Đơn giản ném cho đám cao tầng một viên Bạo Huyết đan xem như lá bài tẩy, Giang Phi Hổ tuyên bố cuộc họp kết thúc.
Vừa bước ra nghị sự đường, Cổ Nguyên liền vội vàng tiến đến những cửa hàng tại phường thị bắt đầu đại lượng thu mua vật phẩm.
Thứ đầu tiên hắn nhắm đến là phù lục nhưng vận may dường như không mỉm cười với hắn. Tam giai phù lục cơ bản là cháy hàng, nhị phẩm phù lục tương đối hữu dụng đều được bán không sai biệt lắm, ngay cả nhất cấp phù lục cũng không còn bao nhiêu, chưa kể giá cả mỗi tấm lúc này là trên trời.
Chịu đau bỏ ra gần hai ngàn linh thạch Cổ Nguyên mới lấy được ba tấm nhị giai phù lục gồm hai tấm hỏa cầu phù và một tấm phong nhận phù, chất lượng cũng chỉ ở mức trung bình tương đương với trúc cơ trung kỳ một kích.
Tiếp đến hắn lại đến binh khí đường. Lần này miễn cưỡng dùng giá ba ngàn linh thạch mua một món hạ phẩm pháp khí là Hắc Thiết Thuẫn. Món đồ rác rưởi này nếu may mắn chỉ chống được vài lần trúc cơ công kích, nếu ở thời điểm bình thường thì trúc cơ tu sĩ ngay cả nhìn cũng không nhìn giờ lại được đội giá lên hơn chục lần.
Thân phận luyện đan sư của Cổ Nguyên trong thời điểm rối ren này đã lộ rõ nhược điểm. Chính vì không am hiểu chiến đấu và cần người bảo vệ nên vào bình thường hắn sẽ không trang bị cho mình quá nhiều, nhưng khi có biến động, mọi người đều tự thân vận động thì nếu phản ứng quá muộn sẽ khiến sự ỷ lại này thành bùa đòi mạng.
Luyện đan sư tại những thành thị lớn như Bạch Mã thành sẽ không đối mặt với vấn đề này, nhưng hiện tại thông lộ bị phong kín thì đã quá muộn để hắn di chuyển.
Dường như đạt được quyết tâm gì, trẻ tuổi luyện đan sư bắt đầu điên cuồng xuất ra linh thạch thu mua dược liệu và yêu thú huyết. Những chưởng quỹ biết rõ thân phận hắn cũng âm thầm lắc đầu, lúc này đại chiến đã cận kề, cho dù ngươi có liều mạng luyện đan thì được cái gì a, không bằng lúc này đi kéo quan hệ cầu che chở.
Tiêu sạch toàn bộ linh thạch, Cổ Nguyên một bộ mệt mỏi tiến về gian phòng của mình tuyên bố bế quan, không có việc gì quan trọng cũng đừng quấy rầy hắn.
Xếp bằng trong phòng tiếp nhận thông tin từ thần thức, Cổ Nguyên không nhịn được nở nụ cười nhạt.
“Ta biểu hiện cũng không tệ nha, hi vọng các ngươi đã an tâm đi”
Trong lúc đi dường hắn cùng bọn Trần Lãng thả ra thần thức liên tục dò quét đã phát hiện chí ít năm cỗ khí tức ẩn nặc, trong đó một cỗ thậm chí còn theo hắn từ đầu đến cuối. À, nếu không nhầm thì hẳn thuộc về tên nam nam tử trung niên đi.
Cảm thấy khí tức theo dõi đã đi xa, Cổ Nguyên bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này.
Bùa chú trong thời gian qua hắn cũng nhờ Triệu Nguyệt Nhi lén lút vẽ ra không ít, thậm chí tam gia phù lục cũng có mười tấm. Nếu không phải vì cơ thể Quỷ Khôi không chịu được kim đan lực lượng thì tam giai phù lục đã không là vấn đề.
Pháp khí mặc dù cũng đã bán dần nhưng hắn cũng hiện sở hữu gần trăm món. Khi xưa lúc Hắc Lân Xà tiến hành săn giết thì trúc cơ tu sĩ chết dưới tay hắn không là một ngàn cũng tám trăm, trong số đó trúc cơ hậu kỳ và đỉnh phong cũng không ít. Thậm chí hiện tại nếu muốn hắn có thể xuất ra linh khí thượng phẩm.
Vì vậy thu hoạch lần này chính là số lượng linh tài và yêu thú tài liệu mà tưởng chừng như vô dụng lúc này.
Cổ Nguyên khi xưa tuy được mệnh danh là Đan Thần nhưng trong bóng tối hắn cũng có một thân phận khác, chính là khủng bố độc sư.
Kiến thức có thể giúp nhân độ thế nhưng cũng có thể ám hại người, và trong trường hợp của kẻ truy cầu đan đạo cực hạn như Cổ Nguyên thì điều này còn đáng sợ hơn nhiều.
Sau khi tiến vào đại thừa kỳ hắn thậm chí còn tổng hợp toàn bộ nguyên lý và viết ra hai cuốn sách chấn động tu chân giới Thương Lan đại lục lúc bấy giờ là Đan Kinh và Độc Điển.
Đan Kinh hướng dẫn mọi thủ pháp luyện đan từ tiên khí mười phần đến âm tàn đáng sợ, cách sử lý nhiều loại dược thảo và nguyên liệu, cách thăng tiến phẩm chất đan dược trước và sau khi luyện thành.
Độc điển hướng dẫn cách luyện chế độc trùng độc dược, đủ loại pháp môn để khống chế và sai khiến người kẻ khác làm việc cho mình.
Bởi vì hai quyển sách này mà một trận gió tanh mưa máu đã diễn ra tranh giành quyền sở hữu chúng. Mà nhức cả trứng nhất là việc hai quyển Đan Kinh và Độc Điển chính là do Cổ Nguyên tuồng ra ngoài. Sự việc có phần dài dòng với hai phiên bản hoàn toàn khác biệt.
Phiên bản thứ nhất theo truyền ngôn của ngoại giới thì Đan Thần lão nhân gia sau khi đắc đạo vì thương sót chúng sinh muốn truyền bá đan đạo rộng rãi đã xuất ra hai quyển sách. Không ngờ thế nhân tham lam chỉ muốn giành cái lợi riêng cho mình nên mới dẫn ra một hồi hạo kiếp. Khụ, cái này là do Cổ Nguyên sai đám đệ tử của mình truyền ra.
Phiên bản thứ hai là sự thật mà chỉ có bọn hắn năm người biết được. Chả là một hôm Trần Lãng nhàn nhức cả trứng nên rủ Cổ Nguyên đi thanh lâu ngắm cảnh. Cả hai hóa trang thành hai phú ông vung tiền như rác, quyết tâm không say không về. Thế là trong suốt bảy ngày trời hai đại năng đi một vòng toàn bộ thanh lâu ở phàm nhân kinh đô, uống rượu tốt nhất, ăn thịt ngon nhất, ngủ nữ nhân đẹp nhất.
Do quyết tâm say nên cả hai chẳng buồn dùng linh lực hóa giải. Thế là Cổ Nguyên trong lúc cao hứng vừa khóc vừa rút ra hai cuốn Đan Kinh và Độc Điển tặng cho hai kỹ nữ đầu bài thanh lâu, theo tư duy trong cơn men của hắn thì hai quyển sách đối hắn cũng là gân gà, không bằng lấy ra mua nụ cười của mỹ nhân. Ừm, ngươi có bao giờ nảy ra một ý tưởng cực kỳ thông minh vào giữa đêm xong tỉnh dậy hôm sau lại phát hiện nó cực kỳ ngu xuẩn chưa? Đó là tình huống của Cổ Nguyên sau khi tỉnh dậy vài ngày sau.
Khi hắn phát hiện và muốn thu hồi hai cuốn sách thì trận sát lục đã bắt đầu. Biết sự tình khó có thể vãn hồi, hắn liền chạy đến cầu khẩn Tố Linh sử dụng ma âm viết ra cố sự cho đám đệ tử hắn, còn bản thân thì một bộ thất vọng về thế nhân mà bế quan tiềm tu xa trần thế, thực ra là để trốn tránh nhiệm, thề không bao giờ uống say nữa.
Dù sao thì từ sự việc có thể thấy trình độ đan đạo của Cổ Nguyên đã vượt xa hiểu biết của thế nhân. Nếu không phải vì hạn chế khiến hắn không thể tham ngộ thiên địa chí lý thì lục phẩm luyện đan sư không phải là giới hạn cuối cùng của hắn.
Hiện tại Cổ Nguyên đang chăm chú luyện một lò đan dược. Từng loại từng loại nguyên liệu được hắn chắt lọc tinh túy rồi đưa vào đan lô. Đan lô hiện tại là một trung phẩm pháp khí do hắn bỏ ra số lớn linh thạch mua từ thương hội Đỗ gia vài năm trước, còn đan lô của Giang Phi Hổ đã được hắn thu hồi sau cuộc họp với nguyên nhân là bảo toàn tài nguyên của bang, nói trắng ra là sợ Cổ Nguyên chết mất không tìm được túi trữ vật đi.
Một lúc sau khi dược dịch bắt đầu ổn định, Cổ Nguyên lấy ra một bình ngọc. Đây chính là nọc độc của Bạch Ngọc xà mà hắn cất giữ khi xưa.
Đổ toàn bộ chất lỏng vào, Cổ Nguyên tập trung tinh thần đến mức cao nhất để tiến hành ngưng đan. Đúng vậy, hắn luyện chính là độc đan. Thứ này đòi hỏi hắn phải cực kỳ cẩn thận, chỉ cần một tia hương khí thoát ra tiến vào mũi cũng có thể đục một lỗ trong phổi hắn. Mười phút sau:
“A, đan thành”
Cổ Nguyên mừng rỡ nhìn vào lò luyện đan. Trong đó hiện tại chứa năm viên đan dược màu đen kích cỡ tầm hạt nhãn. Nhẹ nhàng cầm một viên quan sát rồi đem lên ngửi, Cổ Nguyên âm thầm gật đầu.
“Rất không tệ, toàn bộ độc tố của tiểu bạch không hề hiển hiện ra bên ngoài, không hề có mùi lạ hay hương khí, xem như che dấu hoàn hảo.”
Độc đan này chính là Cổ Nguyên sau khi nghiên cứu tính chất của độc tiểu bạch cộng với khảo nghiệm vài loại dược thảo khác chế ra, tu sĩ hay yêu thú cấp thấp nuốt vào đảm bảo chết không kịp ngáp. Nếu tu vi cao hơn chút như nguyên anh nếu khinh thường cũng phải mất một lớp da. Hình ảnh khi chết hoàn toàn tương tự như khi bị Bạch Ngọc Xà cắn phải, hoàn toàn không nhìn ra mánh khóe.
Vui vẻ hồi phục một lúc, hắn lại tiếp tục bận rộn với mớ dược liệu, tỉ lệ thành đan trăm phần trăm được thể hiện không chút bỏ sót, thậm chí một số lò còn cho ra đan dược vượt định mức một thành. Nửa ngày sau, trước mặt Cổ Nguyên hiện tại đặt bốn lọ đan dược.
Lọ thứ nhất chứa đan dược nhiều nhất, chính là Tụ Khí đan để khôi phục linh lực.
Lọ thứ hai chỉ có số lượng bằng một nửa lọ thứ nhất, chính là Hồi Xuân Đan để chữa thương
Lọ thứ ba chỉ có mười viên đan dược, chính là độc đan từ nọc độc của tiểu bạch.
Lọ thứ tư chỉ có ba viên đan dược màu vàng, chính là một trong những tuyệt tác của Cổ Nguyên, Loạn Thần Đan.
Loạn Thần Đan được Cổ Nguyên nghĩ ra khi xưa khi hắn vẫn còn làm sủng nô cho một vị nam tu sĩ (@_@). Chính vì loại đan dược này mà hắn thành công âm chết vị tu sĩ cao hơn mình một đại cảnh giới.
Đan dược này khi pha vào nước hoặc bất kì loại dịch thể nào sẽ trở nên không màu không mùi không vị. Mục đích của thứ này chính là biến người phục dụng trở nên ngu ngốc, hay nói chính xác là biến chậm trong xử lí vấn đề, đồng thời khuếch đại tính tình của hắn, khiến hắn trở nên nóng nảy.
Chủ dược của Loạn Thần Đan là một loại linh thảo thần kỳ tên là Định Thần Thảo. Định Thần Thảo tên như ý nghĩa sẽ giúp tu sĩ vững chắc tinh thần, dễ dàng nhập tịnh trong tu luyện, thậm chí cao cấp Định Thần Thảo còn giúp tu sĩ vượt qua tâm ma mà đột phá.
Tuy nhiên, Cổ Nguyên đã thành công đảo ngược công dụng của Định Thần Thảo, biến nó trở thành lợi khí giết người. Càng cao cấp Định Thần Thảo thì Loạn Thần Đan luyện chế ra càng dễ dàng ẩn nấp, người phục dụng đan dược này càng nhiều thì tâm thần càng chậm chạm, tính cách càng dễ nóng nảy.
Ba viên Loạn Thần Đan mà Cổ Nguyên luyện ra tuy chỉ từ cấp hai Định Thần Thảo, tác dụng cũng không thế nào cường nhưng dùng đối phó Giang Phi Hổ thì hẳn là đủ.
Kết thúc luyện đan, kiểm tra sắc trời cũng đã tối, hai mắt Cổ Nguyên bắn ra lập lờ tinh quang.
“Cũng đến lúc kiểm tra xem bang chủ đại nhân đây có âm mưu gì a.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK