- Mụ mụ ta gọi về ăn cơm, nhà ngươi chưa đến giờ ăn, ngươi chạy theo làm gì!
Cẩu Đản Tử ôm theo chiếc ghế, càng chạy càng nhanh. Bản thân Cẩu Đản Tử vốn là một trung niên ba mươi sáu tuổi, tuy hiện tại hắn chỉ là một hài tử ba tuổi nhưng Cẩu Đản Tử cũng không nghĩ rằng mình sẽ cùng với những tiểu hài tử khác phát sinh quan hệ gì, khiến cho hắn thực sự giống như một đứa trẻ ba tuổi.
- Cẩu Đản Tử, ngươi sao vẫn chẳng thay đổi vậy! Mẫu thân nhờ Nhị Nha gọi ngươi về, mà ngươi cũng không chờ nó được một chút xíu sao!
Trước cửa nhà Chu gia, mẫu thân Cẩu Đản Tử vừa thấy hắn ôm ghế chạy về, nhìn Nhị Nha phía sau hổn hển đuổi theo thì không khỏi mở miệng oán giận nói.
Cẩu Đản Tử không nói lời nào, chạy thẳng vào trong nhà. Hắn đặt cái ghế vào vị trí rồi ngồi lên đó, chờ ăn. Nhìn tiểu tử này làm bộ dáng không có lương tâm, mẫu thân Cẩu Đản Tử định quát mắng nhưng lại thôi. Hôm nay trong nhà có khách, cũng không phải là thời điểm thích hợp để dạy dỗ tiểu vương bát đản này.
- Đến, Nhị ca uống!
Đã lâu rồi không có ngửi thấy mùi thịt rượu, lẫn lộn như vậy, mùi thơm quanh quẩn bên mũi Cẩu Đản Tử làm hắn nuốt nước bọt thèm thuồng.
Thịt, hôm nay có thịt. Nhà có khách, dĩ nhiên lại có thịt. Ngồi trên ghế, Tam cẩu tử và Cẩu Đản Tử nhìn chằm chằm vào bát thịt kho tàu trên bàn không chớp mắt, nước giãi chảy xuống tòng tòng.
- Lão tứ lại đây. Đến đây cho Nhị bá ôm cái nào!
Nhìn thấy dáng dấp tham lam của hai tiểu hài tử, khách nhân cười ha ha.
- Cảm ơn Nhị bá!
Cẩu Đản Tử thập phần nhu thuận, mỗi một câu đều được Nhị bá tán tưởng.
- Lão đệ a, Cẩu Đản Tử nhà ngươi cũng không tồi a, thực sự rất thông minh!
Nhị bá vuốt vuốt đầu Cẩu Đản Tử, rồi nhìn Chu lão đầu nói:
- Thế nào! Chuyền lần trước ta và ngươi bàn bạc, đã có quyết định rồi chứ!
Nhắc tới điều này, Chu lão đầu vui vẻ, tươi cười. Hắn uống cạn chén rượu trước mặt rồi nói:
- Hài tử này còn nhỏ, chờ nó lớn thêm một chút nữa đã!
- Cũng đúng! Dù sao thì Cẩu Đản Tử cũng chỉ mới có ba tuổi. Qua năm nay là bốn tuổi rồi. Ý ngươi thế nào!
- Tiểu từ này từ nhỏ đã tỏ ra thông minh, cũng rất nhu thuận, không gây ra rắc rối gì. Có đại ca chiếu cố nó ta cũng an tâm!
Lão Chu đầu đắc ý cười nói.
Lỗ tai Cẩu Đản Tử vô cùng thính, hắn rất nhanh biết được câu chuyện của hai người liên quan đến mình. Quả nhiên sau một hồi, Cẩu Đản Tử cũng biết được Nhị bá là huynh đệ ruột thịt của phụ thân. Nhị bá kiếm ăn ở Thanh Dương, cách thôn năm mươi dặm.
Thanh Dương, đây là danh tự Cẩu Đản Tử mới nghe qua lần đầu. Thanh Dương vốn mà một trấn nhỏ nhưng đối với những người trong sơn thôn dân dã thì cuộc sống ở trấn Thanh Dương cũng đã vô cùng đáng ngưỡng mộ rồi.
Nhị bá Cẩu Đản Tử ở trấn Thanh Dương cũng quan hệ tương đối rộng, lão thấy Cẩu Đản Tử, lão tứ của đệ đệ mình thông minh lanh lợi nên mới đề nghị để Cẩu Đản Tử vào trấn làm học đồ. Vận khí tốt một chút thì có thể học được một cái nghề, sau này có được thu nhập hỗ trợ cuộc sống trong gia đình. Dù sao lão Chu đầu cũng có tới năm người con, bốn nam, một nữ. Nữ thì đã đi lấy chồng không nói, nhưng đối với một gia đình sơn thôn dân dã với vài mẫu đất cằn cỗi cũng rất khó đảm bảo cuộc sống trong gia đình.
Lão Chu đầu nghe được sự gợi ý của Nhị ca, cũng đồng ý. Chỉ là lão tứ tuổi còn quá nhỏ, cho nên hắn muốn đợi một thời gian nữa.
- Trấn Thanh Dương?
Cẩu Đản Tử nhồm nhoàm ăn cơm nhưng cái tai vẫn không quên vểnh lên hóng chuyện.
Đối với Cẩu Đản Tử, việc được đến trấn Thanh Dương làm học đồ là một sự kiện đáng mong đợi. Thế nhưng chuyện này cũng chỉ dạo qua đầu hắn vài vòng rồi tan biến. Cẩu Đản Tử cũng không quá để ý đến nó. Bây giờ toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trong võ học hết rồi.
Ánh nắng mùa đông vô cùng ấm áp, chiếu lên người rất thoải mái, Cẩu Đản Tử ngồi trên ghế trước hiên nhà, toàn thân đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, nhẹ nhàng hô hấp.
Xa xa, quần sơn trông giống như một con cự long đang nằm nghỉ mát trên mặt đất. Còn có một tòa cự sơn hiên ngang sừng sững. Chỉ riêng phong cảnh này thôi cũng đủ để Cẩu Đản Tử xác định, ở đây, tuyệt đối không phải là Địa Cầu. Trên Địa Cầu, làm gì có được ngọn cự sơn nào hùng tráng như vậy.
Độ cao này so với mặt nước biển ít nhất cũng phải ngoài vạn mét. Cảnh sắc như vậy, vô luận là ở đâu đi chăng nữa cũng không thể nào nhìn thấy.
Ngày hôm nay, toàn thân Cẩu Đản Tử là một bộ quần áo bông mới. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi hắn sinh ra cho tới nay Cẩu Đản Tử có một bộ quần áo mới cho riêng mình để mặc. Còn bình thường hắn toàn mặc đồ cũ của tam cẩu tử, thậm chí là nhị cẩu tử.
Năm nay khác với mọi năm, Chu Hoa đi lấy chồng, nàng muốn mua tặng cho hai đệ đệ mỗi người một bộ quần áo bông mới. Từ lúc gả cho Vương Thiên Lôi, cuộc sống của Chu Hoa so với ở nhà khá khẩm hơn rất nhiều.
Không thể không nói, Vương Thiên Lôi là một người có năng lực. Năng lực này không phải chỉ thể hiện trên phương diện lực lượng của hắn. Đương nhiên, đó cũng là phương diện kiệt xuất nhất Vương Thiên Lôi.
Vương Thiên Lôi cũng là một người thông minh, tuy mới trở về thôn sơn một thời gian ngắn. Nhưng Vương Thiên Lôi nhanh chóng trở thành một thợ săn đứng đầu trong thôn, cũng là người đứng đầu các tráng niên trong thôn. Trên thực tế, tất cả mọi người trong thôn đều phục hắn. Mà những gì đang xảy ra hiển hiện trong mắt Cẩu Đản Tử khiến hắn cảm thấy giống như mình đang đọc một bộ tiểu thuyết trên inte vậy. Từ khi Vương Thiên Lôi trở về, thợ săn trong thôn cũng thường xuyên săn bắt được con mồi. So với trước đây thì nhiều hơn gấp năm sáu lần. Chính vì thế mà cuộc sống trong thôn cũng khấm khá hơn, tráng niên trong thôn cũng khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.
Vương Thiên Lôi còn thống nhất toàn bộ hộ dân săn bắn trong thôn thành một tổ chức. Sau mỗi đợt đi săn, da thuộc của mỗi con thú Vương Thiên Lôi đều cùng mọi người mang đến trấn Thanh Dương để bán. Hiện tại con mồi săn được nhiều hơn, hơn nữa số lượng mãnh thú săn được cũng rất nhiều, so với trước đây các hộ săn đều tự mình hành động thì thu hoạch nhiều hơn rất nhiều. Mà cuộc sống sinh hoạt của các hộ săn cũng vì thế mà được đề cao lên không ít.
Hơn nữa, trong thời gian luyện công ở bãi đất trống phía bắc thôn, Vương Thiên Lôi dần dần huấn luyện các hộ săn bắn chiến đấu phối hợp tổ đội, thậm chí còn diễn luyện một ít trận pháp thô thiển mà hắn học được trong quân đội. Mấy tháng qua, vào trong núi săn bắn, các hộ dân thu hoạch được nhiều hơn, thương vong cũng giảm thiểu. Trên thực tế, tổng cộng chỉ có mấy người có vận khí không tốt. Mà bọn họ thụ thương không phải do mãnh thú tấn công mà do ở trong núi không được có tập trung nên trượt chân bị thương.