Ngay khi Tiên thiên quả vừa chín, Cổ Nguyên liền cử động đuôi đem một quả Tiên thiên quả vứt vào nồi sắt.
Không đừng lại, hắn liền ném liên tục bốn loại linh thảo cùng năm loại phụ dược vào.
Ngay khi loại linh thảo đầu tiên rơi vào nồi, nước trong đó bỗng sôi sục lên không hề ổn định. Nhưng phụ thảo tiến vào lại thần kỳ ổn định mọi thứ.
Đợi đến khi mọi thứ trong nồi có vẻ ổn đỉnh lại, Cổ Nguyên liền bẻ một nhánh cây rồi sử dụng như một chiếc đũa khuấy. Sau khi cảm thấy mọi thứ trong nồi hòa quyện không sai biệt lắm, hắn lại dùng đuôi ném một quả Tiên thiên quả khác vào. Khi có dấu hiệu “tạc nồi” hắn lại bỏ một vài loại phụ dược vào sau đó khuấy đều.
Trong năm phút sau, sau khi cho quả Tiên thiên quả cuối cùng vào trong nồi, Cổ Nguyên lại sử xuất đuôi rắn ném từng loại linh thảo vào. Động tác của hắn rất nhanh gần như không chút trì trệ. Cách thức cho dược liệu vào của hắn cũng rất đa dạng, các loại linh dược hoặc trực tiếp ném vào, hoặc nghiền nát rồi ném từng mảnh vào, hoặc chỉ bóp nát lấy nước…
Theo những động tác của hắn, mùi thơm của Tiên thiên quả chín ngày càng nồng đậm, ẩn ẩn trong hương thơm đó là một mùi thuốc.
Lực lượng linh hồn của Cổ Nguyên không một khắc nghỉ ngơi, dưới sự điều khiển xâm nhập trực tiếp vào trong nồi dẫn đạo từng loại dược hoặc ngăn cách hoặc dẫn đạo hòa lẫn vào nhau. Mắt hắn lúc này mở lớn tập trung cao độ.
Luyện dược nghe thì đơn giản hơn luyện đan nhưng chỉ dùng được cho một số linh thảo cấp thấp thôi, mà nếu dược liệu có chút cao cấp thì người ta sẽ dùng linh hỏa để tăng xác xuất thành công. Và chắc chắn không ai lấy một thứ quý giá như Tiên thiên quả đi luyện dược, cũng không không ai lại không ai lại lấy nồi sắt phàm hỏa nấu linh dược như nấu lẩu thế này.
Cảm thấy dược lực trong nồi hòa lẫn không sai biệt lắm, Cổ Nguyên liền há miệng phun ra một búng máu vào nồi.
“Linh tuyền có thể tăng xác suất thành công của đan dược, ở đây không có linh tuyền thì dùng yêu thú huyết để thay thế. Yêu thú huyết cũng như tu sĩ huyết không hề trong suốt như linh tuyền mà đầy vật chất và tạp niệm nhưng không sao, một số phụ dược có thể giảm bớt tác dụng của những thứ linh tinh này, mặc dù không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng mặc kệ, dù gì thứ này không dùng cho người uống nha, cơ thể yêu thú mạnh hơn cơ thể nhân loại đâu chỉ một chút.”
Máu vừa vào nồi liền khiến sự cân bằng giữa của dược tề trở nên bất ổn định. Nhưng sau khi dẫn đạo vài loại dược thảo vào thì sự cân bằng mỏng manh lần nữa lại đạt được.
Máu của Hắc Lân Xà giúp thần thức của Cổ Nguyên kiểm soát các dược liệu càng thêm trôi chảy. Một lúc sau, ngay khi hòa lẫn một loại linh thảo cuối cùng vào nồi thì toàn bộ nước trong đó chuyển sang màu nâu. Dược liệu hoàn thành!
Không để ý đến nóng, Cổ Nguyên liền dùng đuôi rắn quấn lấy nồi sắt, một ngụm uống vào toàn bộ dược tề. Ngay sau đó vận chuyển công pháp luyện thể đồng thời thu linh lực tăng tu vi.
Từ lúc hắn thức tỉnh, Hắc Lân Xà đã được tu luyện công pháp luyện thể của hắn: Huyền Nguyên Hỗn Thiên pháp, đánh giá ở thế giới này thì coi là Địa giai trung phẩm đi. Đây là một môn pháp thể đồng tu hiếm thấy, tu luyện đến đỉnh điểm có thể gia tăng khí huyết đến một mức độ kinh khủng giúp người tu luyện tăng cường khả năng hồi phục. Ngoài ra Huyền Nguyên Hỗn Thiên pháp cũng giúp rèn luyện kinh mạch gân cốt khí huyết, theo một ý nghĩa nào đó cũng giúp ổn định cơ sở, vững chắc tu vi.
Tuy tác dụng không quá nghịch thiên trong chiến đấu so với các đỉnh cấp luyện thể pháp môn khác nhưng điều đặc biệt là công pháp này có thể được chồng lên, nghĩa là sau này Hắc Lân Xà có thể tu luyện một môn luyện thể khác. Ba người có quyết định trên vì nếu nói đến luyện thể thì không ai qua được đại sư huynh của bọn họ, Trầm Thiên Sách.
Điểm yếu duy nhất của môn công pháp này là cực kỳ tốn của. Người tu luyện phải hấp thụ vô số linh thú tinh huyết (thịt tu sĩ cũng có tác dụng tương tự) và linh dược linh thảo. Nếu chất đống những thứ này lại đến lúc đại thành thì cơ bản là một số lượng trên trời.
Trong huyệt động, Cổ Nguyên lúc này đang tập trung vận chuyển Huyền Nguyên Hỗn Thiên pháp. Từng tia từng tia năng lượng từ dược tề đang được hắn hấp thu tiến vào cơ bắp máu thịt. Những tia năng lượng này hóa thành từng dòng nước nhỏ và bắt đầu run động theo một tần số đặc biệt, kinh mạch khi được những dòng nước này đi qua giống đi được rèn luyện chợt biến cứng cáp hơn một phần.
Sau khi dòng nước di chuyển hết một chu thiên thì sẽ biến nhỏ hơn một phần, sau đó chạy vào trái tim rồi hóa thành tinh thuần yêu khí, tăng cường tu vi của Hắc Lân Xà.
Vài giờ sau, bên ngoài mặt trời đã lên cao, Cổ Nguyên cũng chấm dứt hấp thu dược lực. Tu vi của hắn giờ đây đã tăng một mảng lớn, nếu xét theo tiêu chuẩn của tu sĩ thì là Trúc Cơ hậu kỳ đi.
Tính toán từ lúc mới thức tỉnh đến giờ cũng chỉ gần một tháng, tu vi của Hắc Lân Xà đã tiến từ Trúc cơ sơ kỳ (mới tiến vào yêu thú cấp 2) đến Trúc cơ hậu kỳ! Đây đơn giản là kỳ tích, so sánh với việc con rắn này ngây ngốc hấp thu nhật nguyệt tinh hoa vài trăm năm, ngẫu nhiên nuốt vài nhân loại thì đúng là rác rưởi nha.
Nhưng cũng không thể trách Hắc Lân Xà, dù gì thì phải có thực lực mới có thể đi chém giết người khác mưu cầu cảnh giới cao hơn, yêu thú cấp 1 ở Hoành Đoạn sơn mạch này đơn giản là không đủ nhìn.
Thu công, Cổ Nguyên mở mắt ra. Sau khi đơn giản khởi động cơ thể, hắn liền quay đầu sang Tiên thiên thụ rồi mở miệng máu từng ngụm từng ngụm nuốt xuống cái cây này rồi vận chuyển công pháp hấp thu. Dù gì cũng là tam giai linh thụ a, không thể bỏ phí.
Điều này đối với cơ thể tu sĩ là không thể tưởng tượng nổi nhưng với cơ thể Hắc Lân Xà đã được rèn luyện qua thì không đáng kể. Chưa kể đến việc Huyền Nguyên Hỗn Thiên pháp là môn công pháp phải phối hợp giữa linh thực và cắn thuốc để tăng tiến.
Kiểm tra một vòng thân thể, Cổ Nhiên thất vọng lắc đầu
“Quả nhiên Huyền Nguyên Hỗn Thiên pháp vẫn chưa bước vào tiểu thành”
Đang suy tư thì giọng Trần Lãng vang lên trong não hải:
- “Thôi ngây người đi, mau chóng rời khỏi nơi thị phi này”
- “Có chuyện gì sao?”
- “Lúc nãy khi ngươi đang luyện công có hai nhóm người đi qua khu vực này. Cũng may đám tiểu hôi đã đuổi chúng đi, nhưng phỏng chừng sẽ còn nhiều tu sĩ hơn xuất hiện.” Tố Linh trả lời
- “Hai ngươi đã nghiên cứu địa đồ, có ý tưởng gì không?”
- “Bản đồ của đám Hoa gia chỉ bao phủ một phạm vi tương đối, đa phần các khu vực đều có tu sĩ kết thành đoàn đi liệp sát yêu thú, không tốt để lập bản doanh. Tố Linh và ta nghĩ chúng ta có thể tiến vào nơi sâu hơn trong Hoành Đoạn sơn mạch. Với thực lực Hắc Lân Xà bây giờ không nói đến chiếm núi xưng vương nhưng cũng đủ để chiếm một cái tiểu linh mạch, đồng thời thỉnh thoảng ra ngoài săn giết tu sĩ.”
- “Thu thập linh dược cũng không thể trì hoãn, dù gì linh dược và thịt của yêu thú thủ hộ đều là đồ tốt nha. Dựa vào thể chất của con rắn này thì môi trường ẩm ướt là phù hợp với nó nhất. Dựa vào cách phân bố của các nhánh sông, dãy núi và thực vật thì ta nghĩ chúng ta nên đi về hướng đông bắc, khả năng xuất hiện hồ nước hay ao đầm khá lớn.” Tố Linh bổ sung
- “Tốt lắm, cứ như vậy mà tiến hành.” Cổ Nguyên không có ý kiến, nhất nhất giao ra quyền kiểm soát Hắc Lân Xà cho Trần Lãng rồi tiếp tục tu luyện trong nê hoàn cung.
Vài giờ sau, một đoàn yêu thú dẫn đầu là một đầu hắc xà tiến về Hoành Đoạn sơn mạch. Trần Lãng sau khi điều khiển Hắc Lân Xà đi ra khỏi huyệt động đã triệu tập thủ hạ tức tốc tiến về hang động (đại bản doanh tạm thời) rồi thu thập toàn bộ pháp khí, khoáng thạch đã thu thập bao lâu nay vào ba cái túi trữ vật rồi cấp tốc lên đường để tránh đêm dài lắm mộng.
Trên đường đi bọn hắn cũng chạm trán một vài đoàn tu sĩ đang đi săn thú trong khu vực. Mỗi lần phát hiện đối tượng thì Trần Lãng sẽ lệnh cho bọn tiểu đệ hoặc phục giết hoặc đi vòng để lãng tránh.
Trong quá trình này bọn hắn cũng thu hoạch các loại pháp khí, linh dược, khoáng thạch vô cùng phong phú. Phong hiểm cũng không hề xuất hiện bởi Trần Lãng có thần thức của Nguyên Anh sơ kỳ, không phải đám Kim đan Trúc cơ có thể so sánh được.
Thường thì phong cách làm việc của Trần Lãng cũng không quá tùy ý thế này, đặc biệt khi thực lực của hắn vẫn không cho phép. Nhưng bản thân hắn cũng có tự tin của mình, dù gì Cổ Nguyên thằng kia cũng có một siêu cấp thần thông bảo mệnh nha. Nếu lỡ đá trúng thiết bản cũng có nắm chắc đào thoát.
Bảy ngày sau, Trần Lãng dẫn theo bốn tên thuộc hạ đi đến một hang động. Đám tiểu tay chân khác vì không đạt đến cấp 1 yêu thú nên Trần Lãng nhất quyết ra lệnh cho tiểu hôi và tiểu hầu để chúng lại. Dù sao thì hai tộc đàn cũng có thể bầu ra thủ lãnh mới rồi tiếp tục sinh hoạt ở ngoại vi,khu rừng, còn nếu theo sau bọn Trần Lãng thì cái chết với chúng là chắc chắn.
Hôm qua hắn đã phát hiện ra nơi này, dùng thần thức thằm dò sơ thì hang động này nằm trên một tòa nhị giai linh mạch và có vẻ như thuộc về một con yêu thú cấp hai là Xích Huyết hùng.
Trong các loài yêu thú thì gấu thường rất khó chơi, điển hình của cái loại da dày thịt béo mà vẫn có tốc độ và sức mạnh.
Thế là cả Trần Lãng quyết định dừng lại nghỉ ngơi thăm dò khu vực phụ cận để chắc chắn con yêu thú này không có đồng bạn, đồng thời vạch ra kế hoạch giết chết con gấu này. Hang động này sẽ là đại bản doanh của hắn trong thời gian sắp tới.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK