• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- “AAAAA! Súc sinh tránh xa ta ra!”

“Phanh”

Trần Lãng dùng đuôi thuần thục đập nát đầu của một tên tán tu rồi dùng cơ thể quấn lấy, mở ra song hàm rồi nuốt thi thể vào bụng.

Sau đó phân phó cho đám khỉ lục túi trữ vật của tên tán tu, nếu thấy đan dược hữu hiệu hoặc linh thạch thì trực tiếp nuốt, nếu là linh tài linh khoáng hoặc pháp bảo loại hình thì thu lại vào túi cất giữ.

Hắn đang rất khó chịu. Chỉ vì đồng đội ngu như heo mà giờ bản thân phải trong tình cảnh này. Thật ra trong thâm tâm Trần Lãng cũng cảm kích Cổ Nguyên đã cứu mạng hắn, nhưng cứ nghĩ đến việc thằng nhãi đó luyện đan khiến cả đám xuyên không, nghĩ đến dàn hậu cung đã mất, nghĩ đến việc tên tán tu vừa rồi chưa tắm là máu nóng lại chảy lên đầu.

Nửa tháng trước hắn và Cổ Nguyên đồng loạt tỉnh dậy rồi chia nhau hấp thu tinh hồn của Hắc Lân Xà.

Tố Linh đã tỉnh dậy đầu tiên, sau đó vận dụng Ma âm mê hoặc Hắc Lân Xà đồng thời chậm rãi luyện hóa thần hồn của nó. Tuy nhiên tốc độ hồi phục của nàng cũng vô cùng chậm chạp.

Hắc Lân Xà thiên phú cũng không thuộc dạng tốt, phải mất gần năm trăm năm cộng với linh quả mới đột phá lên cấp hai.

Nếu không phải đợi Cổ Nguyên và Trần Lãng tỉnh lại nghĩ cách thì nàng đã nuốt luôn linh hồn con rắn này để khôi phục rồi, dù gì thì nàng là trận pháp sư, mấy phương pháp chữa trị thần hồn cũng không phải chuyên môn của nàng.

Dựa theo ba người kết luận thì ngũ sắc thần lôi đã đưa thần hồn của cả bọn đến thế giới này. Tuy nhiên vì một biến cố mà khả năng cao là Huyết thệ, thần hồn của năm người trong lúc di chuyển đã bị nén lại với nhau rồi chậm rãi dung hợp dẫn đến việc cả bọn phải dùng chung thể xác thế này.

Tình huống này vô cùng kỳ quái, thần hồn cả năm lại bị ngạnh sinh ép trở thành đồng căn đồng nguyên. Nó giống như một tu sĩ luyện linh hồn công pháp rồi chế tạo ra phân thần của mình, dù cách xa vạn dặm cũng có thể cảm ứng và giao tiếp với đối phương, đó là tình huống của năm người hiện tại. Đây là chân chính đến chết không rời, cùng tiến cùng lùi a.

Thần hồn của Trầm Thiên Sách và Triệu Nguyệt Nhi bị tổn thương nặng nhất nên nhất thời chưa thể tỉnh lại.

Chả là trận pháp khi đó kết hợp linh hồn của cả năm người vào một khối, linh hồn càng mạnh thì càng bao phủ nhiều, vì vậy khi khí tức của đạo hồng mông khí tấn công vào thần hồn cả năm thì Trầm Thiên Sách và Triệu Nguyệt Nhi có thần thức mạnh nhất nên sẽ chịu đả kích mạnh nhất. Ngược lại Tố Linh có thần thức yếu nhất trong năm người lại chịu tổn thương nhỏ nhất.

Tố Linh, Cổ Nguyên và Trần Lãng sau khi thảo luận thì quyết định thay phiên nhau điều khiển Hắc Lân Xà, dù gì một thân có ba ý thức hành động một lúc cũng rất bất tiện.

Nửa tháng qua cả ba đã di chuyển đến một địa biểm khác cách hàn đàm không biết bao xa, dù gì thì động tĩnh đánh nhau vẫn quá lớn mà hiện tại thần hồn ba người đang thiếu đi một mảng lớn, dị thường suy yếu, chỉ miễn cưỡng tương đương với Nguyên Anh sơ kỳ. À mà cũng miễn cưỡng coi là cao thủ đi

(Tương đương với việc trong Hắc Lân Mãng đang có thần hồn của ba Nguyên Anh sơ kỳ)

Trên dường đi tiện tay thu phục một bầy khỉ, hầu hết chỉ có ít linh tính không coi là yêu thú. Con khỉ đầu đàn ngược lại có ít tác dụng, nó đã là yêu thú cấp một. Trên đường tiện tay đánh giết một vài tu sĩ, sử dụng Sưu hồn thuật đã đại khái nắm rõ tình hình nơi này.

Cửu Long đại lục, lãnh thổ chia là cửu châu theo thứ tự là Thiên Châu, Trung Châu, Bắc Man Châu, Tây Huyền Châu, Địa Châu, Nam Hoàng Châu, Vân Châu, Đông Phù Châu, Bình Châu.

Nơi đây diện tích mênh mông, mỗi châu so với Thương Lan đại lục nơi bọn hắn đến lớn hơn đâu chỉ gấp mười lần!

Tu đạo ở nơi đây cũng phát triển thịnh vượng, các vương triều, tông môn, gia tộc, bang phái cắt đất xưng vương, quanh năm tranh đấu không ngừng. Đặt biệt một số đỉnh cấp thế lực còn có Độ Kiếp kỳ lão tổ tọa trấn!

Sự hiện diện của Độ kiếp kỳ đồng nghĩa thiên đạo ở đây là hoàn chỉnh, dựa vào lĩnh ngộ khi xưa bọn hắn thật sự có cơ hội tiến thêm một bước! Tu vi Thiên Nhân của bọn hắn nếu quy đổi ra lực lượng ở thế giới này tương đương với Đại Thừa Kỳ.

Phương thức tu luyện ở đây tương tự như thế giới của bọn hắn, chỉ khác tên gọi, chia làm bảy đẳng cấp: Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Hợp thể, Đại thừa, Độ kiếp.

(Cả hai thế giới đều gọi đỉnh cao tu luyện là Độ kiếp. Thử nghĩ dựa vào sét đánh vào đầu để lên cấp không gọi Độ kiếp thì là gì)

Thế lực phân bố khắp nơi, phân chia dựa theo chiến lực. Tam lưu thế lực thường có Kim đan tọa trấn, nhị lưu có Nguyên anh, nhất lưu có Hợp thể, siêu cấp có đại thừa, đỉnh cấp có Độ kiếp.

Ngoài ra vì thiên đạo hoàn chỉnh, các loại linh thảo khoáng thạch ở đây cũng mười phần đa dạng, chỉ dựa vào công dụng đã vượt hơn thế giới của bọn hắn.

Phát hiện này làm Cổ Nguyên cười không ngậm được mồm, rốt cuộc hắn có thể tiến thêm trên đan đạo.

Cũng may là những linh thảo khoáng thạch mà bọn hắn nhận biết ở Thương Lan đại lục cũng tồn tại ở đây, chỉ khác là tên gọi bị đổi, nên đan phương bí pháp của bọn hắn cũng không đến mức quét rác.

Cả ba trong thời gian này như một biến bọt biển, tham lam hấp thu mọi tri thức về thế giới mới.

Hoành Đoạn sơn mạch nơi bọn hắn ở nằm tại phía bắc của Tây Huyền châu, tiếp giáp địa giới của Vân Châu.

Khu rừng có diện tích lớn đi qua lãnh thổ của năm nhị lưu thế lực là Thiên Hỏa tông, Xích nguyệt giáo, Ngự linh tông, Đỗ gia và Lâm gia. Năm nhị lưu thế lực này lại dưới sự lãnh đạo của siêu cấp thế lực Ngự Thú tông.

Lại nói về Ngự Thú tông, đây là một trong ba thế lực dẫn đầu tại Tây Huyền châu, mặc dù sau thú triều thứ hạng tông môn này đã bị ảnh hưởng nặng nề nhưng cũng không thể xem thường. Trong tông có một Đại Thừa kỳ tu sĩ tọa trấn, tông môn truyền thừa đã hơn vạn năm.

Vì địa hình của Tây Huyền châu khá đặc biệt: phía tây và nam chính là Vô tận hải, phía bắc là Hoành Đoạn sơn mạch, phía đông lại là địa bàn của Thất đại khấu nên việc di chuyển và trao đổi đến các châu khác vô cùng khó khăn.

Vả lại nơi đây cũng không có tài nguyên quá quý hiếm để tu sĩ liều mạng giết vào nên tổng thực lực của tu chân giới nơi đây cũng khá yếu so với tám châu còn lại. Đại Thừa Kỳ tại đây chính là đỉnh của kim tự tháp.

Tuy nhiên đối với Tố Linh bọn người thì tài nguyên khan hiếm không phải là vấn đề, dù gì thì giết người luyện đan cũng phải là lần đầu tiên. Công pháp tu luyện thần hồn ai cũng có, dù gì cũng là đại năng giải đứng đầu một thế giới nha, giờ chỉ thiếu thời gian để tu luyện lại thôi.

Nhưng vấn đề bây giờ là phải hóa hình, cơ thể của Hắc Lân Xà hành động quá bất tiện.

- “Cổ Nguyên có ý tưởng gì chưa?”

- “Hiện tại ngoài hấp thu tinh lực của bọn yêu thú và tán tu để tăng tu vi còn cách nào khác đâu. Xà thân thao tác cực kỳ bất tiện, pháp khí tài nguyên thu được cũng chỉ toàn rác rưởi, chưa kể Hắc Lân Xà là thủy thuộc tính, cũng không thể luyện đan” Cổ Nguyên bất mãn nói.

Hắn cũng biệt khuất vô cùng, được mệnh danh là Đan thần hắn cũng có cách luyện đan mà không cần hỏa, nhưng vấn đề là tu vi không đủ, vật liêu cần thiết cũng chẳng có, chỉ đành điều khiển xà thân nuốt chửng dược liệu. Biện pháp này tuy có thể tăng tu vi nhưng cũng lãng phí dược hiệu.

- “Thôi được rồi, hai ngươi bớt làm rộn. Ngươi đã hỏi câu này mười lần rồi. Còn sống là tốt” Tố Linh lên tiếng.

Cả ba đều biết cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp tồi. Hiện tại bọn hắn vẫn ở phía ngoài của Hoành Đoạn sơn mạch nên yêu thú cũng không đặc biệt mạnh, tuy nhiên nếu tiến vào sâu thì tu vi cấp hai sơ kỳ vẫn không đủ nhìn. Phải lo trốn tránh thì làm sao mà tăng tu vi.

Chỉ là không ai quen dùng xà thân, chưa kể khi xưa chỉ phất tay là hủy thiên diệt địa, giờ phải liều mạng kiếm ăn nhất thời cũng chưa quen. Tuy nhiên nghĩ là thế, đạo lý ẩn nhẫn cả ba cũng hiểu được, thôi thì cứ thành thật tăng tu vi đến hóa hình rồi ra ngoài lăn lộn.

Cơ thể của Hắc Lân Xà trong thời gian này cũng được Tố Linh đám người cải biến không sai biệt lắm, yêu tu công pháp có lẽ không có nhưng vài công pháp luyện thể lại không là vấn đề.

Dựa vào số tinh huyết hấp thụ được, Hắc Lân Xà đã lớn hơn một vòng, vảy rắn cũng trở nên cứng cáp hơn, từ xa lấp lánh hàng quang.

“Cũng phải thu thập thêm tiểu đệ đã, thần thức dù dùng tốt nhưng chúng ta cũng không thể khắp nơi tìm kiếm tu sĩ lạc đàn đi.” Trần Lãng suy nghĩ

Tức thì, Nguyên Anh thần thức quét qua chu vi ngàn dặm thu mọi cảnh vật vào tâm thần.

“Tìm được!”

Trần Lãng dùng Liễm tức thuật rồi xuất ra tốc độ nhanh nhất vượt về hướng đông, đồng thời dùng thần thức ra lệnh cho đám hầu tử đuổi theo.

Lúc này, một bầy sói không hề biết mình đang lọt vào tầm ngắm, vẫn còn mải mê xé thịt con mồi mới săn được.

Bỗng dưng cảm nhận được điều gì, sói đầu đàn bỗng ngẩng đầu lên.

“Phanh”

Một cái duôi quét trúng đầu sói, lực tác động trực tiếp đem nó bay xa năm mét đập trúng một gốc cây.

Trần Lãng dùng lực rất chính xác, vừa đủ để cho sói đầu đàn choáng váng nhưng không trọng thương, dù gì bây giờ dược liêu chữa thương cũng khá quý hiếm nha.

Khi sói đầu đàn vừa tỉnh táo lại, nhìn con rắn trước mặt, nó biết mình đã bị tập kích. Uy áp trên người Trần Lãng dập tắt ý chí chiến đấu của nó. Vừa định ra lệnh cho tộc nhân câu chút thời gian để tẩu thoát thì xung quanh xuất hiện một đám hầu tử bao vây bầy sói.

Sói đầu đàn biết mình không thể thoát, không nhắc đến con rắn trước mặt, trong đám hầu tử có một con to dị thường với khí tức không hề yếu hơn nó.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, sói đầu đàn cúi đầu xuống.

Thuần thục lưu lại ấn ký vào linh hồn của sói đầu đàn, Trần Lãng rất hài lòng với hành động lần này. Hắn nhìn ra được con sói này cũng như khỉ đầu đàn, đều là yêu thú cấp một, vì vậy trước khi thu phục hắn phải ra một đòn này là hạ mã uy.

Điều này hắn học được khi thu phục khỉ đầu đàn. Khi đánh dấu linh hồn ấn ký lên khỉ đầu đàn, Trần Lãng nhận ra một quy luật bất thành văn trong giới yêu thú. Nếu thực lực của hắn vượt xa con khỉ này thì nó sẽ tự động thần phục (tương tự như việc yêu vương phát động thú triều)

Tuy nhiên nếu thực lực hắn chỉ mạnh hơn khỉ đầu đàn một cấp thì nó sẽ không tự động thần phục mà chỉ chạy đi hoặc liều mạng, thay vào đó phải thêm một bước là đánh phục nó.

(Quy tắc này chỉ hiệu quả với yêu thú cấp 1 đến cấp 3, hóa hình yêu thú đã có trí tuệ không thua nhân loại)

Vài ngày sau, dưới trướng Trần Lãng đã có bốn tên thủ hạ, theo thứ tự là khỉ đầu đàn gọi là tiểu hầu, sói đầu đàn gọi là tiểu hôi, một con rắn màu trắng gọi là tiểu bạch, một con rết màu đen gọi là tiểu hắc.

Cổ Nguyên và Tố Linh trong thời gian này dứt khoát đưa quyền kiểm soát Hắc Lân Xà cho Trần Lãng, dù gì hắn là khôi lỗi sư, mấy trò điều binh khiển tướng này hắn cũng có chuyên môn.

Không quan tâm thằng kia nghĩ gì, hai người quyết định ngồi trong nê hoàn cung tu luyện khôi phục thần hồn.

Bởi vì năm hồn quy nhất nguyên nhân, mỗi tia hồn lực hai người luyện ra đều chia đều cho cả năm, vì vậy thần hồn của Trần Lãng, Trầm Thiên Sách và Triệu Nguyệt Nhi liên tục được tẩm bổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK