Giết? Giết người?
Trần Tiêu há hốc mồm, sợ hãi nhìn Phượng Hoàng -- một cô gái yểu điệu như thế mà lại giết người sao?
Phượng Hoàng đưa mắt nhìn Trần Tiêu, qua vài giây đồng hồ, mới chợt nhoẻn miệng cười, vẻ mặt đầy sát khí nhất thời tiêu tan thành mây khói:
- Lừa anh đó! Anh đúng là thật thà quá đi, người ta nói cái gì anh cũng tin sao? Tôi chưa từng giết người a, cả đời ta còn chưa giết qua một con gà nữa đó.
Nàng nói thay đổi sắc mặt là thay đổi được ngay, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi so với diễn viên chuyên nghiệp còn nhanh hơn ba phần! Mới lúc trước còn sát khí lạnh lẽo, giống như Tây Môn Xuy Tuyết (1) khi tại thế, nhưng chỉ một khắc sau đã biến thành băng thanh ngọc khiết (2). . . Bản lĩnh thế này, thật sự làm cho người ta phải thán phục.
Trần Tiêu nhìn cô gái biến đổi sắc mặt như trở mình, ngoài miệng không nói gì, nhưng nghĩ thầm, giờ cô có nói gì nữa, ta sẽ cũng không tin đâu.
- Tôi phải đi rồi.
Phượng Hoàng phất phất tay với Trần Tiêu , rất rõ ràng cô nàng đã đọc ra tâm tư trong đầu Trần Tiêu, hờ hững cười:
- Anh tin hay không thì tùy, nhưng tôi nói thật: hôm nay là sinh nhật của tôi đó. Còn chưa từng có người nào mời tôi một chiếc bánh Hamburger 5 đồng tiền nhân ngày sinh nhật đâu a.
Nói xong, liền lấy ở trong chiếc túi đeo vai bên cạnh ra một chiếc bình nhỏ bằng nhựa, quẳng cho Trần Tiêu:
- Này, chiếc Hamburg này có hương vị rất nặng đó, nhớ ăn kẹo cao su để giữ cho hơi thở thơm mát.
Trần Tiêu đưa tay chụp lấy, nhìn thoáng qua: Một lọ "Ích đạt" (Extra)(3)!
Phượng Hoàng cười cực kỳ dễ thương, đôi mắt ngọc như muốn câu hồn người ta, làm cho đầu óc Trần Tiêu giống như bị đông cứng lại, theo bản năng lấy ra một viên kẹo đưa vào trong miệng, vị ngọt của kẹo rất nhanh dung nhập khoang miệng, còn Phượng Hoàng cũng đã xoay người rời đi.
- Êh, lọ Extra của cô. . .
Trần Tiêu theo bản năng gọi to một tiếng.
Phượng Hoàng ngoái đầu lại cười, ánh mắt có chút tinh nghịch:
- Là Extra của anh ~~~" .
Lại một cái liếc mắt kinh tâm động phách, làm Trần Tiêu cảm thấy trong nháy mắt như có một dòng điện chạy qua tim . . .
Ách. . . đúng là một cô gái thích cười đùa, trước khi đi còn muốn quăng lại một câu quảng cáo. . .
Mang theo tiếng cười thản nhiên, cô gái tên Phượng Hoàng phiêu nhiên ra khỏi quán, Trần Tiêu bị cái liếc mắt cuối cùng đó làm cho ngây người, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, nhưng người thì đã sớm đi xa rồi.
Sinh nhật? Humberg? Còn có. . . ( hắn bóp bóp cái lọ trong tay), Extra?
Trần Tiêu thở dài, không khỏi có chút cảm khái trong lòng: Một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy, đúng ngày sinh nhật của nàng, nhất định có vô số người muốn mời nàng ăn một bữa tối cực kì xa hoa sang quý a . . . Một chiếc bánh Humberg? Thật đúng là nực cười a.
Trần tiêu chợt nhớ tới cái liếc mắt cuối cùng của Phượng Hoàng làm cho đầu óc hắn bồng bềnh trôi dạt tận trên cung trăng, không khỏi trong lòng rùng mình, hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy a! Một cô gái như vậy mà sống ở thời cổ đại, nhất định sẽ làm cho không ít chư hầu vì nàng mà tranh giành đấu đá! !
Nếu như rơi vào trong tay một tên hôn quân, có khi còn bị ả yêu tinh này làm mất luôn cả giang sơn! (4)
Đã đến lúc phải về nhà, Trần Tiêu chợt cười khổ.
Thế này gọi là gì đây?
Ta tới đây làm công, ngày hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, còn chưa thu được một đồng tiền, lại còn đem cả bữa cơm của mình đi tặng không cho người ta. Hơn nữa bởi vì đối phương đúng là mỹ nữ, nên ngay cả tiền cũng không thể thu. .
Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, vỗ vỗ đầu: thời gian không còn sớm, phải về nhà thôi! Child Child còn đang chờ ở nhà nữa.
Hừ, dù sao Ngả lão đầu đã nói, chỉ cần tối thứ 4 đảm bảo mở cửa buôn bán là được.
Về nhà!
-o0o-
Trên đường ngồi xe điện ngầm về nhà, trong đầu Trần Tiêu luôn hiện lên hình bóng của cô gái tên Phượng Hoàng, dường như mỗi một chi tiết đều rõ ràng sinh động khác thường, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, còn có cái nháy mắt cuối cùng trước khi rời đi làm trong lòng hắn nhộn nhạo. . .
Không phải Trần Tiêu chưa từng thấy qua mĩ nữ, nhưng những cô gái có thể giống như Phượng Hoàng, hắn dám đánh cuộc rằng, trong một trăm nam nhân nhìn thấy nàng thì chín mươi chín người sẽ động tâm! Hơn nữa cô gái này quả thực là đẹp tới cực hạn, nhưng từ đầu đến cuối không hề có nửa điểm kiêu căng: những năm gần đây, phàm là những cô gái có ba phần tư sắc, đều được lôi kéo như những cô công chúa trong cung, bình thường mỗi bước đi đều vênh mặt lên. Còn cô gái như Phượng Hoàng cứ hi hi ha ha cười nói, lại không mảy may có nửa điểm lỗ mãng, trái lại còn càng thêm tự nhiên trang nhã, hàm chứa một loại mị lực mơ hồ làm cho người ta không thể cự.
Dọc theo đường đi Trần Tiêu không ngừng nghĩ về Phượng Hoàng, đến khi ra khỏi đường ngầm, hắn mới cười khổ vỗ vỗ trán của mình.
Ta là làm sao vậy? Cái ta thấy chỉ là vẻ ngoài của một cô gái mà thôi, lẽ nào mình cũng bắt đầu thành một tên hoa si? Hắn cười tự giễu, nhưng lại không thể lấn át được một ý nghĩ viễn vông trong đầu: chắc là nàng sẽ trở lại chứ ?
Khi về đến nhà đã đúng bảy giờ tối rồi.
Thái dương đã xuống núi, từng nhà đều có ánh đèn chiếu sáng, nhưng khi Trần Tiêu trở về đến nhà mình, trong phòng khách vẫn là một mảnh hắc ám, Child Child đang ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng, hai tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Điều này cũng dễ hiểu vì Trần Tiêu biết cô gái lam huyết này dường như không thích bật đèn. Khi Trần Tiêu vừa bước vào cửa, Child Child lập tức nhảy dựng lên, thân hình giống như một cánh bướm nhanh nhẹn chạy tới bên người Trần Tiêu, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp ẩn chứa chút vui mừng:
- Anh đã trở về! (DG: giống như vợ đón chồng đi làm về quá nhỉ, trời tối rồi 'phang' đi thôi . . . , ách, xem nhiều 'phim' quá mất rồi)
-Ách, em chưa ăn gì sao?
Trần Tiêu tiện tay bật đèn, ánh mắt lướt qua Child Child, nhìn thoáng qua phòng bếp thấy vẫn lạnh tanh, hiển nhiên Child Child chưa ăn gì.
Nhìn khuôn mặt đơn thuần của Child Child có chút cơ đơn lẻ loi, Trần Tiêu chợt cảm thấy có phần áy náy:
-Xin lỗi a, hôm nay có nhiều việc quá nên về trễ, sau này anh nhớ sẽ gọi điện thoại về cho em. (hè hè, giống như tên chồng vừa đi "ăn phở" về rồi chống chế với phu nhân ở nhà quá).
Nói xong,Trần Tiêu rất tự nhiên kéo tay Child Child vào phòng bếp , hắn lấy đồ trong tủ lạnh ra rồi rất nhanh chuẩn bị xong món cơm rang trứng gà, rồi lấy ra chiếc bánh Hamburg còn lại.
- Lúc rảnh rỗi anh sẽ mua thêm một ít đồ ăn về, trong tủ lạnh có bánh kem đấy, ban ngày khi em ở nhà có thể tự lấy một chút để ăn.
Trần Tiêu nhanh chóng lấy một chiếc môi, động tác rất nhanh nhẹn xới cơm rang vào trong bát.
Child Child ở bên ngồi dựa vào bên khuôn cửa, ánh mắt nhu hòa như nước, lẳng lặng nhìn mỗi động tác của Trần Tiêu, chợt thấp gióng nói:
- Ban ngày. . . Em ở một mình. . .
- Ừ? Sao vậy?
Trần Tiêu quay đầu lại nhìn nàng.
- Ở đây.
Child Child chỉ vào tim mình, suy nghĩ một chút, rồi lại chỉ lên trán.
- Ở đây nữa, nó trống trơn, em không biết phải làm gì cho tốt, chỉ ngồi ở đàng kia ngây người.
Trần Tiêu trầm mặc liễu một chút:
- Em không tìm thấy sách gì sao?
- Thấy. . . Nhưng xem sách không thú vị.
Âm thanh của Child Child có chút cô đơn, nàng vốn là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược khiến cho bất kì một chàng trai nào nhìn thấy cũng sinh ra ý muôn bảo hộ, lại lộ ra vẻ mặt như vậy, không khỏi làm cho Trần Tiêu phải mềm lòng.
Suy nghĩ kĩ lại cẩn thận, một cô bé tâm tư đơn thuần như một tờ giấy trắng như vậy, mà đem nàng nhốt một mình ở nhà, quả thật có chút tàn nhẫn. Dù sao nàng cũng là một con người, chứ không phải là vật nuôi như mấy con chó con mèo a.
- Ân. . . Xin lỗi.
Trần Tiêu nhẹ giọng nói.
- Ngày bình thường anh phải đi học, nhưng cuối tuần có thời gian anh sẽ dẫn em đi shoping một chút, ân, anh sẽ dẫn em đi chơi công viên nha.
- Công viên trò chơi. . .
Child Child thấp giọng đọc lại một lần, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
- Đúng rồi, trong cuốn sánh kia có nói, ở đó có một cái bánh xe rất lớn cao chọc trời phải không?
Trần Tiêu gật đầu, Child Child liền nở nụ cười vui mừng, tung người nhảy vào trong lòng Trần Tiêu, ánh mắt hiện lên một chút do dự, nhưng cũng kiễng chân, không đợi Trần Tiêu kịp phản ứng, đôi môi mềm mại thơm ngát đã nhẹ nhàng tiếp xúc lên má trái của chàng.
Trần Tiêu cúi đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Child Child dường như có chút ngượng ngùng, nhưng trong mắt lại mang theo một tia hiếu kì.
- Em...
Trần Tiêu theo bản năng sờ sờ khuôn mặt vừa bị 'thơm':
- Em...
- Em học được ở trong sách đó.
Child Child suy nghĩ một chút, rồi chăm chú nhìn Trần Tiêu:
- Trong thư phòng của anh có một quyển sách, trong sách đó viết, khi nam nhân đi làm về nhà, nữ nhân thường dùng cách như thế để biểu đạt sự hoan nghênh với nam nhân, cũng là để biểu hiện sự vui mừng trong lòng ...
Trần Tiêu dở khóc dở cười, trên giá sách trong thư phòng đúng là có mấy loại tiểu thuyết tình cảm như vậy.
Ách... May mà mình không cho Child Child lên mạng, bằng không không cẩn thận để cho nàng nhìn thấy loại văn hóa XXYY gì đó. Với một cô gái có tâm tư đơn thuần như một tờ giấy trắng, đối với chuyện nam nữ còn chưa có bất luận một khái niệm gì... chẳng may nàng cũng làm theo nó...
Dừng lại, dừng lại! ! Trần Tiêu nghĩ đến đây thì không nhịn được có chút ' mơ màng', liền cảm thấy khuôn mặt của mình bắt đầu nóng lên.
Sao mình lại có ý nghĩ hạ lưu như vậy đối với một cô gái đơn thuần không hiểu thế sự như vậy kia chứ, quá đê tiện! Quá vô sỉ rồi! !
Nhìn tiểu mỹ nhân vẫn còn tựa vào lòng mình như trước, còn ngẩng đầu lên, cặp mắt màu lam trong sáng, không hề có chút phòng bị nhìn mình, thật giống như một tòa nhà không chút bố trí phòng bị đặt giữa thành phố...
Ách... Không được, ngày mai nhất định phải mua cho hai kiện nội y Child Child mới được!
Bên trong không mặc nội y của nữ nhân, Child Child tuy đã được mặc chiếc T-shirt cũ của mình, nhưng lúc này dưới ánh đèn mờ nhạt, chiếc T-shirt có vẻ hơi mỏng chút, hai điểm nhỏ nhỏ hồng hồng của cô gái nhỏ mơ hồ hiện lên, như ẩn như hiện trước mắt hắn(chẹp chẹp!). Hơn nữa đó lại là quần áo của Trần Tiêu, nên cổ áo có phần hơi rộng quá, chiếc T-shirt rộng tùng thình mặc ở trên người Child Child, làm cho phân nữa bờ vai trái như tuyết trắng của nàng lộ ra...
Tư thế như vậy quá đẹp mắt... A sai rồi! Không phải đẹp mắt, là rất không tốt! !
Trần Tiêu đành phải hung hăng nuốt nước bọt, trong đầu mặc niệm vài lần 'A di đà phật', một lúc lâu mới chế ngự được ý niệm bất kham ở trong đầu.
Vội vàng ho khan một tiếng, Trần Tiêu nghiêm túc nhìn Child Child:
- Có nhiều nội dung trong sách không thể tùy tiện học được, em hiểu không? Ân... Nói như thế nào nhỉ? A, đúng rồi! Em không thể hành động tùy tiện như vừa nãy đối với nam nhân được đâu! Trừ phi trong lòng em thật sự cảm thấy thực sự vui thích mới được ...
- Nhưng, khi em thấy Trần Tiêu trở về, trong lòng thực sự rất vui mừng a.
Ánh mắt của Child Child ngây thơ trong sáng, làm cho ý nghĩ xấu xa trong đầu Trần Tiêu trong đầu vừa vừa mới lắng xuống lại có xu hướng muốn khôi phục lại... Hắn vội vàng lui về phía sau một bước, làm bộ đi lấy bát ăn cơm, sau đó chạy vào phòng khách.
Child Child không nói gì đi theo Trần Tiêu. . .
May là Trần Tiêu đã đã hướng dẫn Child Child cách cầm đũa, nhìn Child Child ăn cơm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện tìm một câu chuyện để nói:
- Ách, cái này, hôm nay trời nóng quá nhỉ, em cơm xong thì nhanh đi tắm nha. . . Đúng rồi, em đã tới đây hai ngày rồi, còn chưa có tắm rửa mà. . .
Child Child nhíu mày, ánh mắt mờ mịt nhìn Trần Tiêu, dè dặt hỏi:
- Tắm. . . Là cái gì?
Trần Tiêu toát mồ lạnh, khoa tay múa chân:
- Cái này là. . . Tắm chính là, cởi hết quần áo ra, sau đó dùng nước để tẩy rửa thân thể của mình. . . Khụ khụ."
- Vậy thì em đã tắm rồi. . .
Child Child có chút tò mò:
- Nhưng khi em ở trong kho sinh vật, có dòng khí lưu có công năng tự động làm sạch. Còn có dung dịch tự động thanh tẩy. . . Mỗi lần em có thể ngâm hai giờ.
Dòng khí lưu? là tắm cạn sao?
Trần Tiêu ngây ngẩn cả người. Còn có người tắm như thế sao?
Thảo nào. . . không thấy cô gái nhỏ này tắm lần nào,mà trên người vẫn cứ sáng sủa sạch sẽ a.
Nhưng mà, bây giờ cái kho sinh vật đã bị người của Phục Vụ Xã đem đi rồi. . .
- Cái kia, lúc này đã không còn kho sinh vật nữa rồi, hay em tắm trong phòng tắm đi nha , rất đơn giản, chỉ cần đứng dưới vòi hoa sen kỳ cọ là được. . .
Trần Tiêu có chút hốt hoảng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, cầm đũa lên cố gắng tống cơm vào miệng.
Child Child chăm chú nhìn Trần Tiêu, ánh mắt to mày lam sắc chớp chớp vô tội, thanh âm hồn nhiên như một thiên sứ:
- Trần Tiêu, anh giúp em tắm có được hay không?
Rầm!
Trần Tiêu ngã ngửa ra sau ghế, mấy hạt cơm rang trứng còn phun qua cả lỗ mũi.
Ngồi dưới đất, Trần Tiêu trừng mắt nhìn Child Child.
Ân, Shakespeare nói như thế nào ấy nhỉ?
Tắm?
Hay không tắm?
Đó là vẫn đề! (5)
(1) Tây Môn Xuy Tuyết: một nhân vật trong truyện Sở Lưu Hương hay sao ấy =.=’, tính cách nổi tiếng lạnh lùng như tuyết
(2) Băng thanh ngọc khiết: Trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.
(3) Extra: Một nhãn hiệu keo cao su rất nổi tiếng.
(4) Những mĩ nhân TQ cổ đại làm "điêu đứng" cả giang sơn: Tây Thi, Dương Quý Phí, Điêu Thuyền, Đắc Kỉ... xin xem thêm phần bình luận.
(5) Câu nói nổi tiếng của đại văn hào Shakespeare về triết lý sống của con người ở đời: “To be or not to be, that is the Question.” (Sống hay không sống, đó là vấn đề). Chắc ai học cấp qua 3 cũng đều biết, trừ khi...