• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bác sĩ!!! Bác sĩ!!!”

Từ phía sau, Trần Tiêu nhanh chóng len qua đám đông, chạy tới bên cạnh Từ Nhị Thiếu, Từ Nhị Thiếu ánh mắt đỏ rực, lão nhân trong lòng hơi thở nhanh chóng hư nhược, có thể thấy thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

“Bác sĩ!!!”

Trần Tiêu cũng lập tức rống lên, một tay kéo Từ Nhị Thiếu, quát lớn : “Đừng ôm hắn! Tình huống còn chưa rõ, ngươi mà ôm loạn có thể làm tình huống thêm phức tạp!”

Giờ phút này hội trường càng trở nên hỗn loạn, mọi người đều đã hoảng loạn vì sự cố phát sinh. Mà bác sĩ tư nhân của khách sạn rất nhanh đã tới, vọt tới cạnh ba người đang hôn mê, không đến mười giây sau liền đưa ra phán đoán : “Trúng độc!!!”

Nói xong, bác sĩ lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ly rượu rơi trên mặt đất, biến sắc quát : “Mọi người không được uống rượu! Có người hạ độc vào rượu!!!”

Toàn trường ồ lên! Nhất thời có không ít người hét toáng lên, còn có những người rõ ràng không trúng độc, lại nghĩ đến mình uống nhiều rượu, tâm lý hoảng loạn, cảm giác thân thể mềm nhũn, liền ngã lăn trên đất kêu rên :”Ta, ta cũng trúng độc…”

Tiếng thét chói tai cùng tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, toàn trường thành một mảng đại loạn, còn có người chạy loạn ra bên ngoài…

Từ Nhị Thiếu đã hoàn toàn ngây dại, sau vài giây sửng sốt mới hung hăng túm lấy người bồi bàn của khách sạn, mắt đỏ ngầu quát lớn :”Nói!!! Rượu xảy ra chuyện gì ??!!!”

Bồi bàn đã hoảng sợ đến ngây ngốc, làm sao có thể nói rõ ràng nửa câu?

Trần Tiêu nhìn thấy bác sĩ nhanh chóng cởi bỏ cúc áo của Lục Bán Thành, trong lúc đó Trần Tiêu đột nhiên biến sắc, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm!

“Buông hắn ra!!!”

Trần Tiêu đột nhiên hét to một tiếng, xiết chặt nắm tay, hung hăng đánh tới sau lưng vị bác sĩ kia!

“Ngươi điên rồi!!!” Từ Nhị Thiếu vẫn còn nắm chặt áo bồi bàn, lại nhìn thấy động tác của Trần Tiêu, kinh hô một tiếng, đang muốn buông gã bồi bàn ra để ngăn trở thì đã không còn kịp rồi!

Vị bác sĩ kia ánh mắt hiện lên một tia hàn quang, mắt thấy nắm tay Trần Tiêu đã tới trước mặt, bỗng nhiên tại chỗ xoay nhanh thắt lưng, một tay đưa lên đỡ…

Phanh!

Thân thể bác sĩ bay nhanh ra ngoài, lại nhẹ nhàng đáp xuống ở xa xa, ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng nhìn chằm chằm Trần Tiêu!

Xoát! Hai tay hắn nhẹ nhàng run lên, trong tay áo lộ ra hai lưỡi dao nhỏ mỏng manh sắc bén.

“Trần…Trần Tiêu……” Từ Nhị Thiếu cũng sợ ngây người.

Trần Tiêu tiêu sái bước lên hai bước, đem ba người nằm trên mặt đất che ở phía sau, quát :”Hắn không phải thầy thuốc!”

Kỳ thật không cần Trần Tiêu phân phó, thấy tình huống biến hóa, hai bảo tiêu của Từ gia và Lục gia đã nhanh chóng vọt đến, lập tức đem ba người bảo hộ bên trong.

“Tiểu tử, phản ứng cũng không chậm a.” Vị “bác sĩ” bỗng nhiên cười nhẹ, trong ánh mắt có chút âm nhu, mà ngay cả giọng nói cũng trở nên nhu mì, tiếp theo đó, cơ bắp trên mặt run lên vài cái, cơ thể cũng vặn vẹo biến hóa, nhanh chóng biến thành một nữ nhân kiều mị! Nữ tử nhìn về phía Trần Tiêu, trong ánh mắt mang theo một tia hiếu kỳ :”Khí lực cũng không nhỏ…ha ha, một tiểu hài tử thú vị”.

“Bắt lấy nàng!” Từ Nhị Thiếu hét lớn một tiếng như muốn xông lên, Trần Tiêu lại kéo hắn trở lại -- nữ nhân này có thể đỡ được một quyền của mình, thực lực không phải Từ Nhị Thiếu có thể đối phó!

“Để ta!” Trần Tiêu vặn người xông lên, nữ tử kia uốn éo thân mình, nhẹ nhàng cười :”Bắt ta? Tiểu tử ngươi có bổn sự này sao?”

Trần Tiêu mới chạy được hai bước, đại sảnh vốn đang huy hoàng bỗng nhiên toàn bộ đèn chợt tắt! Đại sảnh trong nháy mắt trở nên tối đen như mực!

Bỗng nhiên xảy ra biến cố làm Trần Tiêu không kịp đề phòng, mà trong bóng tối lại truyền đến tiếng cười lạnh của nữ tử. Trần Tiêu bỗng cảm nhận được một đạo hàn khí đập vào mặt, theo bản năng nghiêng người né tránh, nhưng trên cánh tay phải vẫn truyền đến một trận đau nhức!

Soạt!

Lưỡi dao sắc bén đem cả quần áo lẫn da thịt trên cánh tay Trần Tiêu dễ dàng lướt qua. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh chỉ sợ dưới một đao đó cánh tay đã bị phế rồi.

Ngay cả như thế, lưỡi đao sắc bén mỏng như tờ giấy đó cũng đã cắt sâu vào da thịt khoảng hai li, nhất thời máu tươi trào ra, chỉ sau vài cái hít thở, tay áo Trần Tiêu đã thấm đẫm máu tươi!

Trong bóng tối, âm thanh của nữ tử như vọng lại từ bốn phương tám hướng, mang theo vẻ khinh thường :”Tiểu tử kia, đau không? Có muốn tỷ tỷ giúp ngươi không?”

Thanh âm này giống như từ xa vang lại, bỗng nhiên trong lúc đó Trần Tiêu có cảm giác một đạo hàn khí hướng yết hầu mình xẹt qua! Thân thể hắn đột nhiên co rút lại, vừa vặn tránh được một đao, hắn đưa tay theo quán tính sờ lên, trên yết hầu đã có thêm một tia huyết dịch!

Lại cảm giác có một trận gió xẹt qua thân thể chính mình, hắn không nghĩ nhiều, lập tức hít vào một hơi, hung hăng đánh ra một trọng quyền đủ mười phần lực lượng!

Trong bóng tối, tốc độ của nữ nhân này cực nhanh, hiển nhiên thân thủ vượt xa Trần Tiêu. Chẳng qua quyền này của Trần Tiêu tuy rằng không chuẩn xác đánh trúng đối phương nhưng quyền phong cũng quét trúng một bộ vị mềm mại. Chợt nghe thanh âm nữ nhân xa dần, mang theo một tia tiếu ý :”Ôi, tiểu tử kia, ngươi đánh tỷ tỷ cũng đau quá a. Nhưng tiểu tử ngươi thật ra cũng không phải người tốt, đánh đâu không đánh, lại chuyên môn công kích “chỗ đó” a…”

Trần Tiêu trong lòng cảnh giác, theo kinh nghiệm vừa có được, âm thanh đối phương rõ ràng đi xa, nhưng lại tiếp cận chỉ trong nháy mắt…

Quả nhiên!

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một đạo gió lạnh, Trần Tiêu đã chuẩn bị kỹ càng, thân thể đột nhiên trầm xuống, một quyền súc thế đã lâu xuất ra……

Phanh! Lần này rốt cục đã trúng! Trong bóng tối truyền đến tiếng kêu thống khổ của nữ nhân, Trần Tiêu cũng có cảm giác nơi tiếp xúc với tay có một trận âm thanh răng rắc.Tiếng thở dốc của nữ tử vang lên kèm theo phẫn nộ :”Hảo……hảo tiểu tử!”

Trần Tiêu đang muốn theo âm thanh tiến tới, lại bỗng nghe trong đại sảnh vang lên thanh âm quen thuộc :”Aha, ta tưởng là ai, thì ra là tiểu độc xà ngươi! Làm sao vậy, định khi dễ người mới của chúng ta sao! Có hỏi qua ta chưa?”

Lời vừa dứt, lại nghe Phù một tiếng!

Ở của đại sảnh đột nhiên hiện lên ánh lửa! Liền thấy một nữ nhân thân ảnh thướt tha được bao phủ bên trong ngọn lửa, đang từng bước hướng bên trong đại sảnh đi tới!

Chúc Dung!!!

Nàng trong một thân trang phục bồi bàn, tóc dài tung bay trong ngọn lửa giống như vô số loạn vũ hỏa xà! Giống như cùng với ngọn lửa hừng hực hòa thành một thể!

Mà bên trong ánh lửa, Chúc Dung song thủ rung lên, trên hai bàn tay nhanh chóng ngưng kết hai hỏa cầu, khóe miệng hiện lên một tia cười cổ quái :”khách khách, chúng ta đã lâu không đánh nhau!”

Vù vù! Hai luồng hỏa cầu đồng thời bắn ra!!!

Theo ánh lửa trên người Chúc Dung phát ra, trong đại sảnh nhất thời được chiếu sáng, Trần Tiêu rốt cục cũng có thể thấy nữ nhân giả dạng bác sĩ kia đang tựa vào góc tường, bộ dáng nàng giống như con nhện, hai chân giẫm nát vách tường!

Hai luồng hỏa cầu lướt trên đầu đám bảo tiêu, nữ tử oán hận liếc Chúc Dung một cái, thân mình nhanh chóng nhảy lên. Oanh một tiếng, chỗ góc tường nàng đứng vừa nãy đã bị ngọn lửa thiêu rụi, tàn dư ngọn lửa quét trúng tóc nàng, khi nàng rơi xuống nhìn có điểm chật vật. Nữ tử ánh mắt âm trầm dừng trên người Trần Tiêu :” Hừ! Ta còn tưởng tiểu tử kia thế nào, nguyên lai là người mới của tổ chức các ngươi!”

Nói xong dưới chân chậm rãi di động, hướng tới một bên cửa lui ra sau một bước.

Chúc Dung cũng đã tiêu sái lướt nhanh tới, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng trên mặt lại cố ý mang theo ý cười :”Thế nào? Chúng ta tuyển người mới tố chất không kém a? Tiểu tử, ngươi phải cẩn thận với mỹ nữ xà này đó, đừng nhìn bộ dạng nàng xinh đẹp, ăn tươi nuốt sống ngươi lúc nào cũng không biết đâu”.

“……coi như nhóm các ngươi tàn nhẫn! Phục vụ xã, quả nhiên bá đạo! Hừ, bất quá ta hạ độc, các ngươi có giải được không? Ha ha ha!” Nữ nhân oán hận để lại một câu, lắc mình một cái, theo cánh cửa kia chạy nhanh ra ngoài!

Trần Tiêu nghe được câu nói sau cùng, nhất thời biến sắc, hét lớn một tiếng :”Đừng chạy! Để giải dược lại!!!”

Chúc Dung phía sau đang muốn lớn tiếng quát ngăn lại, Trần Tiêu đã liều mình lao theo cánh cửa kia ra ngoài!

“Đáng chết!!!” Chúc Dung phẫn nộ giậm chân, vội đuổi theo, trong lòng rất tức giận : Tiểu tử này quá lỗ mãng ! Đối phương làm sao chỉ hành động một mình ! Hôm nay xem như ngoài ý muốn, chính mình lúc thay ca theo dõi, ly khai có mấy phút đồng hồ, không nghĩ đến liền xảy ra biến cố!

Nữ nhân hóa trang thành bác sĩ này là kẻ địch cũ của Chúc Dung, thủ đoạn của nàng Chúc Dung rất rõ ràng, vốn là Chúc Dung không sợ đối phương, nhưng nàng lại biết nữ nhân này chưa bao giờ hành động một mình, đêm nay ở chung quanh nhất định có đồng bạn mai phục! Lấy thực lực của chính mình cũng chỉ có thể đuổi đối phương đi, nếu muốn đuổi theo chính là bên mình chịu thiệt. Lại không tưởng được Trần Tiêu, cái gã người mới này lại to gan đến thế, đơn thương độc mã dám đuổi theo.

………

Trần Tiêu lao ra khỏi cánh cửa, bên ngoài là một hành lang yên tĩnh, chỉ nghe thấy chỗ quẹo phía xa truyền đến tiếng bước chân. Hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ có một ý niệm trong đầu : Từ lão đầu tử đối với mình rất tốt, hơn nữa chính mình cũng tuyệt đối không thể ngồi nhìn phụ thân của hảo bằng hữu cứ thế chết đi!

Hắn nhanh chóng đuổi theo, vòng qua hành lang liền thấy sân thượng bên ngoài. Cửa lớn thông ra sân thượng đang mở, hiển nhiên đối phương vừa mới từ nơi này chạy ra.Trần Tiêu vọt ra ngoài đụng cả vào cánh cửa, dưới tình thế cấp bách, vận lực lượng đem ván cửa thật dày toàn bộ đánh bay !

Nhìn mấy trăm thước bên ngoài sân thượng hoàn toàn trống trải, nhìn trái nhìn phải, sao không thấy bóng dáng nữ nhân kia đâu?

Trần Tiêu trong lòng lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm lạnh lùng truyền đến.

“Lực lượng hệ dị năng giả?Hừ!”

Hăn xoay người lại, liền thấy trên bức tường bên trái sân thượng một nam nhân đang ngồi bình thản, một chân gác trên tường, trên miệng ngâm một điếu thuốc, một tay nghịch chiếc bật lửa Zippo.

Nhìn từ xa, nam nhân này để tóc dài, bởi vì nhìn nghiêng nên khuôn mặt bên dưới bị tóc che mất một nửa, không thể nhìn rõ ràng. Tuy rằng khoảng cách xa nhưng Trần Tiêu lập tức cảm ứng được một tín hiệu nguy hiểm mãnh liệt!

Giống như trên người nam nhân này tản ra một cỗ khí tức nguy hiểm, không thể miêu tả bằng lời.

“Nữ nhân kia đâu?” Trần Tiêu kiên trì đi tới, cẩn thận nhìn hai bên : “Trốn rồi?”

“Thật sự là người mới không biết trời cao đất rộng a” Đối phương thoải mái hút thuốc lá, thả ra vài vòng khói, lúc này mới xoay mặt lại, liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái. Trần Tiêu giờ mới phát hiện trên tai trái đối phương cũng mang theo một đồ vật hình thức tương tự như máy dò xét của Phục Vụ Xã.

“Lực lượng B cấp? Tổng hợp thực lực cũng không đến C cấp…Hahaha…” Nam nhân liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái, khinh thường lắc đầu, thanh âm có chút lười nhác, giống như tự mình lẩm bẩm :”Đây là đạo lý gì a, một dị năng giả C cấp mà cũng dám chất vấn trước mặt ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK