Hiện tại lại đúng là thời điểm mấu chốt trước khi triều đình phong thưởng, nếu bởi vì chuyện này mà bị những tên trong triều đình kia cắn một miếng, như vậy sẽ mất đi tiên cơ trong lần phong thưởng này, đó cũng không phải là một chuyện tốt.
Tuy rằng lúc này đây bọn hắn không biết triều đình sẽ phong thưởng cái gì, nhưng công lao của một mình Tiểu Báo Tử có thể còn lớn hơn mấy phần so với công lao của cả Ô gia bọn hắn. Mà Tiểu Báo Tử lại là trưởng lão của Ô gia, hắn được ưu đãi tự nhiên Ô gia cũng sẽ được nhờ. Cho nên Ô Duyên Thắng không muốn bởi vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến chuyện phong thưởng của Tiểu Báo Tử.
Không giống với hắn, Tiểu Báo Tử cũng biết lúc này đã sắp đến lúc triều đình phong thưởng, đối với đất phong hắn cũng có khát vọng rất mạnh mẽ bởi vậy hắn mới nghe theo lời khuyên bảo của Ô Duyên Thắng, nhưng mà hôm nay chứng kiến những người này đi lại tấp nập như đi chợ, trong lòng vẫn còn có chút khó chịu.
Tiểu Báo Tử đi theo sau Ô Duyên Thắng, cũng hơi thấp hơn so với Lữ Nhất Nguyệt một chút. Hiện tại thực lực của hắn đã vượt xa vị gia chủ của Ô gia này, cũng vượt qua cả trưởng lão Lữ Nhất Nguyệt, nhưng mà hiện tại hắn chỉ là trưởng lão của Ô gia mà thôi, mà địa vị này trong Ô gia thì vẫn thấp hơn hai vị này một chút. Hắn xuất thân từ Ô gia, không thể bởi vì thực lực của chính mình mạnh lên một chút liền không để Ô gia vào trong mắt, chuyện như vậy, cho dù là Tiểu Báo Tử muốn làm nhưng ở chỗ này trước toàn thể mọi người hắn cũng không làm được. Giống như kiếp trước hắn làm một nhân viên công vụ, cho dù có khinh thường lãnh đạo, nói xấu sau lưng, nhưng mà ở trước mặt lãnh đạo hắn vẫn phải một bộ dáng ngoan ngoãn!
- Tới rồi, tới rồi, Chu Báo tới rồi !
- Ở đâu, chỗ nào, người nào là Chu Báo?
- Ở chỗ nào chứ ? Như thế nào ta không thấy? Ngươi không lừa ta đấy chứ ?
- Như thế nào lại lừa ngươi, ngươi nhìn, người mặc y phục màu đen kia!
Hôm nay Tiểu Báo Tử mặc một cái áo khoác màu đen. Nhưng mà từ cái áo đen ở bên ngoài thì cách ăn mặc vẫn là bộ dáng của một học sinh trung học thuần lương. So với lúc trước hắn đã gầy đi một ít, cao thêm một chút, trên tai lộ ra cái bông tai hình xương sọ cổ quái, hắn đi ở phía sau lưng Ô Duyên Thắng, trên mặt không có biểu cảm gì, có vẻ có chút hờ hững, từ từ đi vào vùng đất trống ở trung tâm.
- Hắn chính là Chu Báo sao ? Vẫn còn trẻ như vậy?
- Ngươi bị ngốc à, Chu Báo mới có mười bảy tuổi thôi? Nếu không thì hắn cũng sẽ không nổi danh như vậy!
- Đúng, đúng vậy, hắn là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi nhất. Cao thủ trẻ tuổi nhất hiểu không? Nếu là bốn năm mươi tuổi, có thể nổi danh như vậy sao?
- Tiểu tử này còn rất tuấn tú nữa!
- Nghe nói hắn vẫn chưa có một người vợ nào? Muội muội của ngươi vẫn còn có hy vọng đó!
Tiếng nghị luận tràn ngập bên tai, Tiểu Báo Tử hơi ngẩng lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nguyên bản hắn còn muốn cấp cho Mạnh Thanh Dung của Mạnh gia kia một chút mặt mũi, chơi đùa với nàng một hồi, hiện tại thì một chút tâm tình hắn cũng không có.
- Đến rồi sao, vậy thì tốt quá, giải quyết sớm một chút, rồi chạy lấy người!
Nguyên bản khuôn mặt của Tiểu Báo Tử vốn không có diễn cảm gì bỗng nhiên hiện lên một nụ cười thản nhiên, đám người kia tách ra. Một thiếu nữ áo tím trong tay ôm một thanh trường đao có hình thù kì dị chậm rãi đi tới giữa sân.
- Một tên bát phẩm, một tên lục phẩm, còn có ba mươi tên cao thủ ngũ phẩm Chừng này người cũng đủ để san bằng Ô gia, ha ha, Mạnh gia ở Trữ Châu quả là danh bất hư truyền!
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt chuyển đến trên người thiếu nữ áo tím.
Ba năm, ngạo kiều vẫn là ngạo kiều, dáng người không có gì thanh đổi, ngay cả mặt mũi cũng vẫn giống y như vậy. Nhưng mà đôi mắt so với ba năm trước đây thì sắc bén hơn gấp mấy lần.
Cũng giống như Ô Duyên Thắng và Lữ Nhất Nguyệt, gia chủ Mạnh gia và các cường giả cũng không đi theo Mạnh Thanh Dung tiến vào giữa sân mà thối lui sang một bên. Đám người ở xung quanh cũng tránh ra, chừa cho bọn hắn một chỗ.
Đây là luận võ, là quyết đấu, dựa vào luật lệ của võ lâm thì thường là cần phải có một người công chính đứng ra làm trọng tài. Nhưng mà đối với Tiểu Báo Tử thì Mạnh gia cũng tốt, Ô gia cũng được, mà Mạnh Thanh Dung cũng cảm thấy thế, đều im lặng không nói.
Bởi vậy cũng sinh ra một mà cổ quái, mọi người đều tập trung chật ních ở xung quanh khu đất trống, nhưng mà chỗ đứng của mọi người cũng rất có thứ tự. Người có thực lực mạnh thì đứng trước, người có thực lực kém thì đứng sau, đứng ở phía sau đám người, chỉ có hai gã có tu vi yếu ớt. Bốn tên cường giả, bát phẩm cường giả Mạnh Hải Thần của Mạnh gia và thất phẩm cường giả Lữ Nhất Nguyệt của Ô gia, hai người bọn hắn và gia chủ hai nhà đương nhiên là đứng ở hàng thứ nhất, vị trí tốt nhất. Sau đó là đến vài tên đầu lĩnh thủy quân của Giang Thành bao gồm cả thống lĩnh thủy quân của Giang Thành. Kỳ thật vị trí của mọi người đều được xếp theo thực lực từ trong ra ngoài. Lúc này ánh mắt của mấy ngàn người đều sáng lên, bắt đầu chú ý vào hai người ở giữa sân.
Hai người này đều không có gì khác thường, Tiểu Báo Tử mặc kệ, hắn đối mặt với Mạnh Thanh Dung, trừ bỏ một tia kiêu ngạo ra, hiển nhiên còn có một chút ngại ngùng, hoàn toàn coi thường anh mắt cực nóng xung quanh.
Hai người cũng không nói gì, Mạnh Thanh Dung còn liếc mắt nhìn Tiểu Báo Tử một cái, xác nhận xem đối thủ của mình là thật hay là giả, Tiểu Báo Tử cũng chẳng thèm để ý, chỉ là trong lúc Mạnh Thanh Dung liếc mắt nhìn hắn, thì khẽ gật đầu xem như bắt chuyện qua.
Thái độ như vậy ở trong mắt những người đứng xem thì là một loại coi rẻ. trên mặt Mạnh Thế An và Mạnh Hải Thần đều lộ vẻ giận dữ, nhưng người trong cuộc là Mạnh Thanh Dung lại không có cảm giác gì. Sau khi xác nhận đối thủ xong, nàng cũng không hề nói ra một tiếng, cây trường đao hình thù kỳ lạ trong tay nàng xoát một tiếng liền bổ tới chỗ Tiểu Báo Tử.
- A?
Trừ bỏ Tiểu Báo Tử ra, mọi người ở đây đều hô lên một tiếng. Một đao này của Mạnh Thanh Dung không hề có bất kì điểm báo trước nào, cũng không có chào hỏi, tốc độ cũng cực nhanh, nhanh đến nỗi, ở giữa sân chỉ có một mình Mạnh Hải Thần là có thể phản ứng lại.
Cái này, đã gần như là đánh lén!
Một đao này hạ xuống, chuẩn bị chém xuống người Tiểu Báo Tử, mọi người vốn dĩ cả kinh, tiếp tục nhìn lại, lại tiếp tục kinh sợ.