên cuồng không sợ chết.
Trong trận chiến cuối cùng, thái thượng trưởng lão của Vô Cực Tông tung ra lá bài tẩy của mình để đối phó Chuyển Luân Vương và ma tộc mà lão đã nguyên cứu rất lâu, một trận pháp có tên Luyên Ma Trận.
Tác dụng hệt như tên gọi, trận pháp này khiến ma khí bị luyện hóa dần dần trở lại thành linh lực, thành công đẩy lùi toàn bộ ma tộc về Ma vực cố thủ.
Chuyển Luân Vương không còn lựa chọn nào khác ngoài tự bạo tiểu thế giới của mình, lấy đại giới thần hồn trọng thương và thể xác bị hủy, thành công tạo ra một bình chướng dày hàng trăm dặm từ ma khí cản lại truy binh.
Bình chướng này được hắn trộn lẫn với vài loại linh thảo đặc biệt khiến nó mất đi đặc tính của khí mà trở nên cố định đồng thời vô cùng độc hại, khiến ngay cả Luyện Ma Trận cũng vô pháp luyện hóa. Thế là từ đây tu sĩ không thể tiến vào Ma vực, nhưng ma tộc cũng vô pháp bước ra.
Ngay khi các tu sĩ mệt mỏi chuẩn bị ca khúc khải hoàn thì hung tin tiếp tục xuất hiện.
Tại Yêu vực (Bình Châu) yêu tộc tổ chức quân đội giết ra, chia quân hai đường phân biệt đánh vào Trung Châu và Vô Tận Hải.
Cùng thời điểm đó, Lôi Doanh cũng liên kết hàng trăm bộ lạc tiến hành nổi dậy ở Bắc Man Châu. Quân đội trú đóng tại đây bị đánh bất ngờ không kịp trở tay nên bại như núi đổ, khẩn thiết cầu viện binh.
Các đại năng đành liền phải dẫn đại quân rút về cứu viện. Dù sao thì tuy là Độ Kiếp Kỳ nhưng nếu bị cầm chân cũng có thể chết vì biển người nên tốt nhất là cẩn tắc vô ưu đề phòng địch nhân có trá.
P/s: Cảnh giới khi trước có gắn nhầm, yêu đế = đại thừa kỳ mới đúng, mình đã cập nhập lại
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK