Bắc nguyên thảo nguyên, trong một cái lều chủ soái của Đại Tấn.
Một nữ tử sắc mặt ngưng trọng mặc quần áo trắng đang ngồi, lơ lửng trước mặt nàng là thứ khiến cho giang hồ ồn ào huyên náo, có danh khí to lớn Lưu Ly Ngọc Tịnh bình, chiếc bình đang tản ra hào quang màu trắng trôi nổi trước mặt nàng.
Hào quang đó thập phần thon dài, dài không quá ba tấc, nhưng mà ở trong ba tấc này, cả không gian đều có những viết rạn cực kì quỷ dị!
Những hào quang này, phảng phất như là kim châm hung ác, đâm vào trong không gian, không gian vô hình vô chất ở trước mặt hào quang này, giống như là đậu hủ, bị hào quang màu trắng đâm vào. Cũng chỉ có ở bên trong hào quang này, hư không mới đem khuôn mặt thần bí hiện ra trước mắt thế nhân.
Tối tăm, sâu thẳm!
Không gian liên tiếp bị xé rách thành hư không. Mơ hồ tản ra lực hút nhè nhẹ, đem tất cả bụi bặm phiêu du xung quanh hút vào bên trong, đây mới chỉ là bắt đầu.
Thời gian trôi qua, cái khe không gian bị hào quang đâm rách càng ngày càng lớn, đã không còn cam tâm chỉ hấp thu một chút tru bụi, bọn nó bắt đầu hấp thu cùng nhiều đồ vật xung quanh, không khí bên trong lều cũng càng nhiều, tốc độ dòng chảy cũng bắt đầu gia răng, hình thành từng đợt lãnh phong, thổi vào người khiến cho lông tóc dựng đứng.
Mã Thiên Trường chắp tay sau lưng, mặt hướng vào một tờ bản đồ thật lớn, đang lâm vào trầm tư, vừa nghe thấy tiếng nữ tử hô, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
- Nếu như không trấn áp được, vậy thì không cần tiếp tục trấn áp nữa, buông tha nó đi, pháp bảo như vậy vốn không nên xuất hiện ở cái thế giới này, không cần hoàn hảo, dẫn động lực lượng của nó,rồi muốn trấn áp được nó, khó khăn a!
- Ta mặc kệ, lúc này đây ta dẫn động nó chính là vì ngươi. Nếu không phải vì ngươi ta cũng sẽ không động đến nó.
Nữ tử áo trắng mặc kệ nói:
- Nhanh giúp ta trấn áp nó xuống, nếu mà khiến cho nó trốn mất, ta sẽ không có cách nào ăn nói với sư phụ. Ngươi cũng không có quả tốt để ăn!
Thân thể của nữ tử áo trắng nhẹ nhàng run rẩy:
- Thiên Trường nhanh lên, bằng không sẽ không còn kịp nữa!
- Ài!
Mã Thiên Trường khẽ thở dài một tiếng, có vẻ có chút không thể tránh được:
- Cũng được, việc này vốn là vì ta mà xảy ra!
Khi nói chuyện, xoay người lại đi đến trước mặt nữ tử áo trắng, trong mắt hiện lên một đạo kim quang, tay áo hé ra, rồi khép lại, cũng đem Lưu Ly Ngọc Tịnh bình thu vào bên trong tay áo, mà cái khe không gian cái bình tạo thành kia cũng theo đó mà tiêu tán mất, chỉ là, sắc mặt của Mã Thiên Trường cũng hiện lên một tia đỏ ửng, thân thể hơi lắc lư.
- Thiên Trường, ngươi không việc gì chứ?
- Không có việc gì, không có việc gì, lâu rồi không có làm mấy việc này nên nhất thời có chút không thích ứng thôi!
- Tụ lý Càn Không quả nhiên không phải là tầm thường a!
Nũ tử áo trắng khẽ khen
- Lần sau ta lại muốn nhìn xem.
- Không có lần sau, ta đây sử dụng Tụ Lý Càn Khôn rất hao tổn nguyên khí, vừa rồi tuy rằng nhìn rất thoải mái nhưng mà không có ba năm tu luyện thì không thể nào khôi phục được!
Mã Thiên Trường bất đắc dĩ nói.
Nhìn thấy Từ Ung, Tiểu Báo Tử nhịn không được kinh hỉ kêu lên.
Từ sau khi chia tay, đã rất lâu rồi hắn không có gặp Từ Ung, Từ Ung cùng với mấy đại trưởng lão của các thế gia tinh luyên kim loại đi đến Lý thị ở Bình Châu. Mặc dù an toàn không có vấn đề gì. Nhưng mà Tiểu Báo Tử vẫn có một chút lo lắng. Hiện tại nhìn thấy Từ Ung trở về, nỗi lo lắng này dĩ nhiên đã được tháo bỏ, thay vào đó là một cảm giác vui mừng.
- Ha ha, đã trở về !
Chứng kiến bộ dáng vui vẻ của Tiểu Báo Tử, trong lòng Từ Ung cũng thoáng yên tâm, tuy rằng mấy ngày này một mực ở Lý Thị Bình Châu, nhưng mà những việc làm của tên đồ nhi này trên giang hồ, hắn vẫn có thể biết được, chỉ cần nhất thời nghĩ đến tên nhóc mới có chút tuổi này đã có được thành tựu như vậy, người làm sư phụ như hắn đương nhiên là vui vẻ không gì bằng, phải biết rằng hắn chỉ có một đứa đồ đệ này, thế hệ này của Từ gia cũng không có nhân vật nào xuất sắc. Trong lúc mình còn sống thì không sau, sau khi mình trăm tuổi, Từ Gia chỉ có thể dựa vào tên đệ tử đắc ý nhất này trông nom mà thôi.
- Sư Phụ, ở Lý gia không có việc gì chứ?
- Không có, như thế nào lại có chuyện được, không thể ngờ được ngươi cùng với thiếu chủ Lý gia có quan hệ không tệ, trong cả đám người, đãi ngộ của ta là tốt nhất, nói đi nói lại chẳng phải là nhờ hào quang của ngươi sao!
- Lý Tú?
Tiểu Báo Từ vừa nghe vừa nghĩ đến Lý Tú tặng cho mình Lục Châu Kiếm, không khỏi nở nụ cười:
- Hắn là người rất tốt, nhưng mà có chút phô trương quá rồi !
- Nếu không phải là hắn nói cho ta biết, ta còn tưởng rằng cái Song Chùy Tử của ngươi đã bị hủy rồi!
- Ha ha, bây giờ không phải là ta vẫn còn một chiếc hay sao?
Tiểu Báo Tử vừa nói vừa chỉ tay vào cái chùy đen nhìn qua có cảm giác rất nặng nề đặt trước cửa phòng.
- Ừ, không sai.
Từ Ung đi đến phía trước thanh đại chùy màu đen, đánh giá trên dưới một phen, khoát tay liền đem thiết chùy nhấc lên, tuy rằng cái thiết chùy này nặng ngàn cân, nhưng dù sao Từ Ung cũng là một gã cao thủ ngũ phẩm, nhấc cái Thiết chùy này cũng không mất khí lực quá lớn, nhưng mà nếu để cho hắn múa trong một thời gian, chỉ sợ cũng phải phí một phen trắc trở.
- Chùy tốt, lực đạo thật mạnh!
Cầm cái chùy nhấc lên đánh giá cẩn thận một phen:
- Xem ra, mấy lão già kia vì ngươi mà toàn lực luyện chế cái chùy này, tài liệu tốt cũng tiêu hao không ít!
- Đúng vậy cây chùy này được chế tạo rất tốt.
Tiểu Báo Tử cười nói.
- Ngươi nhìn ta mang cho ngươi cái gì rồi hãy nói:
Từ Ung vừa nói, hai tay vỗ nhẹ, thì thấy bốn gã tráng hán đi từ ngoài cửa vào, “ hồng hộc” khiêng theo một cái thiết chùy cự đại đi vào bên trong.
- Đây là ta dùng mảnh thiên ngoại vẫn thạch Lý gia không dùng đến để làm tài liệu, nhờ mấy lão già của Giản gia vội vàng chế tạo, ngươi xem xem có vừa tay không?
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng hít một hơi, khoát tay. Liền đem đại chùy mà bốn gã đại hán phải hợp sức khiêng nhấc lên.
- Ừ, không tệ, cũng khoảng hai ngàn cân, rất vừa tay.
Khi nói chuyện hắn lại tiếp nhận cái thiết chùy trong tay Từ Ung, kích thước của hai cái thiết chùy này không sai biệt lắm, sức nặng cũng xấp xỉ, nhưng mà cảm giác cầm một cái trong tay và hai cái trong tay hoàn toàn không giống nhau.