• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong rừng, trước một hang động, hai phe tu sĩ đang đối đầu nhau. Một phe có bốn người ăn mặc đồng nhất một màu xanh đạo bào, bên hông treo một thanh kiếm, dẫn đầu là một lão giả. Phe còn lại có hơn hai mươi người mặc đồ tùy ý, vũ khí đa dạng, dẫn đầu là một tên trung niên nam tử.

- “Hoa Thần, làm gì cũng không nên quá tuyệt. Chỉ cần thả chúng ta đi, các ngươi muốn thế nào cứ ra giá, diệt chúng ta các ngươi cũng phải bỏ đại giới.” Nam tử trung niên mở miệng trước

- “Ngụy Phi, bớt nói nhảm, các ngươi biết quá nhiều, ngoan ngoãn để mạng lại”

- “Ta có vô số bằng hữu, việc này các người không che dấu được”



- “Thử mới biết, chỉ cần làm các ngươi thật sạch sẽ, để xem ai sẽ vì một đám người chết mà điều tra đến đầu Hoa gia ta.” Lão giả quả quyết

- “Được lắm! Đã vậy thì các huynh đệ, lên!”

Tức thời, hai bên tu sĩ lao vào chém giết.

Lão giả lộ ra tu vi thâm hậu là Trúc cơ trung kỳ, lấy sức một người điều khiển phi kiếm chiến ngang ngửa với nam tử trung niên và một tên tu sĩ khác, một màu Trúc cơ sơ kỳ.

Ba tên tu sĩ còn lại của Hoa gia cũng hiển lộ tu vi, hai tên Trúc cơ sơ kỳ, một tên Luyện Khí đỉnh phong.

Bất chấp số lượng ít hơn Hoa gia tu sĩ vẫn miễn cưỡng đánh ngang tay vì đám người của trung niên nam tử ngoài hai tên Trúc cơ đang chiến với Hoa gia lão tổ, đám người còn lại là một màu Luyện khí kỳ.

Nhưng cả hai phe không biết là ẩn núp cách đó không xa là Trần Lãng đang điều khiển Hắc Lân Xà. Hắn đã ra lệnh cho đám tiểu đệ bao vây xung quanh khu vực.

Tiểu đệ nhiều cũng có cái lợi, bất cứ động tĩnh đều bị tai mắt của hắn phát hiện. Cách đó không lâu hai phe tu sĩ dằn co đã được một con khỉ là tộc nhân của tiểu hầu báo cáo với hắn. Nhận được tin tức hắn liền triệu tập tay chân lặng lẽ bao vây khu vực này để ngư ông đắc lợi.

Tất nhiên trong quá trình cũng gặp vài tên xui xẻo giỏi ẩn tàng có chung ý nghĩ, Trần Lãng liền dứt khoát dùng Liễm tức thuật cùng Ẩn thân thuật đến gần rồi một ngụm nuốt xuống, dù gì thần thức của Nguyên Anh cũng không phải phổ thông tu sĩ có thể tránh thoát. Trong đó thậm chí còn gặp sáu tên tu sĩ mặc đồ hệt như đám người Hoa gia, tu vi giao động ở Luyện khí tám tầng đến Luyện khí đỉnh phong, chắc là hậu thủ của lão già kia.

Một lát sau thắng bại đã rõ, đám người của nam tử trung niên chỉ còn sót lại một mình hắn, lúc này đang bị lão giả với đạo bào nhuốm máu và một tên Trúc cơ sơ kỳ vây công.

Một tên Trúc cơ khác của Hoa gia bị mài chết, tên Luyện khí đỉnh phong thì bị mất một cánh tay, trọng thương đã mất khả năng chiến đấu. Phải công nhận một điều rằng tu sĩ trong gia tộc không những được trang bị tốt hơn tán tu, công pháp tu luyện cũng có đường lối hơn một đoạn.

Biết bại cục đã định, nam tử trung niên chiến ý bị dập tắt, liền liếc mắt xung quanh tìm đường lui.

Trong bóng tối Trần Lãng biết đã đến lúc hành động, hắn phải kích thích để nam tử trung niên mang lòng quyết tử, tận dụng cơ hội tiêu hao thực lực của đám người Hoa gia.

Nghĩ là làm, hắn liền xuất tuyệt kỹ thành danh của mình, Kính Hoa Thủy Nguyệt!

Đây là một tuyệt kỹ khi xưa hắn phí sức chín trâu hai hổ, minh tranh ám đấu đánh giết một đường máu vào mộ Yêu Hoàng lấy được.

Kính Hoa Thủy Nguyệt không phải là công pháp mà là thần thông, chân chính thần thông. Có thể nói trong giới tu sĩ ngoài Thiên – Địa – Huyền – Hoàng bốn cấp bậc công pháp thì thần thông chính là một tồn tại đăc biệt.

Mỗi môn thần thông đều được diễn hóa từ đại đạo mà ra. Truyền thuyết kể rằng thần thông xuất hiện đầu tiên khi các đại năng thời viễn cổ nhìn lén thiên đạo rồi tìm cách phục chế lại.

Thần thông không giới hạn người dùng, dù ngươi là tu sĩ sử dụng linh lực hay yêu tộc sử dụng yêu lực.

Thần thông có lớn có nhỏ, vô cùng đa dạng. Lớn có thể hủy thiên diệt địa, nhỏ có thể cực kỳ gân gà. Chỉ cần tu vi ngươi có thể chèo chống thì tất cả thần thông đều có thể sử dụng.

Một môn thần thông chỉ thuộc về một người, điều này có nghĩa là nếu một người học được một môn thần thông thì người thứ hai không thể sử dụng thần thông đó dù có cố gắng thế nào. Chỉ khi nào người thứ nhất chết hoặc chủ động từ bỏ thần thông thì người khác mới có thể học được.

Nhưng điều đặc biệt nhất ở thần thông là nó có thể truyền thừa. Phương thức thần thông được truyền thừa vô cùng đa dạng.

Nếu ngươi muốn truyền thần thông của mình cho hậu bối thì hắn chỉ cần chỉ định người kế thừa, thần thông sẽ tự động xuất hiện trong não hải người đó.

Còn nếu ngươi già sắp hết thọ nguyên mà vẫn giữ được trinh tiết (@_@) thì có thể gửi môn thần thông của mình vào một tảng đá, một hòn sỏi đợi người hữu duyên. Hoặc cũng có thể lập một di tích thử thách kẻ xâm nhập để chọn người kế thừa.

Còn nếu ngươi bỗng chết bất đắc kỳ tử thì thần thông sẽ được trả về với thiên đạo, chờ đợi người hữu duyên lĩnh ngộ.

Trở lại với Trần Lãng của chúng ta, Kính Hoa Thủy Nguyệt của hắn là một môn kỳ dị thần thông độc nhất vô nhị trong tu tiên giới, hay ít ra là Trần Lãng chưa từng thấy thần thông hoặc thuật pháp thứ hai làm được điều tương tự.

Nó có thể giúp người thi triển ngụy trang khí tức của mình thành bất kỳ ai, chuyển hóa khí tức của linh lực thành yêu khí và ngược lại, biến đổi màu sắc của pháp thuật tùy theo ý muốn (ví dụ như biến đổi màu vàng của hỏa cầu thuật thì xanh nước biển)

Không ai có thể nhìn ra mánh khóe dù tu vi có mạnh hơn người thi triển gấp trăm lần đi nữa.

Chính nhờ môn thần thông này mà Trần Lãng mặc sức tung hoành, vu oan giá họa hố chết không biết bao nhiêu người.

Xe nhẹ đường quen, Trần Lãng bắt đầu ngụy trang khí tức của tên Hoa gia tu sĩ Luyện khí kỳ đỉnh phong hắn vừa nuốt phóng xuất một đạo phong nhận chặn đường lui của trung niên nam tử.

Chật vật tránh khỏi đánh lén, nam tử trung niên đành phải lùi lại tiếp tục liều mạng với hai người lão giả.

Mười phút sau, đấu pháp vẫn tiếp tục, trên người trung niên nam tử đã có hơn chục vết thương lớn nhỏ không đồng nhất. Hắn rất ủy khuất, mỗi lần tưởng chừng như sắp thoát khỏi chiến đấu thì như rằng lại có một đạo phong nhận cản đường hắn.

Góc độ xuất thủ của kẻ núp trong rừng rất hiểm độc, mỗi lần đều buộc hắn phải rút lui về phòng thủ.

“Bọn người Hoa gia khốn kiếp, không những chiêu chiêu liều mạng như điên cuồng mà còn ẩn giấu một tên ẩn núp như độc xà”

Nghĩ đến điên cuồng, hắn không nhịn được liếc mắt về Hoa gia lão tổ Hoa Thần, nội tâm không tự chủ rùng mình một cái.

Một thời gian sau khi bắt đầu chiến đấu, lão già này không tiếc ngực bị trúng một đạo kiếm khí, ra tay liền chém giết một tên đồng bạn của mình.

Một lát sau tên Trúc cơ tu sĩ của Hoa gia tham gia chiến đấu, lão lại kích hoạt một đạo phòng ngự phù, kích hoạt linh lực bảo vệ toàn thân rồi xông lên làm khiên, ăn trọn hai đợt công kích vào người chỉ để yểm trợ phi kiếm của tộc nhân chém chết đồng bạn còn lại của mình.

“Đây rõ ràng là phong tử nha”

Tình trạng của nam tử trung niên rất tồi tệ nhưng Hoa gia lão tổ cũng không khá hơn bao nhiêu. Máu tươi đã nhiễm đỏ đạo bào của lão.

Tuy nhiên trong thâm tâm lão biết mình không thể để bất kỳ kẻ nào trốn thoát dù có liều cái mạng già này. Những kẻ này đã biết bí mật lớn nhất của Hoa gia. Đó chính là tương lai, là cơ hội quật khởi của gia tộc những cũng là mầm móng của diệt vong, do đó bất kỳ kẻ nào phát hiện bí mật này đều phải bước qua xác lão trước khi tiết lộ nửa chữ ra bên ngoài.

Khi được tình báo về việc đám người của nam tử trung niên tình cờ phát hiện ra hang động, hắn liền triệu tập toàn bộ cao thủ của gia tộc.

Hắn ra lệnh cho tộc nhân chia binh thành hai đường. Đường thứ nhất theo hắn giằng co với nam tử trung niên, đường thứ hai bao vây tiễu trừ toàn bộ tu sĩ xung quanh.

Sau khi bao vây hoàn tất, nhóm thứ hai sẽ gia nhập chiến đấu cùng nhau kéo xuống bọn ngoại lai.

Tuy nhiên, sự tình ngoài ý muốn phát sinh, qua một lúc lâu nhóm thứ hai vẫn chưa hiện thân!

Để tránh đêm dài lắm mộng, lão liền nhất quyết chịu trọng thương, quyết ý đánh chết hai tên Trúc cơ kỳ.

Phải đến khi khí tức quen thuộc xuất hiện bức lui nam tử trung niên, tảng đá trong lòng lão mới hạ xuống.

“Có lẽ gặp phải khúc xương cứng, trì hoãn chút thời gian đi” Lão nghĩ
Thế là một hồi tiêu hao chiến bắt đầu.

“Phanh”

Hiểm hiểm dùng đao đỡ phi kiếm đang đánh tới, nam tử trung niên lùi lại hai bước.

Đúng lúc này, ba đạo phong nhận bay về hướng hắn khóa chặt mọi đường lui của hắn!

Trần Lãng đã quyết định kết thúc trận đấu này.

Cảm nhận được nguy hiểm, nam tử trung niên gấp rút xoay người hoành đao trước ngực đỡ được một mạng, nhưng hai đạo phong nhận còn lại đã chém trúng vai và chân phải của hắn.

Chớp lấy cơ hội, hai người Hoa gia lão tổ điều khiển phi kiếm đánh tới!
Lần này nam tử trung niên không còn sức chống đỡ nữa. Phi kiếm thuận lợi chém đứt đầu của hắn.

Máu phun ba thước, nhất kiếm đoạt mạng!

Ngay khi hai người lão giả vừa thở phào một hơi thì từ trong rừng, “đồng bạn” của bọn hắn tăng tốc phóng tới. Thấy kích cỡ của Hắc Lân Xà, tim hai người liền nhảy lên cổ họng.

Một đầu hắc xà thân như thùng nước mang theo huyết tinh mùi vị phóng tới, đặc biệt khí tức trên người nó không thua Trúc cơ kỳ tu sĩ. Không kịp nghĩ ngợi, hai người liền bắt quyết điều khiển phi kiếm đánh tới.

Đúng lúc này, lòng đất bỗng phóng lên đầu ngô công toàn thân đen nhánh. Đó chính là một trong bốn tiểu đệ của Trần Lãng, tiểu hắc!

Lão giả vừa cảm nhận được có điều không ổn, chưa kịp quay đầu lại thì…

“Phốc”

Tiểu hắc mang theo hai chân trước sắc bén cắt vỡ linh lực bảo hộ rồi đâm tim của Hoa gia lão tổ, thành công đoạt mạng hắn.

Lúc này tên Trúc cơ còn lại của Hoa gia mới kịp phản ứng, nhưng Trần Lãng đã đánh tới. Phi kiếm của tên tu sĩ chém trúng lớp da ngoài của hắn nhưng dựa vào yêu khí bảo hộ và thân thể cường hãn, vết thương tạo thành không đáng ngại.

“Bụp”

Trần Lãng dùng đầu đụng bay tên tu sĩ. Sau đó hắn xoay người vung đuôi rắn đập trúng tên tu sĩ đang choáng váng vừa rơi xuống đất. Động tác thành thạo như nước chảy mây trôi.

“Phanh”

Nhất thời đất cát bay khắp nơi. Đợi khi Trần Lãng nhấc đuôi lên thì ngực tên Trúc cơ của Hoa gia đã lõm xuống một khúc, xương sườn gãy không biết bao nhiêu cây, đã mất mạng.

Nhìn đến tiểu hắc đang gặm xác lão giả chỉ còn nửa thân trên ở phụ cận, Trần Lãng không nhịn được nội tâm nở hoa. Nhặt được bảo a!

Mặc dù biết khả năng của con rết này nhưng khi thấy nó chân chính hành động Trần Lãng vẫn cảm thấy vui mừng.

Con rết này là một biến dị của Hắc Thổ Ngô Công, không những to hơn đồng loại một vòng mà còn đào đất với tốc độ cực nhanh. Nhưng quan trọng nhất là nó lại có một trong những thiên phú thần thông hiếm thấy nhất, Liễm tức thuật.

(Thiên phú thần thông nằm giữa thần thông và thuật pháp, dù mạnh nhưng không quá trâu bò, một số sinh vật khi vừa sinh ra đã có. Thiên phú thần thông phát triển cùng với chủ thể, đồng thời không giới hạn số lượng cá thể sở hữu)

Vì thu phục con rết này, Trần Lãng đã ra lệnh cho thủ hạ bao vậy một khu vực lớn đề phòng nó đào đất trốn mất, sau đó dùng thần thức khóa chặt. Một đường đuổi theo một ngày một đêm mới bắt được.

Mặc dù mới đạt cấp một, Liễm tức thuật do tiểu hắc thi triển liền không kém bao nhiêu so với Liễm tức thuật do Trần Lãng thi triển. Phải nhớ ràng Hắc Lân Xà đang là yêu thú cấp hai với linh hồn của một lão quái vật a.

Nuốt thi thể của nam tử trung niên và tên Trúc cơ của Hoa gia, Trần Lãng ra lệnh cho đám tiểu đệ quét dọn chiến trường. Dù gì thì bao tử cũng có giới hạn, mà đám kia chết đã được một lúc, toàn thân linh lực trôi đi cũng không sai biệt lắm, để đám yêu thú no bụng cũng không tệ.

“Uhm, lần tới phải lệnh cho tiểu hắc không được gặm ăn thi thể mới được. Hoa gia lão tổ là đồ tốt vậy mà..”

Được lệnh, tiêu bạch tiểu hầu tiểu hôi liền dẫn một đám tiểu đệ gặm ăn xác chế. Dù gì thứ mà yêu thú cấp hai Hắc Lân Xà coi thường đối với đám yêu thú cấp một vẫn là đại bổ nha.

“Giờ thì để xem bí mật của Hoa gia là gì nào”

Vừa nghĩ tới, Trần Lãng liền trườn đến tên tu sĩ Luyện khí kỳ đang trọng thương của Hoa gia. Không để ý khuôn mặt hoảng sợ của hắn, Trần Lãng liền thuần thục há miệng táp vào đầu tên tu sĩ rồi dùng sưu hồn thuật.

“Thì ra là vậy, lần này không chừng gặp bảo nha”

Thuần thục nuốt xuống thi thể, Trần Lãng xoay người tiến vào hang động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK