Giang Hiểu và Chu sẹo hai người cũng mang theo vẻ mặt u sầu.
Lần này mặt mũi của bọn họ bị tổn thất lớn, trong tửu lâu lớn như Vân Hạc Lâu, có người mắng to Chu Báo, người trong đội ngũ Giữ Gìn Trật Tự Đô Thị lại không có chút phản ứng, bình thường thì không tính, nhưng vừa lúc Chu Báo đi vào đại tửu lâu, cho nên hắn nghe rõ rành mạch, biểu hiện của đội ngũ Giữ Gìn Trật Tự Đô Thị hắn cũng nhìn thấy trong mắt, tuy sau đó Chu Báo không nói gì thêm, nhưng chính vì không nói gì, mới khiến cho tâm thần của những kẻ làm chủ sự trong Vũ Dương Lĩnh âm trầm bất định, không biết nên làm gì cho phải.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách lên người bọn họ, thời điểm mới bắt đầu, bọn họ là người quản, còn đánh người nói một trận tàn bạo, thiếu chút nữa còn làm thịt tên đó tại chỗ, kết quả thư sinh kia vừa đi cửa trước, Phong Huyền đã ra tay cứu người, nhưng tại Vũ Dương Lĩnh, một cao thủ Lục phẩm thành danh không có vấn đề gì, nhưng đối đầu với Vũ Dương Lĩnh, đó là muốn chết!
Phong Huyền lại thiên tài, lại nghịch thiên, nói cho cùng, cũng không so được về độ hung hăng càn quấy của Chu Báo năm đó, về mặt nào cũng không so được với Chu Báo, thực lực Lục phẩm, tu vi, chiến lực tối đa miễn cưỡng có thể đánh với cường giả Thất phẩm, làm sao có thể là đối thủ của đội ngũ Giữ Gìn Trật Tự Đô Thị chứ?
Nhưng có một số việc không phải có thực lực thì có thể nói rõ, Giữ Gìn Trật Tự Đô Thị ngươi càng lợi hại, nhưng ngươi có thể chống lại công chúa hay sao?
Mà Chu Tình che chở Phong Huyền, mặc kệ Phong Huyền làm cái gì, làm sai chuyện gì, Chu Tình đều che chở, ngươi nói ở bên trong Vũ Dương Lĩnh này, Chu Báo là lão đại, ai là lão nhị? Thê nhi của Chu Báo sao?
Yên Vân Phỉ sẽ không quản loại chuyện nhỏ nhặt này, mà từ nhỏ Chu Mộ làm sai chuyện gì cũng có Chu Tình che chở, bởi như vậy, chỉ cần chuyện gì có Chu Tình che chở, cho dù ngươi có phá nát trời trong Vũ Dương Lĩnh cũng không ai dám quản ngươi.
Cho nên thường xuyên qua lại, mọi người cũng từ từ quen dần với chuyện này, mặc kệ nó, chỉ cần Chu Tình cảm thấy không sao cả, người bên ngoài đương nhiên sẽ không vì loại chuyện này mà sờ tới Chu Tình.
Kết quả, náo đến mức thế này.
Cuối cùng, không có người nào nguyện ý sờ tới Chu Tình để chịu rủi ro, làm chạm tới Chu Báo để chịu rủi ro.
Chạm tới Chu Báo bị rủi ro, đương nhiên phải trả giá thật nhiều, tuy Chu Báo không nói cái gì, ngày ấy mấy tên Giữ Gìn Trật Tự Đô Thị đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt đều bị Chu sẹo đánh ra ngoài, rời khỏi Vũ Dương Lĩnh, an trí đến An Viễn Đường làm hộ vệ, có thể nói là giáng tới mấy cấp, mà Giang Hiểu cũng hành động, cùng ngày liền tuyên bố khoa khảo thí ở Vũ Dương Lĩnh bị hủy bỏ, chỉ khảo thi tạp khoa, thoáng cái làm cho vô số người gian khổ học tập vài chục năm trôi theo dòng nước, mà ba ngày sau, Đại Tấn cũng đưa ra kết quả đồng dạng.
Chuyện này, cả thiên hạ, ít nhất là ở Trung Thổ Vực, người đọc sách ở Đại Tấn liền nhớ kỹ cái tên, Lâm Phong.
Chính là Lâm Phong, hắn dám ở Vân Hạc Lâu tại Vũ Dương Lĩnh chửi mắng Vũ Dương Vương Chu Báo một phen, Vũ Dương Vương tức giận, đem toàn bộ khảo thí của thiên hạ hủy bỏ, làm cho hơn trăm triệu người đọc sách đứt rời con đường quan lộ, đứt rời tiền đồ.
Từ đó có thể thấy kết cục của Lâm Phong như thế nào, có thể nghĩ.
Đương nhiên, những chuyện này hiện giờ Chu Báo không quan tâm, hiện tại hắn quan tâm tới sắc mặt của hai nữ nhân.
Sắc mặt của Yên Vân Phỉ và Chu Tình!
- Vân Phỉ, nàng đi theo nữ nhi náo cái gì chứ, chẳng phải lúc đó ta vì muốn tốt cho con, con còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, nàng náo theo làm gì.
- Chàng có thể từ bỏ cái tật xấu lão tử là đệ nhất thiên hạ đi có được hay không, đây là con gái chàng, không phải địch nhân của chàng, có chuyện gì không thể nói cho tốt chứ, cái gì cũng không nói, đột nhiên lại làm như vậy, ai mà chịu nổi.
- Không phải ta đã giải quyết dứt điểm rồi sao? Lại nói, tiểu tử kia tiếp cận khủng long của chúng ta cũng mang theo tâm tư khác, khủng long tuổi còn nhỏ, không sớm đuổi hắn đi, sẽ ăn thiệt thòi.
- Đúng vậy a, bây giờ không ăn thiệt thòi, cả cơm cũng không ăn.
- Không ăn cơm thì thế nào, cường giả Thất phẩm cũng có thể Tích Cốc, nàng mới đói ba ngày thôi.
Vẻ mặt Chu Báo không sao cả,
- Tốt rồi, đừng có bày ra bản mặt thối nữa, ta đi xem là được.
- Con gái đang ở bên trong, hiện tại đã biết rõ chàng tới, ta nhìn xem chàng làm thế nào dỗ con được.
Yên Vân Phỉ hung hăng liếc nhìn Chu Báo.
- Tốt, ta nhìn xem!
Chu Báo nói xong, đẩy cửa phòng ra, trong phòng bố trí thập phần tinh xảo, rất tươi mát, Chu Tình ngồi ở bên cạnh bàn, đưa lưng về phía cửa, cũng không thấy rõ sắc mặt của nàng, một mực nức nở nghẹn ngào trầm thấp.
- Được rồi, khủng long, khóc cái gì chứ, cha cũng đã nhìn qua tiểu tử kia rồi, hắn không chịu được hấp dẫn, nhưng không thể trách cha được a.
- Không trách ngài, không trách ngài thì ai, chịu không được hấp dẫn, đừng nói là con không biết, nếu hắn vượt qua hấp dẫn, hiện tại đã bị ngài giết chết rồi!
Chu Tình quay đầu lại, nhìn hằm hằm vào Chu Báo.
- Ơ a, không hổ là nữ nhi của ta, chuyện này cũng bị con nhìn ra.
Đối mặt với cái nhìn hằm hằm của tiểu nha đầu, Chu Báo không có chút ngang ngược nào, ngược lại chỉ cười trừ.
- Ta muốn cho con nhìn ra tâm tư hại người của tên tiểu tử kia a.
- Vâng!
Âm thanh của Chu Tình nhỏ xíu, đầu cũng rủ xuống.
- Đã như vậy, vì cái gì lại còn làm ra bộ dáng này, thật không có ý nghĩa?
- Trong lòng người ta không vui, mất hứng nha, đều là bị ngài hại, ngài hại chết con.
Chu Tình đứng bật dậy, nhìn về phía Chu Báo quát lên, còn kém chút nữa là không vọt tới trước mặt Chu Báo, giơ nắm tay lên trước mặt hắn.
- Ân, ta hại chết con?
Chu Báo gật gật đầu, như có điều suy nghĩ.
- Nếu trong lòng con khó chịu, vậy thì phát tiết một phen đi, không phải con khó chịu với ta sao, trong phòng này có thứ gì, con cứ xem nó là ta, ở trong Vũ Dương phủ này, con có thể đem bất cứ thứ gì biến thành ta, đánh một trận, chẳng phải sẽ xả được cơn tức sao, giấu ở trong lòng sẽ mang bệnh đấy.
- Ngài...
Chuyện này, Chu Tình đúng là không có cách nào, nhìn Chu Báo, hận nghiến răng ngứa lợi, hận không thể xông lên đánh Chu Báo một trận.
- Con cũng muốn đánh một trận cho hả giận, nhưng mà, dù sao ngài cũng là lão tử, con gái không thể đánh lão tử, nếu không sẽ bị sét đánh.