Tố Linh hiện tại đang điều khiển hai tay của Hắc Lân Xà chậm rãi khắc từng vòng lại từng vòng trận pháp vào phía trong hộp sọ và tủy sống của một thi thể.
Đúng vậy, là hai tay. Hắc Lân Xà đã được phẫu thuật tạm ghép hai tay của hầu tử trước ngực. Hình tượng của nó lúc này muốn bao nhiêu quái dị đều có.
Duyên cớ là vào tám năm trước khi Trần Lãng nói ra kế hoạch của mình cho cả bọn, Triệu Nguyệt Nhi không hề nói đùa khi tuyên bố mình sẽ giúp một “tay”
Chìm đắm trong phù lục đã lâu, trình độ của nàng đã đạt tới vạn vật là phù, chỉ cách hư không vẽ phù một bước dài.
Thế là ngay trong đêm đó, nàng bất chấp tổn thương sử dụng nguyên thần xuất khiếu bắt đầu thử biến hai tay thu thập được những con mồi săn được thành công cụ sử dụng.
(Nguyên anh nếu sử dụng nguyên thần xuất khiếu chỉ có thể hoạt động trong một khoảng thời gian ngắn về đêm, để quá lâu sẽ bị thương tổn, còn nếu xuất hiện ban ngày sẽ bị thái dương chi lực thiêu đốt. Vấn đề này chỉ có thể khắc phục khi lên hợp thể kỳ)
Chủ ý của Triệu Nguyệt Nhi là sử dụng phù văn biến hai cánh tay vốn đã là vật chết trở thành một loại tổ hợp phù lục bằng cách khắc phù văn lên ba lớp cách biệt trên cánh tay theo thứ tự là da, gân và cơ bắp. Sau đó tương tự như cấp thấp Khống Thi thuật, người sử dụng sẽ dùng thần thức của mình để điều khiển ba lớp phù lục phối hợp nhịp nhàng khiến cánh tay hoạt động.
Phương pháp này nghe có vẻ điên khùng nhưng hoàn toàn có thể thực hiện, chỉ là tu sĩ bình thường không ai lại mất thời gian làm cái đồ chơi này.
Thứ nhất là cao giai Khống Thi thuật sẽ có cách phong ấn thần hồn của tu sĩ hoặc yêu thú vào cương thi khiến nó linh hoạt và cơ động hơn trong chiến đấu chứ không ai lại nhàn nhức cả trứng đi điều khiển từng bó cơ cả.
Thứ hai là để phối hợp hoàn mỹ từng động tác thì yêu cầu thấp nhất phải là kim đan thần thức tập trung cao độ điều khiển. Nếu có người áp dụng phương pháp này trong chiến đấu thì khả năng cao chưa kịp cử động ngón tay đã bị chặt thành vài khúc.
Thứ ba và cũng là quan trọng nhất là độ khó. Ý tưởng của Triệu Nguyệt Nhi thoạt nghe khá đơn giản nhưng nếu không đến trình độ tông sư thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Ngay cả nàng cũng phải lãng phí gần trăm cánh tay mới thành công được một lần.
Đó là chưa kể tay này cũng không phải đồ chất lượng cao gì, khả năng phù văn mất kiểm soát khiến rơi mất vài khối thịt khi đang điều khiển là hoàn toàn có thể xảy ra.
Theo dự kiến ban đầu thì tay nhân loại sẽ là phù hợp nhất, nhưng rồi thứ này khi đang phẫu thuật bổ sọ thì bỗng dưng phát nổ (như samsung) trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Sau đó cả bọn phải thay thế bằng tay yêu thú để tăng độ tương thích thì vấn đề này mới giảm bớt.
Ngẫm lại cũng chỉ có trường hợp kỳ hoa như đám người Trần Lãng mới mơ tưởng thực hiện kế hoạch này. Dù sao thì nếu một người tập trung tinh thần thì bốn người còn lại có thể canh gác xung quanh nha.
- “Hoàn thành, may mắn không nhục mệnh” Tố Linh tuyên bố đại công cáo thành
- “Ngươi chắc chắn?” Trần Lãng không nhịn được chất vấn
Ân, vài trăm lần trước nàng cũng nói lời tương tự nhưng khi kết nối chạy thử thì… đủ thứ chuyện quái dị xảy ra.
Kinh khủng nhất là một lần đang điều khiển thi thể thì bỗng dưng nó mở miệng nói:
- “Các ngươi là ai? Tại sao lại ở trong đầu ta?”
“Ngọa tào, chính ta là người đã giết hết rồi moi não ngươi ra a. Mà khoan đã, ngươi dùng “các ngươi” là ý gì!!!!”
Trần Lãng xin thề, loại chuyên mang đậm linh dị trình độ như thế này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hắn có thể giải thích.
Còn đối với hai kẻ có trí tưởng tượng phong phú như Cổ Nguyên và Triệu Nguyệt Nhi thì bỗng dưng biến sắc nhìn về phía Tố Linh, trong lòng không khỏi xuất hiện một vài khủng bố phỏng đoán.
“Tựa như… việc thế này không phải nhân loại có thể làm đến”
Cũng may là Trầm Thiên Sách phản ứng nhanh trực tiếp phá nát đầu thi thể phóng ra ngoài. Mọi người vừa định ca ngợi sư huynh uy dũng thần võ thì phát hiện mặt “Huyết thủ” cũng tái xanh.
Trở về với thực tại, Tố Linh bị bốn người nhìn đến đỏ mặt, ấp úng trả lời:
- “Hẳn là được đi”
- “?!”
- “Đã sống mấy vạn năm mà có tí việc vặt cũng lo trước lo sau thì còn cầu gì đại đạo”
Bốn người nghe Tố Linh cũng có đạo lý nên cắn răng bắt đầu đóng hộp sọ lại chạy thử. Từng tia từng tia máu được thi thể luyện hóa hấp thu vào từng đầu kinh mạch.
Huyết trì này được chính Trầm Thiên Sách cải tạo để phù hợp việc luyện hóa thi thể. Thuật pháp chủ tu của hắn là Huyết Ma Điển cũng có một giai đoạn tu luyện huyết nô yêu cầu huyết trì tẩm bổ nên việc này hắn tốt xấu so với sư đồ Trần Lãng cũng có kinh nghiệm.
Quá trình luyện hóa và thích nghi mất tầm bảy ngày. Đến rạng sáng ngày thứ tám, thi thể trong huyết trì bắt đầu mở mắt.
Hiếu kỳ nhìn thân thể rồi thử cảm nhận cơ bắp toàn thân, Trần Lãng lẩm bẩm:
- “Không tồi, động tác có tí trì trệ nhưng không quan hệ, tốt hơn những lần trước”
Đối với từng là đại năng như bọn hắn thì chậm chạp dù chỉ là một sát na trong chiến đấu cũng đủ để phân sinh tử. Tuy nhiên với cơ thể tạm bợ này thì dựa vào kinh nghiệm và phán đoán cũng đủ để lấp đầy khuyết điểm mà đối phó với kim đan tu sĩ.
Chọn một bộ y phục rồi thử đi dạo xung quanh một lúc, cảm thấy không có gì bất thường Trần Lãng mới an tâm lại, chính thức tuyên cáo Quỷ Khôi hoàn thành.
Dùng linh hồn ấn ký gọi đám tiểu đệ, Trần Lãng không nhịn được mỉm cười. Sau tám năm tài bồi, tuy tu vi Hắc Lân Xà không tăng bao nhiêu nhưng bọn chúng lại khác. Đáng chú ý nhất là tiểu hắc hiện tại đã là yêu thú cấp hai. Tiểu hôi và tiểu hầu cũng xuất hiện nhiều linh tính hơn, tin tưởng không bao lâu sẽ đột phá. Tiểu bạch càng tu luyện thì thì càng nhỏ, hiện tại cũng dài chưa đầy bảy xăng-ti-mét, ngược lại một thân khí tức ngày càng hùng hồn.
Căn dặn chúng không nên chạy loạn, Trần Lãng bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Quỷ Khôi có thể hấp thu linh lực bên ngoài truyền về cho Hắc Lân Xà tại đại não nhưng hiên tại thứ mà Trần Lãng muốn là hồi phục tu vi của thân thể này.
Đây là một cơ thể dựa theo căn cốt là khoảng hai lăm, hai sáu tuổi tên là Hồ Thanh Sơn. Hắn trước đó là một tán tu trúc cơ một tầng, khi đó chính là dựa vào một thân sở học mà đi liệp thú tại Hoành Đoạn sơn mạch kiếm tài nguyên tu luyện. Trần Lãng cũng phải mất một phen công phu mới cam đoan đánh chết hắn mà không tổn hại thi thể.
Đọc sơ công pháp tu luyện của Hồ Thanh Sơn, tên là cái gì Dẫn Khí Quyết, Trần Lãng bắt đầu hấp thu linh lực theo lộ tuyến kinh mạch vận chuyển. Thứ này vỏn vẹn yếu hơn Dẫn Linh Quyết mà Tố Linh truyền cho Hắc Lân Xà một đoạn, linh khí di chuyển trong kinh mạch phi thường chậm chạp.
Đến lúc hắn hoàn thành một chu thiên mở mắt ra thì trời đã sắp tối. Ân, dùng tam linh căn tư chất cộng với thứ công pháp rác rưởi này mà tu luyện đến trúc cơ xem như tên này lợi hại.
Lại tốn thêm vài ngày làm quen với thân thể đồng thời diễn luyện các loại vũ kỹ thuật pháp của Hồ Thanh Sơn, Trần Lãng đã chuẩn bị lên đường xem thế giới bên ngoài. Thân thể này cơ bản có ba chiêu đối địch theo thứ tự là Mãnh Ngưu Quyền, Lưu Thủy kiếm pháp và hỏa cầu thuật, keo kiệt đến đáng sợ.
Mặc dù hiểu tán tu chỉ cầu chất lượng không cầu số lượng, chỉ cần đánh thắng là tốt nhưng thế này cũng quá mất hình tượng đi.
Trần Lãng tự hỏi không biết đối thủ sẽ cảm thấy thế nào khi Thanh Sơn huynh đệ đang múa Lưu Thủy kiếm bỗng nhiên sử ra Mãnh Ngưu Quyền, “Ta kháo! Đúng là nhân tài nha.”
Căn dặn đám tiểu đệ lần nữa, Trần Lãng nhấc lên một chiếc túi trữ vật chứa hai thanh pháp khí cùng một số tài liệu khoáng thạch.
Mục tiêu tiếp theo, tu sĩ phường thị!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK