Mục lục
[Dịch] Thông Thiên Đại Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chẳng lẽ cửa vào Lôi Đế hành cung kia ở dưới cái hố này sao!

Trong khoảng thời gian ngắn, cơ hồ tất cả mọi người đã có ý nghĩ như vậy, chỉ là không ai dám đi xuống đầu tiên thôi.

Nói đùa sao, có trời mới biết phía dưới này có cái gì, nếu như vừa nhảy xuống liền bị hấp vào trong Thất Sát Thanh Lôi Trụ, có mấy cái mạng cũng đều sẽ toi đời, hơn nữa còn là hồn phi phách tán nữa.

Xoát một tiếng, vài đạo bóng đen rơi vào trong động, đó là do vài tên Thiên Quân cầm mấy tảng đá bên cạnh ném xuống thử xem có phản ứng gì không.

Thất Sát Thanh Lôi Trụ lúc này cũng không có chút phản ứng nào, giống như tồn tại từ cổ chí kim, thẳng tắp đứng trong đó, mà mọi người đợi một lúc lâu, cũng không nghe được tiếng thạch đầu vang lên, thần sắc của nguyên một đám đều không dễ coi lắm.

Nhiều Bát kiếp Thiên Quân như vậy, đều là lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, một tên so với một tên càng thêm tiếc mệnh, ai cũng không chịu đi dò đường, đồng thời còn từng bước từng bước hối hận trong lòng, vừa rồi vì sao lại không mang theo vài tên thủ hạ để bọn họ đi thăm dò đường chứ?

Ý nghĩ này lóe lên, lập tức liền có người thay đổi hành động, chỉ thấy mười đạo quang hoa lại lần nữa thoáng hiện, rời khỏi ngọc trụ màu xanh, sau mấy hơi thở bọn hắn liền quay lại, trong tay đều nhiều thêm vài gia hỏa, những người này, đều là Chân Tiên cấp bậc Tôn Giả, nhưng ở trước mặt những Bát kiếp Thiên Quân này một chút phản kháng cũng không có, trực tiếp bị ném vào trong hố, lập tức, từng đợt thanh âm kêu thảm thiết từ dưới đáy động truyền đến.

Tiếng kêu thập phần thê thảm, thế nhưng lại không người nào để ý cả, đây không phải sắp chết! Tiếng kêu thảm thiết lúc trước chỉ là phản ứng tự nhiên khi những Tôn Giả này bị uy thế do Thất Sát Thanh Lôi Trụ cách đó không xa phát tán ra chấn nhiếp thôi.

Đừng tưởng rằng tu vị đã đến cấp bậc Tôn Giả thì liền có gì đó không giống với thường nhân, đối với người bình thường mà nói, những người này cao thâm mạt trắc, tuổi thọ kéo dài, thực lực mạnh mẽ, căn bản không thuộc về sinh vật đồng loại, nhưng khi bọn hắn đối mặt với người đồng cấp, thậm chí tu vị cao hơn bọn hắn thì sẽ kết giao lẫn nhau, không khác gì thường nhân cả, khi đối mặt với sợ hãi cũng thế.

Những người tu vị cấp Tôn Giả vốn căn bản không thể nào tới gần hạch tâm của Thất Sát Thanh Lôi Trụ này, nhưng bây giờ, lại bị xúm nhau tới không gian cách Thất Sát Thanh Lôi Trụ vẻn vẹn chỉ hơn mười trượng, cảm thụ được uy áp khiếp người từ Thất Sát Thanh Lôi Trụ tán phát ra, thần hồn nhận lấy trọng thương, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hét rầm lên, nào có thể lo lắng những thứ khác nữa.?

Hơn nữa những Tôn Giả này đều là Chân Tiên có thực lực mạnh mẽ, từ lúc bắt đầu đã căn bản không cần trở về, một tiếng thét dài lại vang lên, kéo dài thẳng qua thời gian uống cạn một chum trà nhưng tiếng hét thảm này mới dừng lại, biến mất thập phần đột ngột.

Khỏi cần nói, trong thời gian uống cạn một chung trà, những Tôn Giả này cũng không nảy sinh vấn đề, mà sau đó, những Tôn Giả này có thể đã xảy ra gì đó ngoài ý muốn, có lẽ đã tiến nhập vào Lôi Đế hành cung?

Bất quá, biết rõ trong thời gian uống cạn chén trà không xảy ra vấn đề gì là được rồi, trong đám người, vài tên Thiên Quân có đảm lượng, bốc đồng rốt cục động, thân hình nhoáng một cái liền chui xuống động, đã có người dẫn đầu thì tự nhiên sẽ có người làm theo, nhóm thứ hai, nhóm thứ ba, tất cả đều đi xuống. Bất quá chỉ qua thời gian ba bốn tức, vốn có hơn mười tên Thiên Quân, hiện giờ chỉ còn lại mười người, trong đó đã bao gồm Chu Báo và Chương Kinh Lược Sử, bốn gã Thiên Quân của Thất Thần Vực.

Rốt cục, Ngọc Thái Hư cũng nhịn không được nữa, liếc mắt qua Phượng Cửu tiên sinh một cái, hai người cũng đều đi xuống, trông thấy hai người Ngọc Thái Hư đi xuống, hai gã Thiên Quân của Tây Tam Vực cũng đều đi xuống.

- Chúng ta cũng đi xuống đi.

Chu Báo ngẩng đầu nói với Chương Kinh Lược Sử, sự thật đã đến một bước này đã không thể thay đổi được nữa rồi, ước định giữa hắn và Chương Kinh Lược Sử cũng có điều kiện cả, hắn không thành có thể để Chương Kinh Lược Sử chịu chết, mà lời thề Chương Kinh Lược Sử phát ra dưới Tâm Ma cũng hết sức rõ ràng, đó chính là hắn tuyệt sẽ không cản trở Chu Báo cướp Vạn Kiếp Lôi Trì, hơn nữa sẽ tận lực trợ giúp hắn cướp Vạn Kiếp Lôi Trì, nhưng có một điều kiện tiên quyết chính là không thể thương hại đến tánh mạng của hắn.

Nếu như chuyện đã nguy hiếm đến mức có thể nguy hiểm đến tánh mạng của hắn, hắn có quyền bỏ qua hành động, đến tột cùng kết quả đối với mấy lão quái vật này mà nói, trên thế giới này, cũng không có công cụ nào đáng giá hơn tánh mạng của mình cả, cho dù là Tiên Khí, ở trước mặt tánh mạng cũng không tính là gì cả.

Mà bây giờ, tính nguy hiểm của Lôi Đế hành cung này lại hơn xa tưởng tượng, bất quá chỉ mới mở ra một chút, liền hiện ra thứ nghịch thiên như Thất Sát Thanh Lôi Trụ, có trời mới biết trong nội cung kia sẽ còn thứ gì khó chơi hơn tồn tại không, trên thực tế, chỉ riêng Thất Sát Thanh Lôi Trụ này đã có thể lấy cái mạng già của Chương Kinh Lược Sử rồi, cho nên Chu Báo cũng không hy vọng xa vời Chương Kinh Lược Sử này có thể trợ giúp được gì cho hắn.

Chương Kinh Lược Sử này hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, cười hắc hắc, thân hình mập mạp lóe lên liền chui vào trong động.

Chu Báo cũng theo sát phía sau.

Trong hố sâu kia kỳ thật cũng không tối lắm, Thất Sát Thanh Lôi Trụ chớp động lên ánh sáng màu xanh mịt mờ khiến chung quanh rất sáng, vào trong động, thậm chí ngay cả nơi phía dưới hơn mười trượng cũng thấy được cực kỳ rõ ràng, chỉ là ánh mắt nếu muốn nhìn xuống hơn nữa thì sẽ phải chịu lôi quang thiêu đốt, loại cảm giác này cũng không có ai nguyên ý chịu cả.

Tu vị đã đến thất phẩm, sẽ xảy có thể mượn nhờ cương khí chi lực bay lượn trên không trung, hiện giờ hai người này một đã là Bát kiếp Thiên Quân, một là quái thai trong quái thai, mặc dù có uy áp vô biên do Thất Sát Thanh Lôi Trụ cách đó không xa tản mát ra, nhưng hai người muốn khống chế tốc độ của mình vẫn là một chuyện rất dễ dàng.

Thoáng cái như hai cái lông chim bị thổi xuống, cách đích cũng không còn xa lắm.

Phải biết rằng, thời gian mà mấy tên Tôn Giả kia rơi xuông là uống cạn một chum trà, tính toán theo khoảng cách thì cũng chỉ trong một lượng thôi, cho nên, nhẹ nhàng không bao lâu đã đến được đích.

- Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta.

Hai người trao đổi ánh mắt thoáng một phát, đều lộ ra ý tứ đã biết trước kết quả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK