Trần Tiêu đã nhìn ra, Chúc Dung cùng với nữ độc xà kia mâu thuẫn không hề đơn giản. Chỉ là bản thân Chúc Dung không nói, hắn cũng không thèm hỏi. Mà lão Điền hình như cũng không muốn nói về chuyện này.
Ngày đó lão Điền và Chúc Dung đến bệnh viện tìm hắn, lập tức đem hắn trở về. Thương thế của Trần Tiêu khá nặng, nhưng may xương khớp không chịu tổn thương, chỉ dính phải một ít ngoại thương. Chỉ là nhục chưởng bạo tạc nên phải chịu một ít nội thương, lại còn lăn từ trên sườn núi lăn xuống, nên trên đường gặp không ít va chạm.
Sau khi lão Điền đem Trần Tiêu trở về, trực tiếp kéo hắn vào phòng tắm của quán cà phê.
Trong chiếc bồn tắm lớn đã được đổ đầy dung dịch màu xanh nhạt, màu sắc giống như một dung dịch dùng để tắm nhưng đã pha loãng ra mấy chục lần, bất quá mùi vị vẫn còn chút gay mũi.
Trần Tiêu hỏi lão Điền đây là thứ gì, nhưng lão chỉ trả lời qua loa sau đó bảo hắn cởi đồ tiến vào trong bồn tắm.
Sau này Trần Tiêu mới được biết đây là một loại "Dung dịch tái sinh tế bào sinh vật ", chuyên trị ngoại thương. Loại dung dịch này có thể kích thích sự tái sinh tế bào sinh vật của chính mình, cũng là 1 sản phẩm công nghệ cao của Phục Vụ Xã, có người nói thứ này là tế bào được lấy ra từ máu của một dị năng giả có khả năng tái sinh sau đó đem đi nghiên cứu mới thành.
Vốn là loại dung dịch này cực kỳ quý hiếm, hơn nữa, người sử dụng khi đó sẽ được Phục Vụ Xã đưa vào một khoang kín giống như những khoang trên tàu vũ trụ. Nhưng mà, điều kiện chỗ này tương đối sơ sài, không thể làm gì khác hơn là dùng một bồn tắm cỡ lớn...
Trần Tiêu ngồi trong bồn tắm này một ngày một đêm, ngâm nước đến nỗi da ngón tay trên người trắng bệch, bất quá những thương thế trên người cũng hồi phục được bảy tám phần!
Ngâm mình ở trong nước, mới cảm thấy được khi ngâm trong loại dung dịch này những chỗ bị thương mỗi thời mỗi khắc đều truyền đến một trận ngứa ngáy đến tê dại. Sau đó dưới một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, các vết thương trên cơ thể từ từ khép lại, những nơi bị thương từ từ kéo da non ---- cảm giác này thật sự là chuyện quá thần kỳ.
Chỉ là sau này lão Điền nói cho Trần Tiêu biết, “Dung dịch chữa trị tế bào” trong tay người về hưu như bọn họ cũng chỉ là thông qua quan hệ lấy được hàng thứ phẩm, thứ nằm trong tay của Phục Vụ Xã còn lợi hại hơn nhiều!
"Bởi vì ... đồ vật này không dễ dàng lấy được, mỗi lần chỉ có thể dùng một chút mà thôi. Cho nên chúng ta vì tiết kiệm dung dịch trị thương này, đã pha loãng nó ra nhiều lần. Nếu quá loãng thì hiệu quả sẽ giảm xuống. Hàng hiệu của Phục Vụ Xã hiệu quả gấp hơn ba lần, với thương thế của ngươi chỉ cần vài giờ là có thể hồi phục lại được như cũ."
Lúc này Trần Tiêu mới nhớ lại, khi lần đầu tiên mình bị người của Phục Vụ Xã mang đi, sau một đêm hôn mê đã tỉnh lại, các vết thương trên cơ thể đều lành lặn, thì ra là dùng dung dịch này để chữa trị.
Lần này xem như là có chuyện xảy ra. Mấy lão gia hỏa này đã thật sự thất sắc. Dưới sự hợp lực thuần thục của ba lão bản phố đi bộ, lại có thể để cho người ủy thác trong tầm mắt thiếu chút nữa bị bắt đi.
Nhưng sự tình lại càng ngày càng quỷ dị, không ngờ lại có một tổ chức dị năng khác ngang nhiên nhúng tay vào! Hơn nữa, trong yến hội này, mục tiêu của đối phương không chỉ là Lục Bán Thành, mà là có ý đồ đem cả ba đại đầu sỏ một lưới bắt hết.
Như thế có thể kết hợp suy nghĩ, chuyện tống tiền của Lục Bán Thành không hề đơn giản như vậy.
"Ta thực sự nghĩ không ra. Với thủ đoạn của bọn Hắc Kỵ Sĩ kia, thì sao lại đi làm hành động tống tiền này? Hắc kỵ sĩ giết người phóng hỏa không chỗ nào không làm, thế nhưng chúng cũng không thiếu tiền. Nếu thật sự cần tiền, thủ đoạn chắc chắn không mềm mỏng thế này. Lục Bán Thành vẫn không trả tiền, đối phương cũng chỉ dọa hắn, chứ thực ra chưa đụng đến một cọng lông. Nếu như dựa theo phong cách hành sự của Hắc Kỵ Sĩ, chỉ sợ hắn đã sớm mất đi một cánh tay hoặc cái chân."
Ngồi trong quá cà phê, lão Điền đang cầm một chén trà nóng hổi, phân tích một cách tỉ mỉ.
Trần Tiêu ngồi đối diện lão.
Sự tình đã qua đi ba ngày, trong ba ngày qua, ba người đã tăng cường bảo vệ cho Lục Bán Thành lên rất nhiều. Trước đây là ba người thay phiên nhau bảo vệ, bây giờ thì đổi lại cho hai vợ chồng Chúc Dung-Cộng Công bảo vệ, còn Điền lão thì làm nhân viên hậu cần.
Chuyện lần này có ảnh hưởng khá lớn, lúc đó, khách trong buổi tiệc kia toàn là những nhân vật nổi danh của thành phố K và vùng phụ cận, lại gặp phải sự kiện quá kinh hoàng, nổ mìn có ám sát có, tự nhiên là những người thuộc giới thượng lưu trong xã hội này rất tức giận. Mặt khác cũng lúc đó, hai “Ông lớn” Từ, Lục của thành phố K cũng suýt chết, mà người ngoại quốc kia cũng là một nhân vật cao tầng thuộc một tập đoàn tài chính lớn tại Châu Âu. Những nhân vật trọng yếu như thế suýt nữa bị ám sát, thì chính phủ làm sao dám phớt lờ chuyện này?
Huống chi, Từ nhị thiếu gia vì muốn giúp Trần Tiêu và Chúc Dung che giấu thân phận, nên khi lâm vào đường cùng không còn cách nào khác là phải nói dối, thuyết phục trên người đối phương có mang súng ống, vũ khí, có cả boom! Nếu không thì làm sao trên sân thượng có thể biến thành một mãnh hỗn độn?
May là, cho dù lúc đó có không ít người nhìn thấy, bất quá thấy được đều là cận vệ thân tín của hai nhà Lục Từ, khi có người ra lệnh giữ kín miệng, bọn họ cũng không dám nói lung tung.
Nhưng mà đám khách mời này, họ không thể giữ kín. Không được ba ngày, các lời đồn nhảm đã được truyền ra ngoài, cái gì yến hội của giới thượng lưu có phát sinh chuyện kỳ quái, cái gì trong bữa tiệc có nữ nhân toàn thân phát ra ánh lửa thần kỳ...
Chính mà chuyện này từ đầu đến cuối không hề được camera quay lại làm bằng chứng, chỉ là được truyền miệng, cho nên với vấn đề siêu tưởng này, đa số người dân đều không tin.
Bất quá... Người duy nhất không nghi ngờ chuyện này ---- và đang tham gia vào chuyên án, Hứa cảnh sát!
Hắn cũng đã gọi điện hỏi Trần Tiêu, bởi vì sau khi hắn phân tích thì thấy liên quan đến Trần Tiêu, cũng biết trên người Trần Tiêu có một ít chuyện bất thường. Quả nhiên, trong điện thoại Trần Tiêu không hề giấu Hứa cảnh sát bất cứ thứ gì, nói đơn giản qua với hắn là hắn suy đoán không sai, chuyện lần này có sự nhúng tay của dị năng giả trong đó, bất quá Trần Tiêu cũng biểu thị, hắn không thể tiết lộ quá nhiều, đồng thời cũng nói cho Hứa cảnh sát biết được, chuyện lần này cảnh sát bình thường không thể quản lý được, đối mặt với dị năng giả, cảnh sát bình thường không hề phát huy được tí tác dụng nào.
"Ta và bằng hữu sẽ bảo vệ bọn họ, bất quá, có đôi lúc có thể cần cảnh sát các ngươi giúp đỡ vài việc, tỷ như... Phong tỏa tin tức một chút. Dù sao, những người bằng hữu của ta không hề muốn lộ diện ra ánh sáng."
Lúc Trần Tiêu nói những lời này, hắn không ý thức được một điểm: kỳ thực chính hắn cũng đã dần dần bước vào hàng ngũ "Không thể ra ánh sáng".
"Đối phó với Thu Vẫn, nguyên bộ trang bị của chúng ta cả thiết bị kiểm tra cũng không thể mang theo. Bởi vì linh kiện của thiết bị kiểm tra cũng có kim loại trong đó. Để chống lại từ trường phải mặc chủ yếu là đồ da, giầy nam châm cũng có kim loại nên không có cách nào sử dụng." Lão Điền nói, nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút do dự. Cuối cùng thấp giọng nói: "Trần Tiêu, việc đối phó với bọn Hắc Kỵ Sĩ lần này không cần ngươi tham gia. Quay về với việc chính là người đại diện của ngươi đi. Đi ra ngoài hành động không nằm trong phạm vi công việc của ngươi. Hơn nữa..."
"Hơn nữa thực lực của ta, cũng không giúp được gì, đúng không." Trần Tiêu phảng phất cười cười: "Lão Điền, nếu như là bình thường ta sẽ ở lại coi quán. Thế nhưng... Từ Nhất Phàm là bạn tốt của ta, hiện tại cha của hắn gặp nạn, ta làm sao mặc kệ cho được!"
Lão điền nhíu mày: "Trần Tiêu, ngươi không hiểu bọn Hắc Kỵ Sĩ rồi! Ái Lệ Tư và Thu Vẫn hai người phối hợp rất chuẩn! Ái Lệ Tư am hiểu đánh lén. Công kích bằng độc của nàng thiên biến vạn hóa, có thể khiến người khác không phát hiện độc dược ở đâu. Hơn nữa, nàng lại có một dị năng phụ trợ hạng nhất, là bắt chước biến đổi cơ thể, có thể trong một thời gian ngắn biến thành hình dạng, vóc dáng giống y chang người khác! Sau đó nhân lúc ngươi không đề phòng, sẽ lặng lẽ núp cạnh ngươi, chờ cơ hội cho ngươi một kích trí mạng! Mà Thu Vẫn lại am hiểu trực diện chiến đấu! Hai người một sáng một tối, hợp tác trong mấy năm nay đã gây ra không ít vụ án! Hơn nữa...Tuy Thu Vẫn không thích giết người, thế nhưng Ái Lệ Tư kia lại là một nữ nhân có thủ đoạn tàn ác."
"Không, ta không thể đứng ngoài nhìn cuộc vui." Trần Tiêu nhanh chóng khoác chiếc áo da. Giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất kiên định, khẩu khí chân thật đáng tin: "Tiểu Từ là anh em của ta ---- là người anh em duy nhất!" Thế nhưng nhóm người lão Điền lại không dễ dàng như vậy ---- nếu như việc này là do một tổ chức bất lưu khác, khi gặp phải đối thủ là người của Phục Vụ Xã, thì liền lựa chọn việc sớm lùi bước. Dù sao trong Dị năng giới , có can đảm chống lại Phục Vụ Xã, thì các tổ chức đó cũng chỉ tính là lông phượng sừng lân(vô cùng hiếm).
Thế nhưng bọn Hắc Kỵ Sĩ tuyệt đối không phải là một tổ chức thích lui bước, Ái Lệ Tư không phải, Thu Vẫn có tính cách cao ngạo kia càng tuyệt đối không có khả năng lui bước .
Hiệp 1 hai bên không hẹn mà gặp, dựa theo luật quốc tế, trước tiên các bên sẽ rút lui, sau đó sẽ trở lại đại chiến một hồi ---- nhóm lão Điền tin rằng, khi đám người Hắc Kỵ Sĩ quay lại, với tác phong trước sau như một của Thu Vẫn, nhất định sẽ xảy ra một hồi đại chiến, Từ nhị thiếu gia đã tạm nghỉ học, mỗi ngày đều ở nhà. Chuyện lần này, đối phương đồng thời xuất thủ đối phó với cả Từ gia và Lục gia, thân là người nối nghiệp của Từ gia, Từ nhị thiếu gia dĩ nhiên được bảo vệ chặt chẽ, đồng thời Lục Tiểu Tiểu của Lục gia cũng bị cưỡng ép về nhà.
Khi Trần Tiêu đến Từ gia, cũng nhìn thấy Từ lão đầu tử, bất quá Từ lão đầu tử đã từ Từ nhị thiếu gia biết được mọi chuyện xảy ra, hơn nữa... hình như Từ lão đầu tử cũng biết được đám người lão Điền, nên trước khi Trần Tiêu tới, hắn đã ra lệnh cho quản gia, bất kể Trần Tiêu yêu cầu thứ gì đều phải cố gắng đáp ứng!
Từ nhị thiếu gia rất vui vẻ khi hắn đến: "Ha ha! Ngươi đã đến là tốt rồi, mấy ngày nay ở nhà, ta buồn muốn chết! Có ngươi đến đây, ít nhất ta còn có người trò chuyện."
Trần Tiêu nhìn qua những cận vệ được trang bị vũ khí hạng nặng của Từ Nhị thiếu gia, toàn bộ được trang bị súng ống bộ đàm, có vẻ như chuẩn bị gặp đại địch.
Trần Tiêu nhíu mày: "Thế này không ổn! Tất cả mọi người bỏ súng đi. Với đối thủ lần này, trong tay mọi người mà cầm súng chính là cầm một quả boom chờ kích nổ ---- Nhanh vứt súng đi!"
Bỏ đi?
Đám cận vệ ngơ ngác nhìn bạn của thiếu gia.
Từ nhị thiếu gia cũng ngây người ra một chút, liếc mắt nhìn Trần Tiêu, thoáng có chút do dự. Cho dù thế nào, đối với người bình thường mà nói, có súng luôn đem đến cho họ một ít cảm giác an toàn hơn.
Bất quá, hắn tuyệt đối tin tưởng Trần Tiêu, nên Từ nhị thiếu gia nhanh chóng đưa ra quyết định."Nghe hắn nói, tất cả mọi người bỏ súng đi!"
Đám cận vệ hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bất quá cuối cùng dưới mệnh lệnh của thiếu gia đành phải không cam lòng mà cất súng đi. Chỉ là đôi mắt nhìn Trần Tiêu có chút bất mãn.
Trần Tiêu không thèm để ý đến những ánh mắt này, đi tới trước mặt của một cận vệ, soi hắn một cách cẩn thận, sau đó nhíu mày: "Tai nghe điện thoại, bộ đàm, dây thắt lưng, ân... Cà- vạt kẹp, còn có điện thoại di động, đồng hồ đeo tay, nhẫn, tất cả những đồ trang sức... Ta nói như thế, các ngươi bất luận kẻ ai, trên người không được mang theo một đồ dùng gì có kim loại trong đó! Tuyệt đối cấm! Hiểu chưa?"
Vẻ mặt bọn cận vệ không cho là đúng, bất quá Từ nhị thiếu gia lại nghe ra ngữ khí nghiêm túc ít khi thấy của Trần Tiêu! Trong ấn tượng của hắn, thằng bạn tốt này luôn vô tâm, ít khi quan tâm với mọi chuyện chung quanh, chưa từng dùng ngữ khí nặng nề thế này nói chuyện bao giờ.
"Toàn bộ nghe theo!" Từ nhị thiếu gia đến cạnh người Trần Tiêu, mặt lạnh lùng: "Từ giờ trở đi, lời hắn nói là lời ta nói! Bất luận kẻ nào cũng không được vi phạm!"
Trần Tiêu thở dài, hắn tự nhiên biết bản thân là một người trẻ tuổi lại đi chỉ huy đám cận vệ này, khó tránh khỏi có người không phục ---- không, không phải là khó tránh khỏi, mà chắc chắn là có người không phục!
Thế nhưng, hắn là người đã từng giao chiến qua với Thu Vẫn. Cũng đã tận mắt thấy được dị năng "Phân tử kim loại bạo liệt" đáng sợ như thế nào! Bất kể là kim loại gì trước mặt hắn, hắn đều có thể dể dàng khống chế biến thàm boom! Nếu như những tên cận vệ này đem súng đi đối phó với Thu Vẫn... Thu vẫn thậm chí không cần động đậy, chỉ cần một ánh mắt, là có thể khiến những cây súng trong tay các cận vệ này nổ tung!
Đám cận vệ đều làm theo.
Từ nhị thiếu gia lúc này mới thoả mãn, hắn còn chưa nói gì, Trần Tiêu đã quay đầu nhìn về phía hắn: "Ngươi cũng vậy, tiểu Từ, từ giờ trở đi, trên người của ngươi không được phép mang theo bất kể đồ vật kim loại nào! Ta biết trên người ngươi có một số đồ vật làm bằng kim loại, nhưng vì mạng của ngươi, tốt nhất ngươi nên vứt hết đi! Cho dù là một cái khuyên tai nho nhỏ, cũng không được mang theo!"
Nói xong, kéo Từ nhị thiếu gia chạy vào một căn phòng, một cước đóng cửa phòng lại, nhìn Từ nhị thiếu gia, vẻ mặt Trần Tiêu nghiêm túc: "Cởi quần áo."
"... A??" Từ nhị thiếu gia choáng váng.
"Cởi quần áo, toàn bộ đều cởi sạch, để giữ cái mạng nhỏ của ngươi, ta muốn tận mắt xác định trên người của ngươi chắc chắn không còn lưu lại bất cứ đồ kim loại nào có thể dẫn đến toi mạng!"
Từ nhị thiếu gia cười khổ: "Không cần đâu... Ta không có thói quen cởi truồng trước mặt nam nhân khác..."
"Phi, lúc đi lặn thám hiểm, trong phòng tắm thay quần áo, chỗ nào đại gia còn chưa thấy qua? Bớt lằng nhằng đi." Trần Tiêu tức giận nói: "Mau cởi ra! Ngươi mà không cởi, ta sẽ tự tay động thủ!"