• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này đi vào là một nam, một nữ.

Hai người tuổi còn khá trẻ, nhưng mà tướng mạo . . . Có vẻ rất khác người a.

Nam nhân kia trông cực kỳ uy mãnh! cao tới 190 cm! Tóc ngắn, vai rộng, lưng hùm vai gấu! Mặc một bộ áo sơ mi bó sát người, làm lộ ra cánh tay rắn chắc, trông như lực sĩ thể hình! Hình dáng khuôn mặt góc cạnh phân minh, tướng mạo đúng kiểu một nam tử hán kiên định tiêu chuẩn vẫn thấy trên điện ảnh!

Một nam nhân như vậy, hẳn là phải có thanh âm vang dội, tính tình sang sảng, tính cách cương nghị.

Nhưng . . . làm cho Trần Tiêu phải trợn mắt chính là, một ' Mãnh nam' như vậy, nhưng lại rất ' õng ẹo' đi vào.

Không sai, là " õng ẹo".

Bạn đã từng nhìn thấy qua điệu bộ của mấy cô người mẫu đi trên sàn diễn chưa? Chính là cái kiểu lắc mông như vậy, đó là "dáng đi của một con mèo" ( Miêu bộ)(@DG: thế nên người ta mới gọi là sàn catwalk đó)

Nếu như bạn thấy một anh chàng cao to lực lưỡng ngoài mét chín, dùng cái kiểu bắt tay " Hoa lan chỉ", vừa đi vừa lắc mông, dùng miêu bộ đi tới . . . Sợ rằng đổi lại là bất cứ người nào khác cũng phải sởn gai ốc lên rồi . . .

Trần Tiêu đứng há mồm tại chỗ, không biết nói gì nhìn anh chàng đô con đang dùng bộ dáng õng ẹo ngại ngùng đi vào.

Nhưng khi vừa nhìn ra phía sau . . . Trần Tiêu càng hết chỗ nói.

Đơn giản vì, cô gái đang đi vào, so với anh chàng đô con kia càng là " cực phẩm" . . .

Ách . . .

Cô gái đang đi phía sau, thật ra dáng người đúng là cực phẩm thật, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, ngũ quan quyến rũ động lòng người, nếu như chỉ đơn thuần nhìn vào khuôn mặt nàng, có thể coi là mười phần mỹ nữ. Nhưng mà cách ăn mặc thì . . .

Thân trên của nàng mặc một bộ áo da ngắn tay bó sát người, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai bằng da, bên ngoài áo còn lộ ra mấy chiếc vòng trang sức bằng kim chúc sáng long lanh, nhưng trên cánh tay, lại đầy hình xăm-- Hình xăm trên người phụ nữ không phải Trần Tiêu chưa từng thấy qua, nhưng hơn phân nửa nữ hài đều xăm trên người hình trái tim hoặc là hình hoa hồng, hồ điệp các loại. Nhưng vị này thật là lợi hại, nàng xăm bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ!

Phía dưới nàng mặc một chiếc quần soóc, lộ ra một đôi chân thon dài, dưới chân là một đôi dài cao gót cao cấp, hai gót giày làm bằng kim loại sáng lộ ra ánh sáng long lanh, làm cho mỗi bước đi của nàng đều phát ra những âm thanh "Keng Keng".

Thần thái của cô gái này, càng đầy vẻ sát khí, nét mặt dường như mang theo vẻ nóng tính. Một giai nhân kiều mị như vậy, nhưng trang phục trên người nàng, dường như đang chuẩn bị cho một cuộc đua xe ngoài đường phố vậy.

Anh chàng đô con mới đi được vài bước, nữ lang đi phía sau đã nóng nảy hừ lạnh một tiếng. Anh chàng đô con phát run, vội lui về sau hai bước, ngoan ngoãn đi theo cách phía sau ‘bạo tẩu nữ lang’ nửa bước, trông cứ như " Chú chim nhỏ bay quanh người" vậy.

Trần Tiêu trợn mắt nhìn, nhịn không được thở dài.

----------------

- Là hai người à.

Điền đại thúc đã đứng lên, quay về phía hai người gật đầu, dường như là rất quen thuộc.

Cô gái kia trừng mắt:

- Uhm, Ông lại tới trước rồi.

Nói xong, nàng nhìn về phía Trần Tiêu đang đứng ở một bên, tỉ mỉ quan sát một hồi, sau đó mặt mày rạng rỡ, âm thanh cũng ' dễ thương' hơn rất nhiều, chỉ là ngữ khí của nàng cứ như của một nữ sắc lang vậy:

- Yêu, Tiểu đệ đệ này mới tới à, trông thật đẹp trai a! Lão già Ngả Đức Hoa đã tìm được một người làm thật là tốt đó.

Nói xong, Nàng liền đá anh chàng đô con kia sang một bên, đôi giày cao gót căm phẫn gõ lên sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy. Trần Tiêu há to miệng nhìn cô nàng đi tới trước mặt mình, đối phương vươn một ngón tay tới, nhẹ nhàng điểm điểm lên chóp mũi Trần Tiêu, mặt mày rạng rỡ:

- Quả là một anh chàng rất thanh thuần a, lại đây, nói cho tỷ tỷ biết, năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Có còn là xử nam nữa không a?

Tóc gáy trên người Trần Tiêu đều muốn dựng thẳng lên, vội vàng lui về sau hai bước, mặt đỏ lên, ấp úng không nói ra lời-- Không sai, hắn đã từng làm việc trong tiệm ăn được một đoạn thời gian, nhìn thường cũng bị không ít nữ sinh nhòm ngó, nhưng cũng chưa từng thấy qua một cô gái nào sỗ sàng táo bạo như vậy a!

Vẻ mặt của anh chàng đô con ở phía sau có chút khó coi, nhịn không được ho khan một tiếng, cô gái tức khắc quay mặt lại, trừng mắt nhìn hắn, quát:

- Ho khan cái gì! Nói thẳng ra xem nào! Có phải lão nương nhìn chúng một anh chàng đẹp trai, anh thấy khó chịu trong đầu có đúng hay không?

Anh chàng đô con vẻ mặt ủy khuất, rụt rè cười đáp:

- Đâu có, không dám, không dám, em cứ việc ngắm kỹ đi.

Điền đại thúc ở bên có chút buồn cười, rốt cục cũng mở miệng giải vây cho đám Trần Tiêu:

- Được rồi, Trần Tiêu cậu cũng đừng khẩn trương, đây đều là bằng hữu chúng ta, họ là chủ của hai cửa hàng cùng phố. Bọn họ là một cặp vợ chồng.

Vợ chồng?

Trần Tiêu nhịn không được cười khổ.

- Anh chàng đẹp trai, tôi là Vương Tiểu Nhu, còn kia là ông chồng chết toi của tôi, gọi là Phương Đại Mãnh.

'Cô gái có dáng đi thô bạo' liếc mắt nhìn Trần Tiêu, nhìn bộ dáng của nàng, dường như đang hận không thể đưa tay xoa bóp lên khuôn mặt của Trần Tiêu vậy.

Trần Tiêu nuốt nước bọt . . .

Tiểu Nhu? Đại Mãnh?

Hai cái tên thật là có cá tính!

Cô gái kia, toàn thân trên dưới làm gì có nửa điểm nào gọi là " Nhu".

Mà vị ông bạn đang đứng khép nép kia, kiếm đâu ra nửa phần " Mãnh"?

Điền đại thúc ho khan một tiếng:

- Được rồi, hai người cũng đừng có khi dễ Trần Tiêu nữa, người ta là người mới. Đừng làm cho cậu ta sợ chứ.

Vương Tiểu Nhu ngượng ngùng cười, thu hồi ngón tay của mình, nhưng lại trừng mắt nhìn ông chồng của mình, rồi bước vào bên trong tiệm cà phê, tìm một cái ghế dựa bên cạnh Điền đại thúc ngồi xuống. Ông chồng của nàng, Phương Đại Mãnh vội vàng đi theo.

" Cô gái có bước đi hung bạo" lấy trong người ra một hộp thuốc lá bằng kim loại, lấy ra một điếu thuốc lá bỏ vào miệng, Phương Đại Mãnh cuống cuồng móc ra một cái bật lửa định châm thuốc cho nàng.

- Lão nương tự mình châm lửa được.

Vương Tiểu Nhu trừng mắt nhìn hắn, giơ ngón tay phải của mình lên, nhẹ nhàng búng một cái, ngón tay chỏ của nàng lập tức có một ngọn lửa nhỏ.

Trần Tiêu vừa nhìn thấy, lập tức hiểu ra . . .

Quả nhiên, lại là dị năng giả a.

Điền đại thúc nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Trần Tiêu, mỉm cười, ngữ khí rất bình tĩnh, giả thích:

- Dị năng của Tiểu Nhu là điểu khiển lửa, biệt hiệu là Chúc Dung. Còn Đại Mãnh . . . Dị năng là điều khiển nước, biệt hiệu là Cộng Công.

Chúc Dung và Công Công?

Đúng rồi . . . là hai vị Hỏa Thần và Thủy Thần trong thần thoại Trung Hoa cổ đại đây mà.

Đôi vợ chồng này, chẳng phải sẽ thành " Thủy Hảo bất dung" sao?

Điền đại thúc mỉm cười, dùng ánh mắt an ủi nhìn Trần Tiêu:

- Bọn họ đều là người tốt, sau này cậu sẽ quen thôi. Không cần gọi tên bọn họ, cứ trực tiếp gọi bọn hò là Chúc Dung và Cộng Công là được.

" Chúc Dung" cười ha ha, sau đó hút một ngụm thuốc, phun ra một ngụm khói tạo thành vòng tròn trên trời, lại liếc một ánh mắt quyến rũ về phía Trần Tiêu:

- Tiểu đệ đệ, hai ngày trước tôi đã nghe nói cậu tới làm, tỷ tỷ ta mấy ngày nay bận, không có thời gian tới thăm cậu. Tiệm xì gà ở trên phố này là do tôi mở, sau này thường xuyên tới chơi nha.

Trần Tiêu vội vàng gật đầu. Còn anh chàng Cộng Công kia chỉ cười cười, nét mặt rất hòa khí--- thậm chí có chút nhu nhược:

- Tiệm hồng tửu phía trước là do ta mở đó.

Trần Tiêu lần thứ hai gật đầu.

Lại nói tiếp, một khu thương nghiệp phố dành riêng cho người đi bộ, tổng cộng chỉ có mấy cái cửa hàng, đầu đường là tiệm sửa xe của Điền đại thúc, tiếp theo là tiệm hồng tửu và tiệm xì gà, mấy ông bà chủ đó đều đang ngồi ở chỗ này. Cuối cùng là tiệm cà phê của lão già Ngả Đức Hoa.

Xem ra . . . tất cả những người này đều là người của " Phục Vụ Xã" cả rồi!

Nhưng mà, không phải nói nơi đây là nơi ở của nhân viên nghỉ hưu của Phục Vụ Xã sao? Lão Ngả Đức Hoa tuổi cũng không nhỏ, về hưu cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà đôi vợ chồng kỳ quái kia, họ còn rất trẻ tuổi a.

Suy nghĩ một lúc, Trần Tiêu thu liễm sự rung động trong lòng, quay về phía 3 người trong tiệm ăn, cười nói:

- Ba vị tiền bối, tiểu đệ mới đến, sau này xin ba vị tiền bối hỗ trợ nhiều hơn. Tôi mới tới làm việc ở cửa hàng này, những quy củ và nhiều thứ ở đây đều chưa biết, nếu có gì đó làm sai, xin mọi người chỉ điểm.

Chúc Dung mặt mày rạng rỡ, giơ một ngón tay lên chỉ:

- Ông nhìn đi, anh chàng đẹp trai này cũng nói nhiều đấy chứ.

Nói xong trừng mắt nhìn ông chồng bên cạnh:

- Thử nhìn lại cái gia đình quỷ quái của chúng ta đi, thường ngày có đánh đòn cũng chẳng đánh ra nổi một cái rắm.

Trần Tiêu nhìn thấy khung cảnh như vậy, do dự một chút:

- Ngả Đức Hoa tiên sinh đã nhắc nhở tôi, mỗi buổi tối thứ 5 nhất định phải mở cửa buôn bán. Ách . . . Lẽ nào ngày hôm nay là ngày mà ông bà chủ cửa hàng của mấy cửa hàng tụ hội?

Dừng lại một lúc, Trần Tiêu suy nghĩ một chút:

-Tôi nhớ trên đường này còn có một của hàng nữa mà, hình như là một cửa tiệm đồng hồ. Nhưng mà tôi tới đây hai ngày rồi, vẫn thấy cửa hàng đó đóng cửa, chưa từng thấy mở cửa kinh doanh một lần . . . Không biết ông chủ của tiệm đồng hồ đó, có phải là người trog tổ chức không?

Trần Tiêu vừa nói xong, chợt phát hiện sắc mặt của 3 người đều có biến hóa!

Điền đại thúc nét mặt có chút đau khổ, Chúc Dung nét mặt có chút căm tức, còn vị Cộng Công kia nét mặt có chút bất đắc dĩ . . .

Di?

Tại sao khi nhắc tới chủ tiệm đồng hồ, dường như cả ba người đều có vẻ mặt như gặp thâm cừu dại hận?

- Trần Tiêu . . .

Lại là Điền đại thúc mở miệng, ngữ khí của hắn rất uyển chuyển:

- Chuyện này, cậu không nên hỏi tới. Ai . . . Chỉ là một ít chuyện không vui, tất cả mọi người đều không muốn nhắc đến.

Ba!!

Hắn vừa nói xong, Chúc Dung liền hung hăng đập mạnh một cái trên bàn! Liền thấy trong tay của nàng phát ra một ngọn lửa, lập tức làm cho góc bàn phía dưới bàn tay bị ngọn lửa đốt thành tro bụi!

- Hừ! Tại sao lại không đề cập tới! Người làm sai không phải là chúng ta!

Đôi mắt phượng của Chúc Dung tỏa đầy sát khí, quát lớn:

- Anh chàng đẹp trai, tên chủ tiệm đồng hồ kia cậu không thể gặp được nữa! Hừ! Một con tiện nhân! Kẻ phản bội! Cũng may hắn chạy mất tăm rồi! Nếu không để cho ta gặp phải, sẽ trực tiếp đem ả ta đốt thành tro!

Trần Tiêu bị lửa giận của nàng làm cho hoảng sợ, dè dặt liếc mắt nhìn cái bàn nơi nàng vừa hạ thủ, trong đầu thở dài: xem ra tối ngày hôm nay lại phải đổi cái bàn mới rồi.

Chỉ là . . .

Oán niệm thật lớn a!

Nàng gọi là " Kẻ phản bội"?

Lẽ nào trong " Phục Vụ Xã" cũng có kẻ phản bội?

Cộng Công do dự một chút, thấp giọng mở miệng, ngữ khí có chút mập mờ:

- Kỳ thật nàng ta chưa chắc đã là kẻ phản bội . . .

- Đánh rắm!!

Chúc Dung phát hỏa, sau tiếng quát, toàn thân nàng đều phát ra ngọn lửa! Chiếc sô pha nàng đang ngồi trong nháy mắt bị bốc cháy, ngọn lửa hừng hực tỏa ra làm cho Trần Tiêu phát sợ nhảy dựng lên, kinh hô một tiếng, vội vàng ôm một bình nước lạnh tùy thời sẽ xông lên.

Sau đó Chúc Dung hừ một tiếng, ngọn lửa toàn thân, trong nháy mắt bị nàng thu vào trong cơ thể, chiếc ghế sô pha bên dưới đã bị cháy hoàn toàn, nhưng ngọn lửa cũng lập tức bị dập tắt.

Chúc Dung hung hăng trừng mắt nhìn ông chồng:

- Trong đầu ông đang nhớ đến cái con tiểu tiện nhân ( con điếm) kia đúng không! Hừ, năm đó lão nương đã biết trong đầu ông đã có ý tứ gì đó với nó rồi mà! Mẹ nó! Sao ông không vứt quách gái già này mà bỏ đi cùng với nó đi! Ông đi đi! Ông đi đi!

Cộng Công bị nàng trừng mắt liên tục lùi về phía sau, cuối cùng đụng phải một chiếc ghế sô pha, rầm một tiếng, hắn đặt mông an vị trên mặt đất, ủy khuất kêu lên:

- Tôi đâu có đâu! Bà xã à, có trời đất chứng giám, trong lòng tôi chỉ có mình bà thôi!

Trần Tiêu đang cầm chiếc bình nước, tiến cũng không được, mà thối cũng không xong ( DG: câu này nguyên văn nó vậy đấy, đại ý là 'không biết làm gì cho phải' nhưng ta xin để nguyên cho đúng bản gốc), cuối cùng Điền đại thúc đi tới, vỗ vỗ vai Trần Tiêu, ôn nhu cười nói:

- Có chút không quen đúng không? Nhưng đôi vợ chồng này là vậy đấy, luôn luôn ầm ĩ, ta thấy cũng quen rồi. Lâu dần cậu cũng sẽ quen thôi.

Nói xong, Điền đại thúc trừng mắt nhìn Chúc Dung, trong giọng nói có ba phần uy nghiêm:

- Chúc Dung, đừng có náo loạn nữa. Đây là nơi của lão Ngả Đức Hoa, làm cháy hỏng đồ vật, cẩn thận khi hắn quay về sẽ tìm cô bắt bồi thường đó.

- Hừ! Lão nương mà sợ cái lão già ấy à.

Chúc Dung trừng mắt lại, tuy nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngược lại lại quay về chỗ ngồi, rồi lại trừng mắt nhìn ông chồng:

- Còn không mau đứng lên, ngồi dưới đất như thế còn ra bộ dạng gì nữa.

Trần Tiêu có chút cười khổ, nhìn đống tro bụi của chiếc ghế sô pha, trong đầu ai thán: không biết đêm nay có dọn xong được cái đống này không.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến một âm thanh.

Nhìn qua cánh cửa thủy tinh, có thể thấy được một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đang đứng trước cửa, sau mấy tiếng ' tách tách' vang lên, cửa xe mở ra, trong xe đi ra một đám người mặc âu phục màu đen, quan sát xung quanh, tư thế có vẻ đầy cảnh giác, dường như là một đám bảo vệ.

Sau đó, bọn họ vây quanh một người có độ tuổi lớn hơn một chút, chậm rãi đi tới trước cửa.

Đám bảo vệ này đều lùi về phía sau, không dám tiến vào cửa, chỉ có mình nam tử trung niên đẩy cửa từ từ đi vào.

Hắn vốn có một loại khí chất nghiêm nghị, vừa nhìn có thể nhận ra là người quyền quý quen ra lệnh cho người khác, nhưng khi vừa vào tới cửa, lại rất nhanh cúi đầu, vẻ mặt có vẻ khách khách khí khí, dè dặt hỏi một câu:

- Xin hỏi, giờ này có thể tiếp nhận ủy thác không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK