Trung Hòa quận thành, trong phủ quận trưởng.
Trong một gian phòng, quận trưởng Vạn An sắc mặt âm trầm, đứng trước giường, Lãnh U U nhìn người nằm trên giường, chính là Tề Ưng đang bất tỉnh.
- Minh đại phu, rốt cuộc Tề tuần kiểm tổn thương thế nào, vì sao mấy ngày nay, cho dù tỉnh lại, thần trí vẫn còn mơ hồ?
- Ai, thương thế của hắn rất nặng!
Minh đại phu đã hơn sáu mươi tuổi, chòm râu dê bạc trắng, trên mặt hiện ra thần sắc bất đắc dĩ, nói:
- Người đá một cước này rất chú ý, tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng lại làm tổn thương nội tạng, hơn nữa tổn thương rất nặng, cần từ từ điều trị mới được!
- Vậy có ảnh hưởng tương lai sau này của hắn hay không?
- Chuyện này thì không, tuy nội tạng của hắn bị trọng thương, nhưng không bị thương đến căn bản. Nhưng sau khi bị thương sẽ rất thống khổ, hắn là người tập võ, thể chất cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần dụng tâm điều trị, lại dùng một ít dược liệu bổ ích, chỉ một thời gian ngắn là khôi phục, nhưng mà, trong vòng một năm, tốt nhất không nên động võ, động khí, như thế sẽ nhanh khỏi hơn!
- Phải mất thời gian một năm?
- Đây là phán đoán lạc quan nhất!
Minh đại phu cười khổ, gật đầu nói ra:
- Người hạ thủ rất có chừng mực, nhưng cũng âm độc, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật bình thường!
- Hừ!
Vạn An ảo não hừ lạnh một tiếng, lại cho người tiễn Minh đại phu ra khỏi phủ quận trưởng, nhìn Tề Ưng trên giường, biểu lộ trên mặt âm trầm bất định.
- Đại nhân, Lý bộ đầu đã trở lại.
Vào lúc Vạn Ân đao ảo não, ngoài cửa truyền đến một âm thanh thật nhỏ.
- Cho hắn vào thư phòng chờ ta!
- Vâng!
Bước chân đi xa, Vạn An từ từ ngồi xuống bàn, vẻ mặt nghiêm nghị, lâm vào trầm tư.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc hắn cảm thán một tiếng, đứng dậy, rời khỏi gian phòng, đi thẳng đến thư phòng.
- Đại nhân, ngài đã đến!
Trong thư phòng, một tên đại hán thấy Vạn An đi vào, vội vàng bước nhanh tới, đi đến trước người hắn, cung kính thi lễ, nói:
- Tiểu nhân Lý Tứ Hải, bái kiến đại nhân!
- Miễn!
Vạn An không kiên nhấn khoát khoát tay, nói:
-Cho ngươi tra chuyện lần này, tra thế nào rồi?
- Tiểu nhân đã điều tra ra.
Lý Tứ Hải vội vàng nói:
- Đêm đó Vệ doanh có mười bốn người,những người đó đều ở tửu lâu uống rượu, chủ yếu là vì Chu Báo từ xa trở về nên mời khách, đại đa số người từ khi bắt đầu cho đến khi chấm dứt, đều không rời khỏi quán rượu, chỉ có ba người rời đi, hơn nữa ba người này đi cùng nhau.
- Ba người đó là ai?
- Thân Vệ Doanh, doanh quản Kỳ Phi, thân vệ Chu Báo và Đổng Thần.
- Chu Báo, lại là Chu Báo!
Nghe được hai chữ "Chu Báo", thần sắc Vạn An biến đổi, trong ánh mắt toát ra thần sắc rất căm tức.
- Đại nhân, tỷ phu của tên Chu Báo và tỷ tỷ của hắn đều ở trong thành, có nên...
- Câm miệng, việc này ta tự có chừng mực!
Vạn An lạnh lùng nói ra:
- Ngươi không được vọng động!
- Vâng!
Thời điểm Tiểu Báo Tử từ trong hỏa mạch dưới lòng đất đi ra, cũng không gặp chuyện mà hắn lo lắng... Một đường thông suốt, ở lối vào hỏa mạch, cũng không còn nhìn thấy cái bàn lớn trước kia, mà ở cửa vào đã thay hai gã binh sĩ khác, nhưng là thủ hạ của Lý Nguyên.
Nhìn thấy Tiểu Báo Tử đi ra, hai người đại hỉ, nói:
- Chu giáo úy, ngài đã đi ra!
- Thế nào, có người tìm ta sao?
Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của hai người, lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, lơ đãng hỏi.
- Đô đốc đại nhân có lệnh, bảo ngài vừa ra phải đi gặp đại nhân ngay!
Một tên thủ vệ nói ra, sau đó cẩn thận tiến đến trước mặt Tiểu Báo Tử, nói:
- Chu giáo úy, ngài nên cẩn thận một chút a, Tề Ưng lần trước bị ngài đả thương có địa vị không tệ, quận trưởng đại nhân đã đến phủ đô đốc đại náo một lần, đến bây giờ vẫn chưa có kết quả, ta nghe nói, đại soái hết sức tức giận a.
- Tâm lý ta có nắm chắc, đa tạ ngươi!
Tiểu Báo Tử nói xong, liền lấy trên người ra hai lượng bạc.
- Hắc hắc!
Thủ vệ kia cười nhận lấy, phân đồ cho đồng bạn, hai người cảm tạ vài câu, liền trở lại lối vào, tiếp tục thủ vệ.
Tiểu Báo Tử là người am hiểu cách đối nhân xử thế, liền cho hắn chỗ tốt, hiện tại hắn không thiếu tiền, thời điểm cần thì không nên keo kiệt, hỏa mạch dưới lòng đất này, lúc bình thường hắn ra ra vào vào rất nhiều lần, tuy thủ vệ ở đây chưa từng ngăn hắn lại, nhưng mà, chỗ tốt vẫn phải cho, coi như kết nhân duyên, cũng không có chỗ xấu.