• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiêu nghe tiếng hét nhanh chóng đẩy người đằng trước ra, vọt vào văn phòng. Hắn vừa mới bước qua cửa lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người!

Phản ứng đầu tiên của hắn là lập tức quay đầu đi, chống tay vào tường mà nôn. Cửa sổ trong phòng mở rộng, gió đêm không ngừng thổi vào, rèm cửa bay phất phới. Đại khái là ai đó quên không đóng cửa sổ a.

Nhưng mà khung cảnh trong phòng bây giờ giống như trong địa ngục!!!

Máu!! Khắp nơi đều là máu!!!

Máu tươi đỏ sẫm như được phun khắp các góc phòng, trên vách tường, trên cửa sổ, rèm cửa, bàn làm việc, trên ghế, sàn nhà… khắp mọi nơi …

Trần Tiêu cuối cùng cũng nhìn thấy người quản lý, người chạy về phòng lấy bản đồ làng du lịch --- hắn đã biến thành một cái xác.

Hoặc có thể nói là, một cái xác không hoàn chỉnh.

Người quản lý thê thảm nằm trên cửa sổ, thân thể gấp khúc theo một góc độ kỳ quái --- không hề nghi ngờ, Trần Tiêu lập tức xác định xương sống hắn đã bị bẻ gãy. Nếu không mà nói, trừ bỏ diễn viên xiếc và vận động viên, thân thể người bình thường không có khả năng ngửa ra sau gấp khúc chín mươi độ như vậy.

Đáng sợ nhất chính là trên thi thể hắn không có bộ phận nào còn nguyên vẹn …

Khoang bụng đã bị vật sắc nhọn nào đó xé rách, nội tạng, gan, lá lách, còn có ruột đều rớt ra ngoài, giống như bị con gì đó ăn dở! Biến thành một đống bầy nhầy làm người ta buồn nôn!

Mà một cánh tay từ khuỷu tay bị chặt đứt, nhưng Trần Tiêu ở trong phòng căn bản không tìm thấy cánh tay ấy ở nơi nào!

Càng đáng sợ hơn là khuôn mặt … trên mặt hai gò má đều bị mổ nát, máu thịt mơ hồ. Nhất là đôi mắt, hai tròng mắt đã không còn, chỉ còn lại hai lỗ hổng lớn đầm đìa máu …

Trên đùi, còn có ngực và bụng, rất nhiều bộ phận đều bị xé rách, thi thể giống như bị mãnh thú ăn dở, rất nhiều nơi lộ ra xương trắng …

Trần Tiêu chưa từng chứng kiến trường hợp nào như vậy … tình trạng giống như thế này hắn chỉ thấy trên TV, trong chương trình thế giới động vật. Chẳng qua lúc đó lại là một con linh dương đang bị cả đàn sư tử cắn xé !!!

Phản ứng đầu tiên của Trần Tiêu là chặt một cái vào gáy nữ nhân viên chứng kiến đầu tiên, để đình chỉ tiếng kêu thê lương thảm thiết của nàng liền đem nàng đánh ngất đi. Sau đó hắn nhanh chóng kéo nàng ra ngoài, chính mình chặn ở cửa ngăn cản những người phía sau do nghe tiếng hét muốn xông vào phòng.

Đầu tiên Trần Tiêu dùng thân thể chặn tầm mắt của Bạch Thái, sau đó duỗi tay bịt mắt Child Child lại, ngăn cho các nàng không thấy được cảnh kia.

“Ra ngoài! Tất cả đi ra ngoài! Không ai được vào trong phòng!! Mau!”

Trần Tiêu cố gắng làm cho âm thanh của mình trở nên nghiêm khắc một chút --- mặc kệ việc hắn cũng đang sợ hãi, cả đời hắn cũng chưa từng chứng kiến qua tình trạng huyết tinh như thế này. Giờ phút này hắn cảm giác như hai chân đang nhũn ra, nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng kiên trì, cố gắng dùng sự bình tĩnh của mình để trấn an mọi người.

“Tất cả đi ra ngoài!! Ra hết ngoài đi!!”

Phanh!

Trần Tiêu một cước đá vào cửa phòng, đem tình cảnh huyết tinh đóng lại phía sau.

Chi có Từ nhị thiếu, hắn lúc nghe thấy tiếng thét thất thanh đã xông vào ngay sau Trần Tiêu, cũng đã nhìn thấy tình cảnh bên trong, giờ phút này đã đang ghé vào một bên tường không ngừng nôn.

Thịt nướng ăn buổi tối, rượu sâm panh, tất cả mọi thứ còn lưu lại trong dạ dày đều bị hắn phun ra, lại là nhìn thấy thịt nướng nôn ra làm hắn liên tưởng đến thi thể huyết nhục mơ hồ bên trong phòng làm việc, Từ nhị thiếu lại càng nôn kinh khủng hơn.

Trần Tiêu lại nhìn ánh mắt Tiêu Tình phía sau. Tiêu Tình ánh mắt có chút suy nhược, sắc mặt tái nhợt, trắng như tờ giấy --- rất hiển nhiên, nàng cũng nhìn thấy tình cảnh máu me bên trong.

“Im lặng!! Tất cả im lặng!!”

Đối mặt với sự bối rối của mọi người, Trần Tiêu trước tiên đem nữ nhân viên bị mình đánh xỉu đưa cho người khác, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Child Child …

Lúc này tất cả mọi người đang đứng trong đại sảnh biệt thự xa hoa. Tổng cộng còn lại mười ba người : Trần Tiêu, Từ nhị thiếu, Child Child, Tiêu Tình, Bạch Thái, còn có tám nhân viên làm việc tại đây (mười một nhân viên lúc đầu giờ lạc mất hai người và viên quản lý đã chết)

“Chúng ta đang gặp rắc rối lớn.” Trần Tiêu ngay câu đầu tiên đã không giấu giếm, trực tiếp nói : “Hiện tại tôi có thể nói cho mọi người, liên lạc trên đảo đã bị cắt đứt! Chúng ta bây giờ cần bình tĩnh! Mọi người phải bình tĩnh! Trên đảo có thể tồn tại dã thú có lực tấn công rất lớn mà chúng ta chưa nhận biết. Tôi cũng không biết cụ thể là thứ gì, có thể là ác điểu có hình thể lớn, cũng có lẽ là sư tử hổ báo hay sói hoang linh tinh gì đó …”

“Điều đó là không thể.” Có người lập tức kinh hô, đây là một nhân viên làm việc trên đảo : “Đảo này chỉ lớn chừng này, lúc khai phá mỗi tấc đất trên đảo đều đã được chúng tôi thăm dò qua, không có khả năng tồn tại dã thú lớn.”

Những người khác đều tỏ vẻ hoài nghi.

“Sự thật là không thể phủ nhận.” Trần Tiêu cắn răng : “Quản lý của mọi người đã chết! Thi thể hắn ở ngay bên trong! Ai cho rằng mình đủ can đảm có thể tự mình đi xem, sau đó hãy nghi ngờ lời nói của tôi! Còn có, chúng ta cho đến bây giờ đã có năm người mất tích! Ba người bạn của tôi và hai nhân viên trên đảo, hiện giờ sống chết chưa biết thế nào!”

Vừa lúc đó, khi Trần Tiêu dừng lại một chút, không đợi hắn tiếp tục nói, bên ngoài truyền đến một thanh âm làm mọi người dựng tóc gáy …

“Ngao ô…”

Thanh âm thê lương kia giống như tiếng tru của dã thú, theo thanh âm mà nói, có vài phần giống tiếng sói, lại là so với sói tru càng thêm bén nhọn thê lương! Hơn nữa, thời điểm thanh âm thứ nhất truyền đến, có vẻ như cách nơi này khá xa, theo phương hướng thì có lẽ truyền tới từ đỉnh núi.

Nhưng sau đó, ngay sau thanh âm đầu tiên, khắp bốn phía biệt thự rất nhanh truyền tới những tiếng tru giống hệt! Có ngắn, có dài, có thê lương, có hung ác …

Từng tiếng từng tiếng tru lên, có nhẹ có nặng, có xa có gần !!!

Lúc tiếng tru thứ nhất vang lên, mọi người ngơ ngẩn cả người. Nhưng sau một loạt tiếng tru, rất nhanh toàn đại sảnh trở nên hỗn loạn! Nữ nhân lập tức sợ hãi khóc rống lên, còn có tiếng người kinh hô.

“Im lặng! Tất cả im lặng!”

Trần Tiêu chạy tới cửa, một cước đem cửa đại sảnh đi ra bên ngoài hung hăng đóng lại!

Sau đó nhanh chóng bật tất cả đèn trong đại sảnh.

Tất cả đèn được bật lên, tắm mình trong ánh sáng, bên trong thiên tính nhân loại, dưới ánh sáng rực rỡ, tâm tình mọi người mới an ổn lại một chút!

“Mọi người bình tĩnh đi!” Trần Tiêu một cước đem nam nhân viên bán hàng đang điên cuồng hét lớn đá ngã lăn ra đất, sau đó xách hắn lên : “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi là nam nhân!! Bây giờ còn thua cả nữ nhân!!”

Hắc ám, đêm tối, sợ hãi, những nhân tố này quả thực là tra tấn lòng người. Bất quá sau khi Trần Tiêu ra sức lắc, sắc mặt nam nhân viên này rốt cục bình tĩnh một chút. Trần Tiêu hung tợn quát : “Còn ai phản đối không!!!”

Tự nhiên là có người phản đối --- Trần Tiêu nhìn qua chỉ là một thanh niên trẻ độ mười tám mười chín tuổi. Không ít nhân viên ở đây đều lớn tuổi hơn hắn. Để cho một tên mao đầu tiểu tử như vậy chỉ huy??? (mao đầu tiểu tử : thằng nhóc tóc còn để chỏm ???)

Trần Tiêu không nói một lời, trực tiếp đi đến cái bàn đặt giữa đại sảnh, một quyền đập xuống!! Cái bàn trà làm bằng gỗ thật dày bị một quyền của hắn đập thủng một lỗ to!

Tuy rằng dị năng lực lượng hệ đã bị thoái hóa, nhưng một quyền như vậy Trần Tiêu vẫn có thể làm được.

“Còn có ai phản đối không!” Trần Tiêu cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trông có vẻ dữ tợn một chút.

Thấy bàn trà bị đập một lỗ thủng lớn, những người muốn phản đối đều ngậm miệng lại.

“Mọi người theo chỉ đạo của tôi!” Trần Tiêu chỉ vào một nhân viên trước mặt : “Anh, tôi cần anh trả lời mấy vấn đề.”

Người kia mặc dù nơm nớp lo sợ, bất quá Trần Tiêu vẫn có được đáp án vừa lòng cho các câu hỏi của mình.

Đầu tiên, trên đảo này đích xác không có vũ khí, dù sao đây là làng du lịch, không phải căn cứ quân sự, chỉ có côn điện trang bị cho bảo an.

Thứ hai, thông tin trên đảo bị đứt, nhưng may mắn là vấn đề điện không cần lo lắng --- Ở tầng hầm biệt thự có thiết kế tổ hợp máy phát điện, còn có bình ắc-quy, có thể cam đoan cung cấp điện bình thường cho biệt thự. Ít nhất, đèn chiếu sáng, TV, điều hòa cũng có thể thỏa mãn. Trần Tiêu xác nhận lại lần nữa, máy phát điện thiết kế dưới tầng hầm, là tầng hầm kiên cố, hẳn là sẽ không bị phá hỏng.

Thứ ba, thông tin bị cắt, phương thức duy nhất liên lạc với bên ngoài cũng chỉ có thể là phái người ngồi thuyền ra ngoài liên lạc. Chính là với tình thế bây giờ, Trần Tiêu không dám mạo hiểm để mọi người ngồi thuyền rời đi … Ly khai đất liền, trên mặt hồ một khi gặp nguy hiểm, tình huống liền không thể khống chế.

Căn cứ nhân viên công tác nói, mỗi ngày đều có người bên ngoài dùng thuyền vận chuyển tới một it thực phẩm tươi sống. Thời gian là giữa trưa mỗi ngày --- nói cách khác, khoảng mười tiếng nữa sẽ có người đi thuyền tới đảo.

Vấn đề tối trọng yếu là : Bản đồ.

Trần Tiêu sau đó cố nén sự ghê tởm và sợ hãi, một lần nữa vào trong phòng làm việc như địa ngục kia, cuối cùng từ trong một ngăn kéo tìm được bản đồ.

Đây là bản đồ địa hình khi thăm dò trên đảo.

Bất kể như thế nào … Trần Tiêu cũng không buông tha ý định tìm lại bạn bè mất tích. Mặc kệ là Lục Tiểu Tiểu hay Vô giá, hay là Monica lão sư, còn có hai nhân viên trên đảo …

Sau khi nhanh chóng phân tích, Trần Tiêu đưa ra một phán đoán : Tạm thời từ bỏ ý niệm để mọi người suốt đêm đi thuyền rời đảo!

Bởi vì du thuyền kia quá nhỏ, hơn nữa còn là … không mui! Không có khoang thuyền chắc chắn, đi thuyền chỉ có thể ngồi trên mặt … Nếu nơi này có ác điểu như lời nói, vậy thì quá mạo hiểm.

Hồ nước mờ mịt, một khi bị tập kích trên mặt nước …

Cách còn lại, chính là vững vàng phòng thủ trên đảo!

Nhưng mà tòa biệt thự này lại quá yếu để phòng thủ.

Không vì gì khác, chỉ đơn giản là lúc thiết kế biệt thự mục đích là để nghỉ ngơi thư giãn, mỗi một phòng đều có cửa sổ rất lớn … hơn nữa, bởi vì nơi này phong cảnh tú lệ, xung quanh không bị ô nhiễm tiếng ồn, cho nên tất cả cửa sổ thủy tinh đều không dùng loại đặc chế, chỉ là thủy tinh bình thường …

Buồn bực nhất chính là, ngay cả trong WC cũng có cửa sổ hướng ra bên ngoài! Ý tưởng thiết kế lúc ấy chính là : Toàn bộ sáng sủa! Tất cả các phòng đều hướng ra hồ …

Cửa sổ như vậy, đừng nói là mãnh thú, một người bình thường chỉ cần dùng sức va vào đều có thể vỡ ra.

“Có nơi nào kiên cố một chút không? Phòng nào có tính an toàn cao một chút?” Trần Tiêu nhíu mày.

“Nơi như vậy thì chỉ có tầng hầm.” Câu trả lời của người nhân viên làm cho Trần Tiêu có chút bất đắc dĩ.

“Tầng hầm không dùng được.” Trần Tiêu lập tức phủ định. Tuy rằng tầng hầm toàn bộ phong bế, nhưng là … đó là một cái cũi! Vạn nhất thật sự có nguy hiểm gì, muốn chạy cũng không được.

“Còn có … phòng để dụng cụ của nhân viên.” Một nhân viên nghĩ tới : “Ngay bên cạnh biệt thự, theo hành lang bên trái đi ra ngoài là phòng dụng cụ, tuy cũng có cửa sổ, nhưng cũng không lớn, hơn nữa còn có lưới sắt mắt nhỏ. Bên trong để một ít dụng cụ cần thiết, ví dụ như máy hút bụi, dụng cụ vệ sinh, máy cắt cỏ … Cửa sổ kia còn có thể nhìn trực tiếp ra bến tàu.”

“Từ giờ trở đi mọi người không được phân tán, không cho phép bất cứ người nào hành động một mình.” Trần Tiêu thở dài : “Bây giờ mọi người cùng đi tới phòng chứa dụng cụ! Nơi này tất cả cửa và cửa sổ đều làm bằng thủy tinh, rất không an toàn!!”

Nói xong hắn đi tới trước bàn trà bị mình đập xuyên, đem hai chân bàn bẻ ra, trong tay vung thử hai cái, sức nặng miễn cưỡng chấp nhận được, liền đưa cho hai nam nhân viên.

“Chúng ra cần một ít vũ khí tự vệ.”

“Trong phòng an ninh có hai cái côn điện.” Một bảo an do dự : “Nhưng mà … phòng an ninh ở bên ngoài … bên phải sân trước chừng năm mươi thước.”

Bên ngoài …

Nghe xa xa bên ngoài truyền tới tiếng tru … những người này còn ai dám rời biệt thự chạy ra bên ngoài?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK